Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng

Chương 157: Chương 157



Trong đời Du Sương chưa từng nghĩ có một ngày cô nàng sẽ ngồi đợi Nguyễn Kiều, thậm chí còn có việc tới cầu cạnh Nguyễn Kiều. Chỉ cần nghĩ đến lúc hợp tác trước đây, cô nàng đã vênh mặt tỏ thái độ mỉa mai với Nguyễn Kiều, Du Sương chỉ muốn đứng dậy bỏ đi.

Kỷ Khinh Hoài đột xuất bị gọi ra ngoài, phòng nghỉ rộng lớn chỉ còn lại Du Sương và trợ lý nhỏ. Trợ lý nhỏ cũng khá bối rối, cô ta thấu lại gần hỏi nhỏ: “Chị Sương, chị nói xem lát nữa Nguyễn Kiều có làm giá, không thèm để ý đến chúng ta không?”

Du Sương mặt lạnh tanh.

Cũng không phải là không có khả năng.

Năm đó trước mặt nhiều phương tiện truyền thông như vậy cô nàng đã thẳng thắn nói diễn xuất của Nguyễn Kiều không tốt, nếu đổi lại là cô nàng thì cô có thể nhớ cả đời.

Thực ra lời nói của Du Sương cũng không có vấn đề gì, diễn xuất của Nguyễn Kiều đúng là không tốt nhưng nhiều năm như vậy, dám thẳng thắn trước ống kính mà không chút nể mặt như cô nàng thì chỉ có mỗi cô nàng thôi. Tính tình của Du Sương vốn như vậy, không thể thay đổi. Những năm này cái miệng này của cô nàng đã đắc tội không ít người, nếu không phải diễn xuất của cô nàng tốt, năng lực mạnh, chỉ sợ sẽ bị những người mất mặt liên hợp đối phó.

Du Sương suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng chỉ có thể nói: “Thực sự không được thì chúng ta đi tìm đại sư khác.”

Mặc dù Phương Hiểu Phong đã nói với cô nàng hết lần này đến lần khác rằng Nguyễn Kiều thực sự rất lợi hại.

Nhưng nếu người ta không muốn, cô nàng cũng không có cách nào.

Trong lúc chờ đợi như vậy, Nguyễn Kiều và Lâm Vũ Tuyên đến muộn. Cô giao Lâm Vũ Tuyên cho Kỷ Khinh Hoài để hai người bàn bạc chuyện ký hợp đồng với phòng làm việc, còn mình thì đến phòng nghỉ đối mặt với Du Sương. Bất ngờ nhìn thấy Nguyễn Kiều hoàn toàn khác với trước đây, Du Sương cũng ngẩn người. Nhưng sự ngạc nhiên và kinh ngạc của cô nàng đều bị khẩu trang kính râm che khuất, nhất thời Nguyễn Kiều cũng không phát hiện ra.

Nguyễn Kiều gật đầu với cô nàng, chào hỏi: “Ảnh hậu Du, ảnh đế Phương giới thiệu cô đến đây à? Có thể tháo khẩu trang kính râm ra được không, tôi xem cho cô.”

Giọng điệu của cô gái vô cùng bình tĩnh, không nghe ra chút ý kiến nào về cô nàng.

Du Sương xoa xoa mũi, ngoan ngoãn tháo khẩu trang và kính râm ra. Ánh mắt Nguyễn Kiều dừng lại trên mặt cô nàng, mấy giây sau trực tiếp lấy ra một túi gấm: “Ba nghìn một lá bùa, người quen giới thiệu được giảm giá tám phần.”

Du Sương im lặng hai giây, đột nhiên hỏi: “Cô không hỏi tôi tình hình thế nào sao?”

Nguyễn Kiều nói thẳng: “Tôi có thể xem tướng, nếu không nhầm thì ấn đường của cô đen kịt, sắc mặt đã có tướng chết.”

Du Sương há miệng, cô nàng do dự vài giây, gật đầu: “Tôi hai ngày trước ở đoàn phim đóng phim, lúc đó đang đóng thế, dây cáp bị đứt, tôi suýt nữa thì ngã xuống. Sau đó về khách sạn lại suýt bị vòi hoa sen đập cho ngất xỉu, những chuyện như vậy không đếm xuể, tôi nghe Phương Hiểu Phong kể về vấn đề của anh ấy, sợ mình cũng bị nhiễm thứ gì đó dơ bẩn trong biệt thự đó nên muốn cô xem giúp.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.