Thiên Kim Làm Vợ Kế

Chương 1: Không thể không đi



Trong căn phòng xa hoa, ảm đạm ngập tràn mùi thuốc, một ông lão ngồi bên giường, một tay vuốt râu bạc, tay kia thì chẩn mạch cho thiếu nữ nằm trên giường. Đứng đối diện là đôi vợ chồng già, đó là vợ chồng Thái phó đại nhân đương triều - Diêu Nhập Hoài, nằm trên giường chính là con gái của họ, người gần như được xem là thái tử phi, Diêu Nhược Thủy.

Sau khi vị thái y râu bạc xem mạch giúp Diêu Nhược Thủy còn đang say ngủ, lão bèn thở dài một tiếng. Lão xoay người khẽ nói với vợ chồng Thái phó đứng đợi một bên: "Thái phó đại nhân, hiện tại tính mạng của tiểu thư đã không còn đáng lo ngại, thế nhưng một đao này... Chao ôi, đao này khiến trong bụng tiểu thư bị thương tổn, sau này tiểu thư sẽ không thể thụ thai!"

"Cái gì?!" Nghe thái y nói xong Diêu phu nhân hoảng sợ la lớn, "Thái y, ngài có cách nào để cứu con gái của tôi không? Con bé vẫn chưa thành gia thất, hạnh phúc cả đời của con bé không thể cứ thế mà kết thúc! Thái y, ngài phải dùng thuốc tốt nhất, Diêu phủ chúng tôi không thiếu tiền tài. Tôi chỉ có một mụn con gái, ngài nhất định phải nghĩ cách." Vừa nói, hai hàng lệ vừa lăn dài trên khuôn mặt Diêu lão phu nhân, sớm đã không còn thấy được khí phái thường ngày.

Thái y kính Diêu lão phu nhân một lạy, lão trầm tư một hồi mới nặng nề nói: "Diêu phu nhân, lương y như từ mẫu. Lão phu hiểu cảm giác của phu nhân lúc này, thân là người đứng đầu thái y viện về mảng này, chuyện hệ trọng liên quan đến hạnh phúc sau này của tiểu thư, lão phu tuyệt không dám tùy tiện đưa ra kết luận. Do lần này thánh thượng biết tiểu thư bị thương bụng trong, nên đã đặc phái lão phu đến chẩn trị. Nếu có một tia hy vọng, lão phu nhất định dốc toàn lực chữa trị cho tiểu thư, nhưng..."

"Ta hiểu rồi, đa tạ Trương thái y, bây giờ xin ngài hãy kê thuốc cho tiểu nữ. Phu nhân, bà đi với tôi." Diêu thái phó nói xong, lập tức bước ra khỏi phòng, không ngoảnh đầu lại lấy một lần. Diêu phu nhân đảo mắt nhìn Diêu Nhược Thủy, rồi theo Diêu thái phó ra ngoài. Không một ai thấy được những giọt lệ không ngừng tuôn rơi từ khóe mắt Nhược Thủy.

Vợ chồng Diêu thái phó bước vào sảnh chính, ba người con trai cùng các con dâu đều bước ra đón. Hành lễ xong xuôi, lúc an tọa rồi, dâu trưởng mới nhẹ nhàng hỏi đến việc chẩn trị của thái y. Sảnh chính nhất thời lặng ngắt như tờ, tựa như chết lặng. Diêu thái phó giơ tay lên, gõ xuống bàn từng tiếng từng tiếng, nước mắt Diêu phu nhân lăn dài tựa như những hạt trân châu, nhưng chẳng một ai lên tiếng.

Một khắc sau, Diêu thái phó vỗ mạnh lên mặt bàn, lạnh lùng nói: "Lão Tam, đóng cửa lại." Sau khi một người con trai trẻ tuổi bước ra đóng cửa lại, ánh mắt Diêu thái phó sáng như sao, gánh trên mình trọng trách là chủ sự gia đình, ông buộc phải giải quyết ngay chuyện này. Diêu thái phó nặng nề nói: "Sau khi được thái y chẩn trị, muội muội các con đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng từ này về sau sẽ không thể mang thai." Trong khoảnh khắc, mọi người đều trợn tròn mắt nhìn Diêu thái phó.

Diêu thái phó tiếp lời: "Các con nghe đây, bây giờ phải lập tức đưa muội muội đi khỏi nơi này. Phi tử trong cung mà không thể sinh nở, ấy là điều tối kỵ của hoàng gia. Giải quyết xong chuyện Nhị vương gia bức vua thoái vị, vị trí thái tử là ván đã đóng thuyền. Với tình hình hiện tại có thể khẳng định rằng vị trí thái tử phi không thể về tay muội muội các con. Nhược Thủy đỡ một đao thay thái tử, hoàng thượng vì muốn bày tỏ ân đức của hoàng gia, nhất định sẽ sắc phong muội muội các con làm trắc phi của thái tử."

Trong ánh mắt Diêu thái phó lộ rõ sự đau khổ, ông nói: "Thế nhưng sau này Nhược Thủy chẳng thể có con, đưa con bé vào cung chẳng khác nào quăng nó vào ổ sói, nơi ấy chính là chốn lao tù cả đời không thoát ra được. Tình cảm của thái tử kéo dài được bao lâu, không một ai có thể biết. Cho nên chúng ta phải lập tức đưa Nhược Thủy đến một nơi xa, càng xa càng tốt. Khẩn trương tìm cho con bé một gia đình ở nơi ấy, lập tức thành thân!"

"Thế nhưng, phụ thân..." Lão Tam chen ngang, "Không thể tìm nhà nào trong kinh thành cho muội muội được sao? Cần gì phải đi xa như vậy."

"Tìm ở kinh thành? Sống dưới chân thiên tử mà hòng nhanh chân hơn hoàng thượng sao?" Giọng cố gắng kìm nén tựa như có thể ép Diêu thái phó đến mức không thở nổi. "Ta nào lại không muốn giữ con bé bên mình. Đứa con gái do ta khổ cực nuôi lớn, ta nào lại không muốn thấy cảnh nó xuất giá, đồ cưới trải đỏ suốt mười dặm đường? Nhưng tình thế ép chúng ta đến nước này, chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Hơn nữa Nhược Thủy vì chờ thái tử mà nay đã mười chín, sau lại không thể sinh con, gả vào chốn công hầu thế gia hay tiến cung thì có gì khác nhau chứ?"

Tất cả mọi người đều cúi đầu, không ai nhận ra rằng chỉ trong nháy mắt thôi mà khuôn mặt Diêu thái phó trông đã già đi rất nhiều. "Dâu út, ta nhớ không nhầm thì thúc thúc con là nhậm chức tri phủ ở Đài Châu có phải không?"

"Dạ phải, phụ thân." Một cô gái trẻ kính cẩn đáp.

"Sáng sớm ngày mai con hãy mời Nhị ca con đến đây, ta có việc muốn nhờ. Xin nhờ Nhị ca cùng với lão Tam tối ngày mai đưa Nhược Thủy ra khỏi thành, đi đến Đài Châu bằng đường thủy. Sau đó xin nhờ thúc phụ con tìm giúp Nhược Thủy một gia đình. Chuyện này cứ quyết định như vậy. Được rồi, hôm nay các con cũng mệt cả rồi, tất cả về phòng nghỉ ngơi đi. Cụ thể thế nào đêm nay ta sẽ tính kĩ, đợi ngày mai lão Nhị của Chu gia đến rồi bàn sau. Giải tán." Nói xong, Diêu phu nhân lập tức đỡ Diêu thái phó về phòng.

Khi đôi vợ chồng già về đến phòng, Diêu thái phó mới ngồi lại an ủi Diêu phu nhân: "Đừng khóc, buổi tối bà còn phải đến gặp Nhược Thủy đấy, thần sắc bà thế này càng khiến con bé khó chấp nhận." Diêu phu nhân khóc không thành tiếng nói: "Tôi biết nói thế nào đây?"

"Bà cứ nói thẳng, sớm muộn gì con bé cũng biết thôi. Lát nữa tôi phải biên thư cho thúc phụ Chu gia, nói rõ cho ông ấy biết ý định của bên mình. Nhược Thủy như thế này, tôi sẽ nhờ Chu đại nhân tìm một nhà để con bé gả vào làm vợ kế." 

"Làm vợ kế? Không được, không được." Diêu phu nhân lập tức phản đối.

"Bà đừng có gấp, cứ nghe tôi nói hết đã. Đúng là làm vợ kế thì địa vị thấp, nhưng tìm một nhà nào đó mà nguyên phối  có con nhỏ tuổi, sau khi Nhược Thủy gả vào thì nuôi dưỡng đứa nhỏ ấy thật tốt, đến khi nó trưởng thành cũng coi như là con của mình. Đây mới là điều quan trọng nhất. Bà nhất định phải giải thích rõ ràng với con bé điều này." Diêu thái phó kiên nhẫn giải thích cho vợ mình.

"Con hiểu, phụ thân." Một giọng nói yếu ớt vang lên, Diêu thái phó ngước nhìn về phía cửa đã thấy Diêu Nhược Thủy sắc mặt tái nhợt nằm trên ghế tre, đôi mắt rưng rưng nhưng cố làm ra vẻ tươi cười nhìn Diêu thái phó. "Sao con lại xuống giường? Đúng là hồ đồ." Diêu thái phó vừa giận dữ cằn nhằn, vừa đỡ Nhược Thủy lên giường.

"Phụ thân, lúc thái y chẩn bệnh con đã tỉnh. Khi mọi người đóng cửa sảnh chính, con liền sai đám nha hoàn đỡ con đến cửa phòng, thế nên con đã biết, đã biết cả rồi." Nàng sao lại không biết trong lòng phụ thân mẫu thân luôn suy nghĩ những điều tốt nhất cho nàng, giả như là đấng phụ mẫu nhẫn tâm hẳn đã vì địa vị nương nương trong cung mà sớm đưa con gái vào chốn thị phi ấy. Cho nên nàng quyết định sẽ một lòng nghe theo sự an bài của phụ thân.

"Có ai ngờ được rằng con gái ta lại đến nước này." Diêu phu nhân không ngờ bà lại có ngày hôm nay. "Nhược Thủy à, chúng ta chỉ có một mụn con gái là con, cũng có thể coi là nuông chiều con từ nhỏ đến lớn. Thế nhưng bây giờ ta lại không thể thay con giữ chặt lấy vị hôn phu, bảo ta làm sao yên tâm đây. Chi bằng ta đi cùng con." Diêu phu nhân không yên lòng nói.

Diêu thái phó đỡ lời: "Phu nhân à, nếu bà cũng cùng đi, há chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng. Thôi thôi, bà ở đây trò chuyện với con gái, nhắn nhủ đôi lời rồi cùng con bé xem xem muốn đem theo vật gì. Nhà con bé gả vào đã xác định là kém hơn hẳn ba đứa con dâu nhà ta, mấy thứ đồ cưới này nọ nếu có thể đổi thành ngân lượng thì đổi ra hết, ắt có lúc cần đến. Con bé đi lần này, chỉ mang theo tám đến mười rương đồ, những thứ màu mè không cần thiết thì không cần đem theo, ngay cả mấy thứ đông châu, phỉ thúy này cũng không cần. Nha hoàn, ma ma cũng chỉ đưa theo một, càng nhiều nguời càng đáng lo ngại."

Diêu thái phó nói xong một tràng, nước mắt Diêu phu nhân chẳng mất tiền mua đua nhau tuôn rơi. Đường đường là quan lớn nhất phẩm của triều Đại Ung, là con gái bảo bối của chính thất của Diêu thái phó - cận thần bên cạnh thiên tử, là đứa con gái bà dày công nuôi lớn, thế mà cứ im hơi lặng tiếng ôm theo đống đồ cưới sơ sài xuất giá như thế sao? Diêu phu nhân như muốn đem hết nước mắt một đời khóc cạn trong hôm nay.

"Mẫu thân, người chớ đau lòng. Con gái người ta có thể xuất giá như thế thì con cũng có thể. Hai người đã lo nghĩ cho con quá nhiều rồi, con không lo lắng cho bản thân, chỉ sợ vì chuyện của con mà ảnh hưởng đến sức khỏe của hai người. Hàng năm con sẽ đều đặn viết thư về, đợi khi tin đồn trong kinh thành lắng xuống, con sẽ cùng con rể tương lai của hai người quay về." Nhược Thủy nắm tay Diêu phu nhân nói khẽ.

Diêu thái phó nghe Nhược Thủy nói vậy liền mỉm cười, ý cười đầu tiên xuất hiện trên mặt ông ngày hôm nay: "Con nghĩ được như vậy là tốt rồi, ta sẽ dốc sức sắp xếp ổn thỏa chuyện này. Ta dự định đưa con đến chỗ thúc thúc của Tam tẩu con ở Đài Châu, Chiết Giang. Từ đây xuất phát tầm nửa tháng là đến, tối mai lập tức lên đường, phần còn lại lát nữa mẫu thân sẽ nói kĩ hơn với con. Con với mẫu thân mau về phòng đi, thời gian không còn nhiều, ta phải đi biên thư cho Chu đại nhân."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.