Thiên Kim Nữ Tướng Quân

Chương 44: Chương 44




Bầu trời không chút gợn mây, gió mát thoảng từng cơn đưa hương bằng lăng vào tâm trí của Thạch Anh công chúa.

Trong căn phòng của mình, nàng lười nhác nửa nằm nửa ngồi thoải mái để nha hoàn đấm bóp hai tay.

Trên bàn vẫn còn lưu lại hương rượu quế.

Đôi mắt nàng khẽ khép hờ hững, như có như không nghe thấy thanh âm bên ngoài.
Nàng đoán người đến là ai, liền bảo nha hoàn lấy áo choàng khoác lên người.

Dáng vẻ trong tức khắc liền biến thành người lãnh đạm.
Vương tử Hạc Hiên ở bên ngoài thông báo cho thuộc hạ một tiếng, rồi sau đó vào điện gặp gỡ Thạch Anh công chúa.
Hương rượu quế nồng đậm trong phòng không sao giấu được hắn, Hạc Hiên đánh mắt nhìn Thạch Anh, thấy nàng vẫn dáng vẻ cao lãnh đó, liền mở giọng bông đùa.
"Thạch Anh công chúa quả nhiên biết hưởng thụ.

Nhiếp Chính vương Chấn Thiên quốc đã đến biên quan khích lệ lòng quân.

Người lại thản nhiên ở đây uống rượu quế hoa, ngửi hương bằng lăng."
"Ta dĩ nhiên là rất hưởng thụ, vậy nên cũng không có nhiều thời gian quản chàng ấy đang làm gì như Vương tử Hạc Hiên đây.

Nhưng ta có nghe thuộc hạ nói, công chúa A Nhị Na sắp trở về mẫu quốc rồi nhỉ?"
Lời này khiến vương tử Hạc Hiên không thể bất ngờ hơn, ánh mắt không còn dáng vẻ trêu chọc người khác, sắc mặt cũng không còn bình thản như khi nãy.
"Ngươi nói sao?"
"Ta nói, để chuẩn bị chiến tranh với vương quốc Nhĩ Lạp, A Nhị Na thậm chí còn trở về mẫu quốc mượn quân của phụ thân nàng ta.

Xem ra..

Người và nàng có thể chỉ gặp nhau trên chiến trường thôi."

Nhìn thấy sắc mặt không thể giận dữ hơn của Hạc Hiên, trong lòng Thạch Anh công chúa cũng không thể làm gì hơn.

Nàng lại tiếp tục:
"Ngươi không cần oán hận chàng ấy.

Dĩ nhiên chàng ấy sẽ ra sức ngăn cản A Nhị Na làm chuyện nguy hiểm như thế.

Nhưng nếu nàng ấy một lòng một dạ muốn như thế thì chàng ấy cũng không thể làm gì khác."
Hạc Hiên thoáng chốc liền cầm lấy bình rượu quế hoa của Thạch Anh, uống từng ngụm từng ngụm, tựa như dặn lòng nuốt xuống những điều nàng vừa nói.
Sao nàng ấy có thể vì một người bất chấp tính mạng trở về mẫu quốc để mượn quân?
Sao nàng ấy có thể vì một người suy tính nhiều như thế?
Lẽ nào thực sự kiếp này chỉ có thể đối diện nơi chiến trường..
"Vì sao phải như thế?"
"Vì chàng ấy.."
Hai người họ ngồi đối diện nhau, trong đáy mắt đều là sự tổn thương nặng nề.

Ngẫm nghĩ kĩ lại thì hai người họ vốn không ai có tư cách chà đạp ai cả.

Bởi vì cả hai đều là những người thất bại trong chuyện này.

Chỉ có thể tự mình nuốt xuống những tiếc nuối mà cả đời này họ chẳng thể có được.
"Suýt chút thì quên mất.

Phụ vương có việc muốn tìm ngươi, tự ngươi có lẽ cũng hiểu người tìm ngươi làm gì nhỉ."
Thoáng chút Thạch Anh lại suy tư.

Vương thượng tìm nàng mục đích chính là gì nàng biết rất rõ.

Nàng từng cầm kiếm, dẫn trăm nghìn quân, thề sống chết bảo vệ Chấn Thiên quốc.

Chính nàng cũng là người hiểu rõ nhất địa hình nơi đây.
Vương thượng nhận nàng làm nghĩa nữ, cũng chính vì lý này..
Nhưng nàng..

Sao có thể cầm kiếm hướng vào bách tính muôn dân, sao có thể cầm kiếm phản bội lại tâm can của mình.

Nàng..

Rốt cuộc cũng không thể vô tình đến mức thế này.
Cửa chánh điện mở ra, đôi chân nàng cứ thế từng bước từng bước vào trong.

Mà đối diện với sự do dự của nàng, là ánh mắt hoài nghi của chư vị bá quan.

Đứng đầu trong đó là Vương tử Hạc Hiên.
Thạch Anh công chúa gắn sức kìm nén những nỗi lo âu của mình.

Đứng trước mặt Vương thượng cẩn thận hành lễ, sau đó bình thản đối mặt với Vương thượng.
"Không biết phụ vương triệu nhi thần vào điện có việc chi dặn dò?"

"Thạch Anh công chúa, dạo này con khỏe không?"
"Nhờ phúc của phụ vương, Thạch Anh sống trong cung điện rất tốt."
Vương thượng ngồi trên long vị, không khỏi hài lòng cười to.

Tiếng cười này áp đi sự sợ hãi trong nàng, buộc nàng càng phải ngẩng đầu đối diện với tất cả.
"Thạch Anh công chúa trước đây từng là Chiến thần của Chấn Thiên quốc, uy dũng oai phong lại thông minh mưu lược.

Có được Thạch Anh công chúa đúng là phúc của cả vương quốc Nhĩ Lạp chúng ta."
Vương tử Hạc Hiên đứng bên cạnh không khỏi xen vào, trực tiếp mở đầu câu chuyện này.
"Nào có, vương tử quá khen rồi.

Thạch Anh trước đây xông pha sa trường vốn là kẻ hữu dũng vô mưu.

May mắn có được binh sĩ tốt, sao có thể so với Hạc Hiên thân đầy chính khí, văn võ song toàn được chúng thần khen ngợi."
"Thạch Anh công chúa."
Thanh âm trầm thấp của Vương thượng kéo hai người trở lại.

Thạch Anh liền chắp hai tay thành quyền, cúi người nói:
"Lời Thạch Anh nói đều là sự thật, mong phụ vương suy xét."
"Hửm? Lẽ nào ngươi chỉ muốn nhận tấm lá chắn của công chúa, mà quên hẳn ngươi không còn là Dụ Quyên?"
Lời này trực tiếp đánh thẳng vào lớp phòng bị cuối cùng của nàng.

Phải, nàng sớm không còn là tướng quân Dụ Quyên của Chấn Thiên quốc, nàng là kẻ phản quốc, may mắn được Nhĩ Lạp cho chốn dung thân.

Nhưng thứ tự được gọi là "Trách nhiệm" vốn là thứ đã ăn sâu vào máu thịt của nàng.

Nàng không có cách nào làm trái lời dạy của tổ tiên Dụ gia.
"Bẩm phụ vương, Thạch Anh trước kia cầm quân ra trận đều là nhờ có các tướng sĩ dưới trướng và Nhiếp Chính vương đương nhiệm của Chấn Thiên quốc chỉ điểm.

Nhi thần vốn là kẻ" Hữu dũng vô mưu ", đây là sự thật."
"Ngược lại, vương tử hạc Hiên thông minh hơn người.

Nhi thần từng có may mắn được tiếp xúc với vương tử vài lần, bản thân tự cảm thấy kính phục người ở chỗ suy nghĩ chu toàn, mưu lược như thần.


Xin phụ vương suy xét!"
Vương tử Hạc Hiên dĩ nhiên không mấy mong muốn vào chuyện này.

Tâm tư hắn không chấp nhận việc cùng A Nhị Na đối kháng một sống một chết.
"Thạch Anh công chúa cần gì khiêm tốn như thế.

Hai nước chúng ta xưa nay không mấy hòa hợp, chiến tranh cũng không phải lần đầu, bổn vương tử và chư vị thần tử Nhĩ Lạp đều biết khả năng của người.

Chi bằng người hãy làm quân sư cho tướng quân của ta, chỉ điểm cho tướng quân của ta.

Chuyện này người thấy thế nào, phụ vương?"
Vương thượng suy sét hồi lâu, cuối cùng mỉm cười, gật đầu:
"Chuyện này, Vương tử suy sét rất đúng.

Không biết Thạch Anh công chúa có bằng lòng làm quân sư cho quân ta hay không?"
"Nhi thần tuân mệnh!"
Chiến sự cuối cùng cũng không thể tránh, lòng người khó đoán.

Nếu số phận thực sự an bài cho họ dùng phương thức này để gặp nhau, thú thật nàng cũng không có cách nào trốn thoát.
"Làm việc hết sức.

Mặc trời an phận.."
Bỏ lại một câu giữa vùng bằng lăng thơm ngát rồi chìm vào hư vô.

Nàng suy cho cùng, cũng không thể thoát khỏi số mệnh.
Trở thành Thạch Anh công chúa, chính là định sẵn kết cục thế này...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.