Thiên Kim Sống Lại

Chương 59: Chương 59




Phó Thụy Tuyết ở trong phòng ngủ, khoanh chân ngồi trên giường nhìn cấp dưới đang báo cáo nhiệm vụ qua điện thoại.

Tiếng chuông khẩn cấp vang lên, tiếng chuông này được cài đặt riêng khi có nhiệm vụ cấp bách.

Ánh mắt Phó Thụy Tuyết nheo lại ấn nút nghe, là giọng của bộ trưởng, ông ta kêu anh đi cứu nhân chứng.

Còn cử cả trực thăng đến đón.

" Việc ngoài giờ, tăng lương " Phó Thụy Tuyết nhìn lên trần nhà, nói với người phía bên kia điện thoại.

Bộ trưởng kia như mắc nghẹn :" Uổng công tôi đề bạt cậu như thế, tăng thì tăng, cứu được người về rồi tính ".

" Một lời đã định " Phó Thụy Tuyết khẳng định thêm lần nữa.

Chưa quá 3 giây sau, tất cả thông tin đều được gửi đến.

Áng chừng 15 phút, tiếng " phạch phạch" của trực thăng xuất hiện, trực thăng đáp xuống tầng thượng.

Hai người mặc bộ đồ rằn ri từ trên máy bay bước xuống, bọn họ đứng nghiêm trước mặt anh, sống lưng thẳng tắp, đưa phải tay lên đặt trước trán :" Thiếu tướng "
" Ừ " Phó Thụy Tuyết bâng quơ đáp một chữ rồi bước lên trên trực thăng.

Nhân chứng sống lần này là một học sinh cấp 3, họ Ngụy.


Phó Thụy Tuyết trong chốc lát liền cảm thấy có chút quen, nhìn qua ảnh chụp thì mới nhớ anh từng gặp người này ở buổi đấu gia danh sách của Chu Phong Thanh.

Trực thăng bay xuyên qua mây bay thẳng vào trong màn đêm.

---
" Bà chủ à, sao chúng ta lại tới chỗ đám đó làm gì ? " Duy Tâm vừa lái xe vừa hỏi cô.

Chu Phong Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe băng nhanh qua rừng cây, môi anh đào hé mở :" Đến mua đồ ".

Chu Phong Thanh thật sự là đến mua đồ, mua một phát liền muốn mua luôn cả tổ chức của người ta luôn.

Chiếc xe màu đen dừng lại gần đó, trước mặt bọn cô là lâu đài mang phong cách hoàng gia quý tộc nước Anh.

Chu Phong Thanh thấy cách bài trí này, khóe môi liền giật giật.

Hai từ, khoa trương.

Ba từ, quá khoa trương.

Lính phòng vệ quanh lâu đài đều im hơi lặng tiếng mà ngất đi.

Chu Phong Thanh thấy hai nhân viên đi trước mở đường liền cảm thấy hài lòng, trở về tăng lương !!
Lần này Chu Phong Thanh đeo một chiếc mặt nạ che cả nửa khuôn mặt phía trên, dưới chân là một đám người nằm rạp xuống dưới đất rên rỉ đau đớn.

Cô bước tới trước mặt một người kia, bước chân không gây ra bất cứ tiếng động gì, cô nhìn xuống người đang nằm dưới chân mình, vẫn là cái giọng điệu hờ hững đó :" Có bán không ? "
Đừng nói cô độc ác, cô vẫn có đạo đức nghề nghiệp, cô mới nói được hai câu thì liền xông vào đáng nhau.

" Chị gái, chị làm sát thủ thì đạo đức gì chứ ? Chị vừa vào đã muốn mua cả lò nhà người ta, người ta không đánh chị mới là bị thần kinh ấy " Hệ thống cực kì bất mãn nói, nó không cho cô đánh nhau thì cô liền kêu người khác đánh.

" Nói nhiều lãng phí thời gian, bọn chúng cũng chẳng nghe, thời gian là vàng là bạc, tiết kiệm vàng bạc là đức tính tốt ".

Mạch não chị gái có ổn không thế ? Sao cứ tưng tửng thế này !
Tên cầm đầu nằm dưới đất run rẩy, anh ta cố gắng kiềm chế cơn đau nhức ở tận trong xương cốt:" Cái này! không phải là do.

.

tôi.


.

quyết ! định ".

Mỗi chữ anh ta nói ra đều kèm theo cơn đau nhói, người đàn ông nằm sấp xuống sàn, chỉ có gương mặt ngẩng lên để nói chuyện với Chu Phong Thanh.

Hắn chỉ là tên quản lí quèn, việc mua bán tổ chức là do mấy ông lớn điều hành.

" Vậy thì gọi cái người mà quyết định được của các anh ra đây " Chu Phong Thanh khoanh tay y như vị đế vương bễ nghễ, cao ngạo nhìn xuống.

Người đàn ông kia vẫn không ngừng run rẩy, nếu nhìn kĩ, ở chỗ đốt xương sống của người đàn ông kia có cây kim bạc thanh mảnh, không chỉ một mình người này có mà những người xung quanh cũng thế.

Khoảng chừng 20 lính đánh thuê đã bị đánh gục.

" Một là gọi tới, hai là chết " Chu Phong Thanh nói.

Trong cây kim bạc có tẩm chất độc, có chữa được hay không thì Chu Phong Thanh cũng không biết, những thứ này đều là do Hách Hách tạo ra.

Tên quản lí cắn chặt răng, nguyên tắc của bọn họ là không được phép làm gì gây hại tới chủ nhân.

Anh ta thà chết chứ không muốn bán đứng chủ nhân của mình.

Chu Phong Thanh thấy tên này vẫn không có động tĩnh gì liền thở dài, là chưa đủ đau hay là do trung thành quá đây.

Lão đại của tổ chức kia vừa đáp xuống sân bay, liền chui vào trong xe hơi, vừa mới mở nguồn điện thoại lên liền nhảy ra tin nhắn SMS.

Hình ảnh là hình một cái bật lửa đàn hoạt động, phía đằng sau mờ mờ là lâu đài của cô, ở dưới góc còn có mấy can xăng.


Lão đại : !!! Mấy lão già kia đâu hết rồi, người đâu hết rồi.

Còn mẹ nó tên nào dám đốt ? Còn dám gửi ảnh đe dọa.

Lão đại sai người điều tra IP, chỉ tra ra được địa chỉ là ở tòa lâu đài của chính anh ta.

Lão đại lập tức cho người đến đó, ánh mắt tối sầm lại cũng không biết là ai cả gan đến vậy.

Nếu đã làm được như vậy thì thuộc hạ của anh ta đã bị hạ gục hết rồi.

Anh ngồi trong khoang xe tối tăm, khóe môi giương lên nụ cười không rõ ý vị, đã lâu rồi không ai dám khiêu khích ta như vậy.

Ở ghế đằng sau còn có một người nữa, tay chân bị trói chặt không có cách nào cử động được, hàng mi run nhẹ.

Nguỵ Nguyệt Vũ cố gắng điều chỉnh hơi thở đều nhất có thể, kiềm chế nỗi sợ trong cơ thể.

Cô không muốn chết.

Tuyệt đối không muốn.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.