Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng

Chương 173: Chương 173



Nhân viên bán hàng mỉm cười: “Chúc hai người mua sắm vui vẻ.”

Đợi đến khi bà cụ và Nguyễn Kiều đi khỏi, nhân viên bán hàng mới hạ giọng hét lên một tiếng. Hôm nay cô ta gặp may mắn gì thế này, vậy mà lại gặp được khách hàng lớn như vậy. Không chỉ vậy, tiện thể còn biết được một bí mật nhỏ – trên mạng đều đồn Nguyễn Kiều không được hai vị trưởng bối nhà họ Hoắc yêu thương nhưng nghe lời bà cụ kia nói thì bà lão kia rõ ràng là mẹ của Hoắc Nam Châu.

Còn gọi là không được yêu thương sao?

Rõ ràng là yêu thương vô bờ bến mà thôi!

Cuối cùng là Nguyễn Kiều phải nắm chặt tay bà cụ, nói với bà cụ thực sự cô không cần nhiều quần áo và trang sức như vậy, bà cụ mới đầy tiếc nuối mà thôi.

Bà cụ thở dài: “Con bé này, còn khách sáo gì với mẹ, mấy bộ đồ này mỗi ngày mặc một bộ, cũng chỉ mặc được ba bốn tháng, chẳng nhiều chút nào.”

Nói xong lại tự lắc đầu: “Nhưng mà cũng đúng, vẫn nên đặt may đo. Kiều Kiều thích mặc sườn xám không? Bên này mẹ có một thợ may già làm sườn xám đẹp lắm, lúc đó bảo ông ấy may cho con mấy bộ.”

Lúc Hoắc Nam Châu vừa đặt chân đến tòa nhà, đã nghe được một câu như vậy.

Ánh mắt của người đàn ông không kiêng nể gì lướt qua vòng eo mềm mại của cô gái, thậm chí anh có thể nhớ lại cảm giác bóp lấy vòng eo thon thả đó, cụp mắt cười, Hoắc Nam Châu nói: “Gu của mẹ tốt thật.”

Bà cụ thấy anh tới, lại nghe lời này thì lập tức cười khẽ một tiếng: “Đương nhiên rồi.”

Lại trợn mắt: “Thật là có lợi cho thằng nhóc bẩn thỉu này.”

Ăn trưa xong, Hoắc Nam Châu để tài xế đưa bà cụ về nhà, sau đó lại đưa Nguyễn Kiều về công ty. Vừa bước chân vào thang máy, Nguyễn Kiều như đột nhiên nhận ra có chuyện không ổn, bỗng dừng bước dùng ánh mắt hơi kỳ lạ nhìn người đàn ông phía sau.

Hoắc Nam Châu bị nhìn chằm chằm đột ngột như vậy, bước chân dưới chân khựng lại, nghiêng đầu nhìn cô gái trước mặt, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Nguyễn Kiều chớp mắt với anh: “Anh có phát hiện ra không, vừa nãy anh đến đón em và bác gái đi ăn, em không đi cùng anh.”

Trong dự định ban đầu của Nguyễn Kiều, cô định đưa bác gái đến nhà hàng trước, sau đó mới đi đón Hoắc Nam Châu. Mặc dù hơi phiền một chút nhưng dù sao cũng là vì sự an toàn tính mạng của Hoắc Nam Châu. Nhưng hôm nay Hoắc Nam Châu đột ngột xuất hiện, Nguyễn Kiều suýt nữa thì quên mất——

Anh đã tự mình đến.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ thì có vẻ như không xảy ra loại tai nạn xe cộ kỳ quái nào cả.

Bị Nguyễn Kiều nhắc nhở như vậy, hiển nhiên Hoắc Nam Châu cũng nhận ra điều này. Ánh mắt người đàn ông tối sầm lại nhưng khi ngẩng lên thì chỉ nhắc nhở: “Phải gọi là mẹ.”

Nguyễn Kiều: “…”

Hoắc Nam Châu nhướng mày với cô, đôi mắt đen láy sâu thẳm của người đàn ông như mang theo ý cười trêu chọc, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần của Nguyễn Kiều ửng hồng, anh dựa nửa người vào thành thang máy lạnh ngắt, dáng vẻ không giống với vẻ lạnh nhạt trước mặt người ngoài, mà mang theo chút nhàn nhã và lơ đãng, trêu chọc: “Lúc ăn cơm không phải đã gọi mấy tiếng rồi sao? Sao giờ lại không gọi nữa? Mẹ biết sẽ buồn đấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.