Không biết từ khi nào, thắt lưng cô đã dựa vào chiếc bàn bên cạnh, hai bên đều là những hộp đồ quý. Cô từng chút ngả người về sau, Hoắc Nam Châu cũng từng chút tiến lại gần, cho đến khi cơ thể mềm mại của Nguyễn Kiều căng ra thành một đường cong, cô vội vàng đưa tay ôm lấy cổ Hoắc Nam Châu, trừng đôi mắt tròn xoe, vẻ mặt ấm ức: “Eo không ổn rồi.”
Hoắc Nam Châu thuận thế ôm lấy thắt lưng cô, cúi người xuống, mũi chạm mũi cô, không nhịn được cười khẽ: “Vậy sao em lại trốn?”
Hoắc Nam Châu tùy ý gạt những đồ vật trên bàn, bế Nguyễn Kiều lên để cô ngồi trên mặt bàn. Anh ôm Nguyễn Kiều kéo cô đến trước mặt mình, để hai chân cô khẽ quấn lấy eo anh, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cằm cô: “Không cần trốn, cũng không cần phân biệt rõ ràng như vậy. Kiều Kiều, anh là bạn trai em, sau này là chồng em, chúng ta sẽ là một gia đình. Ông bà họ vốn không cần tặng gì, chỉ cần ăn một bữa cơm là được. Nhưng nếu em muốn chính thức một chút thì cũng không sao.”
Nguyễn Kiều bị anh hôn đến nỗi hơi thở hỗn loạn nhưng vẫn nhớ phản bác anh: “Vốn dĩ phải chính thức một chút chứ. Em thấy mọi người lần đầu ra mắt phụ huynh đều rất chính thức. Hay là thế này, em mua cho anh được không?”
Như sợ Hoắc Nam Châu tức giận, cô vội vàng nói thêm: “Chỉ một lần này thôi, đây là quà em tặng cho họ, là tấm lòng của em.”
Hoắc Nam Châu nhướng mày.
Anh không nói được cũng không nói không được, sau đó ánh mắt lướt qua đôi môi đỏ mềm mại của cô gái, rồi xuống dưới là xương quai xanh trắng nõn mịn màng. Hôm nay Nguyễn Kiều mặc cũng rất tùy ý, áo sơ mi nữ kiểu dáng đơn giản, cổ áo có viền ren nhưng thuộc loại rộng rãi. Cô có dáng người mảnh khảnh nên xương quai xanh càng thêm tinh xảo, càng thêm quyến rũ.
Ánh mắt Hoắc Nam Châu dần nhuốm màu d.ục vọ.ng sâu thẳm.
Một lúc sau, anh mới đáp một tiếng: “Được.”
Mắt Nguyễn Kiều sáng lên nhưng giây sau lại nghe người đàn ông nói: “Những thứ ở đây đều là đồ đấu giá, anh đã bỏ không ít tâm tư và tiền bạc, Kiều Kiều định mua bằng bao nhiêu tiền?”
Nguyễn Kiều: “…”
Nguyễn Kiều đột nhiên nhớ đến viên hồng ngọc tự nhiên trị giá hơn một tỷ mà Hoắc Nam Châu tặng cô.
Cô hít một hơi, rồi nhìn lại những chiếc hộp ngọc bích trên bàn, trong mắt đã nhuốm màu kinh ngạc và sợ hãi. Mặc dù bây giờ cô đã có tiền nhưng cũng không có nhiều đến mức này——
Đây phải bán cô đi mới mua nổi chứ?
Nghĩ đến đây, cô không khỏi thăm dò cẩn thận: “Cái rẻ nhất ở đây anh mua bao nhiêu tiền?”
Hoắc Nam Châu như suy nghĩ nghiêm túc, rồi tùy ý chỉ vào một trong những chiếc hộp: “Cái kia, khoảng hai trăm triệu.”
Nguyễn Kiều: “…”
Cô đột nhiên cảm thấy có lẽ mình đã đưa ra một quyết định sai lầm.
Cuối cùng cô lấy đâu ra dũng khí mà cho rằng mình có thể mua được những thứ ở đây của Hoắc Nam Châu? Anh ấy là tổng giám đốc Hứa nổi tiếng, còn cô là cái gì? Cô chỉ là một kẻ đáng thương kiếm tiền bằng cách bán bùa chú.