Khi Mộ
Dung Gấm mở cửa trúc ra, xông vào mũi chính là hơi thở mát mẻ đặc trưng
của khe núi, xen lẫn mùi thơm ngát của trúc, làm cho người ta cảm thấy
sảng khoái tinh thần, hít thở một hơi, ánh mắt lại dừng lại ở một chỗ.
Bên trong nắng sớm, một bạch y nam tử đơn thuần nổi bật đứng trong đó,
khuôn mặt tà khí giống Sở Dạ lúc này này cảm thấy dịu dàng tuấn dật vô
cùng, giống như đã đứng ở đó rất lâu, tóc hắn vương một ít hơi nước, ánh mặt trời chiếu lên bắn ra tia sáng màu vàng kim lộng lẫy, thầm chí có
cảm giác thần thánh.
Lạc Anh Cách cười yếu ớt, cất bức chậm rãi
đi vài bước, khi cách Mộ Dung Gấm ba bước thì dừng lại, ánh mắt bình
tĩnh mỉm cười, lại khiến cho người nhìn không nhịn được thương tiếc. Hắn hỏi: “Nếu như mà ta nguyện ý ngồi trở lại xe lăn, ngươi có thể giúp ta
lần nữa đứng lên không?”
Mộ Dung Gấm sững sờ, không ngờ là hắn sẽ hỏi mình như thế, trong nháy mắt có chút không phản ứng kịp. Tối hôm
qua nàng đã chuẩn bị tốt để rời đi…
Thấy Mộ Dung Gấm hồi lâu
không trả lời mình, Lạc Anh Cách cô đơn rũ mắt xuống, ánh mắt như có ánh sáng xẹt qua, khổ sở cười một tiếng, xoay người rời đi; đắm chìm trong
suy nghĩ của chính mình hắn cũng không chú ý tới chậu hoa dưới chân, hai chân vốn đang đau đớn chống đỡ, giờ phút này hiển nhiên không giống như người bình thường có thể tránh được, chỉ có thể mặ cho thân thể mình
ngã xuống đất.
Nhưng chờ đợi hắn không phải là sàn nhà lạnh lẽo,
mà là một mùi thuốc nhàn nhạt trên thân thể mềm mại. Âm thanh bất đắc
dĩ của Mộ Dung Gấm truyền trên đỉnh đầu: “Ít nhất cũng phải biết thương
tiếc thân thể của mình chứ?”
Lạc Anh Cách khó có được người mà
hắn không có cảm giác bài xích đụng chạm, không lập tức đẩy Mộ Dung Gấm
ra, ngược lại thuận thế ôm lấy hông nàng, mặc kệ nàng thân thể cứng ngắc tựa đầu trên vai nàng, ham muốn hô hấp trên người nàng, biểu cảm trên
mặt từ không có chuyển sang thỏa mãn, giọng nói cũng không khỏi giống
như một đứa bé đang nũng nịu: “Ngươi dạy cho ta!”
Thương tiếc
thân thể mình cũng cần người dạy sao? Mộ Dung Gấm im lặng, giơ tay lên
muốn đẩy hắn ra, nhưng lại cảm thấy sự lệ thuộc kia rồi dừng tay lại.
Nàng không hiểu chính mình như thế nào, nhưng đối mặt với Lạc Anh Cách
như vậy, nàng thực sự không hạ được quyết tâm.
diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn
“Trước tiên có thể buông ta ra không?”
Sắc mặt Lạc Anh Cách khẽ ửng hồng, xin lỗi buông Mộ Dung Gấm ra, ánh mắt
nhìn về nơi khác, có chút luống cuống: “Thật xin lỗi… Ta vừa mới mạo
phạm ngươi!”
Mộ Dung Gấm không muốn rối rắm cùng hắn về cái vấn đề này, đẩy hắn cách một bước: “Đi thôi!”
Lạc Anh Cách gật đầu, mặc cho Mộ Dung Gấm đỡ hắn trở về, nụ cười trên mặt
vẫn không biến mất, mà nụ cười này đều chân thật hơn tất cả.
Nước Sở
“Hoàng thượng! Không xong! Việc lớn không tốt rồi!” Thái giám hấp tấp chạy tới, chọc cho người trong phòng đều nhìn lại.
Sở Dạ sắc mạt lạnh xuống, lông mày nhíu lại, không có biểu lộ gì đặc biệt, mang theo một loại uy nghi chỉ thuộc về đế vương: “Chuyện gì mà ồn ào
như vậy?”
Thái giám lập tức cúi sấp trên mặt đất, mồ hôi trên
trán tí tách rơi xuống, nghe vậy lập tức bẩm báo: “Hồi hoàng thượng,
Đông Phương công chúa lại tới, còn đánh một tướng sĩ ngăn cản, nhất định phải gặp hoàng thượng! Mà Linh Nhi công chúa biết được tin tức chạy
tới, hiện tại hai người đang đánh nhau!”
Đông Húc vương đâu?”
“Hôm qua Đông PHương công chúa tặng hai vị mỹ thiếp cho Đông Húc vương, tối
hôm qua Húc vương phủ đèn dầu sáng rực, ca hát nhảy múa vang đến bình
minh, đoán chừng hiện tại Húc vương còn chưa đứng dậy!”
Sở Dạ cười lạnh: “Tiền đồ!”
Thái giám sợ hãi cúi đầu: “Hoàng thượng, hiện tại Đông Phương công chúa đang đánh nhau kịch liệt với Linh Nhi công chúa, kính xin hoàng thượng đi
ngăn cản!”
Sở Dạ không để ý đến, Đông Phương Hiểu chính là một nữ nhân cung đình điển hingf, đều hiểu tính toán và âm mưu, nhưng những
thứ đó hoàn toàn vô hiệu với Sở Linh Nhi. Huống chi võ công của Sở Linh
Nhi không kém nàng ta, coi như cái này không được, Sở Linh Nhi còn có
cách khác chỉnh người, tuyệt đối sẽ không chịu thiệt: “Đi xuống đi! Cô
vương tự có chủ ý!”
“Dạ!” Thái giám run run rẩy rẩy lui xuống.
Bên ngoài cửa cung
Sở Linh Nhi khinh bỉ nhìn Đông Phương Hiểu một thân trâm cài Ngọc Hoàn:
“Hoàng huynh đã ban cho ngươi Đông Húc vương, ngươi không đi hầu hạ nam
nhân của ngươi cho tốt, chạy tới nơi này làm gì?”
Đông Phương
Hiểu giận: “Ngươi im miệng cho ta, ta đường đường là Thiên Khải công
chúa, dĩ nhiên là phải gả cho hoàng thượng của Sở quốc, tại sao có thể
tùy tiện chỉ cho một vương gia vô dụng?”
Sở Linh Nhi cười lạnh:
“Ngươi là công chúa của Thiên Khải, người ta cũng là vương gia của một
nước, cũng không kém với ngươi. Còn nữa, ta cũng đã sớm nói, ngươi không phải là người xứng với hoàng huynh của ta!”
Đông Phương Hiểu
trầm mặt, mặc dù nàng hết sức muốn lấy lòng Sở Linh Nhi, nhưng giờ phút
này xem ra là tuyệt đối không thể nào rồi, cho nên sắc mặt cũng không
tốt: “Kết thân là chuyện tình của hai nước, còn chưa tới phiên ngươi
thuyết tam đạo tứ, không bằng hồi cung sai các ma ma hảo hảo dạy dỗ lại
ngươi cái gì gọi là lễ giáo đi!”
“Ta không có lễ giáo sao?” Sở
Linh Nhi ngẩng đầu: “Ta không có lễ giáo tự có hoàng huynh ta tới dạy,
còn chưa tới phiên ngươi một người ngoài chen miệng vào. Huống chi hoàng huynh ta cưới đại tẩu là chuyện của nhà chúng ta, ngươi không cho ta
trông nom, ta lại càng phải quản. Dù sao hoàng huynh ta cưới ai cũng sẽ không cưới ngươi, đừng tưởng rằng thân phận công chúa của ngươi rất
cao quý, ở trong mắt hoàng huynh ta ngươi.. ngươi nhiều nhất chỉ là một
con ruồi!”
“Ngươi… Ngươi…” Đông Phương Hiểu tức giận, nàng là
công chúa Đông Phương Khải sủng ái nhất, đi tới nơi nào cũng được người
cung phụng, hôm nay lại bị người ta nói không chịu nổi như vậy, làm sao
có thể không nổi giận được. Hơn nữa mỗi một câu nói của Sở Linh Nhi đều
như hạ một dao vào trong lòng của nàng, trong cơn giận dữ, giơ tay kích
động muốn hạ xuống.
diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn
Sở Linh Nhi nắm được tay của nàng, cười lạnh: “Thế nào? Còn muốn đánh?
Ngươi cho rằng bản công chúa còn có thể để cho ngươi đắc thủ, đừng quên đây là ở Sở quốc!”
Đông Phương Hiểu giận dữ, nâng lên một cánh
tay khác đánh tới. Sở Linh Nhi lắc mình tránh qua, buông tay nàng ra,
đồng thời một cái tát hướng tới, “bốp” một cái khiến Đông Phương Hiểu
ngã xuống đất, còn không nhịn được thổi thổi tay của mình, dùng lực mạnh quá, tay đau…
Đông Phương Hiểu bị Sở Linh Nhi đánh cho kinh ngạc, không thể tin được che mặt của mình: “Ngươi lại dám đánh ta?”
Sở Linh Nhi giận cười: “Cùng là công chúa, ngươi đánh ta được, ta đánh
ngươi không được sao? Nhưng đây chính là trả lại cái tát ngươi đánh ta
lần trước, nếu như còn có lần sau, cũng không phải là đơn giản như vậy
đâu!”
Xoay người đi vào trong cung, cuối cùng còn quay đầu cảnh
cáo: “Các ngươi hảo hảo coi chừng cho bản công chúa, nếu dám để cho
nàng bước vào nơi này một bước,bản công chúa sẽ ném toàn bộ các ngươi
xuống ao làm mồi cho cá!” Dáng vẻ hả hê, ngang ngược càn rỡ đến cực
điểm, nhưng cố tình là để cho người ta không ghét nổi.
Những binh lính còn lại tinh thần chấn dộng, nghe nói ngày trước công chúa có nuôi một loại cá nhỏ màu đỏ ở hồ nước trong ngự hoa viên, hình như là cực kỳ thích ăn thịt… nhất là động vật còn sống…
Bên trong ngự thư
phòng, Sở Dạ nghe cung nhân bẩm báo không nhịn được cười, hắn biết là
Đông Phương Hiểu không đấu lại được với Sở Linh Nhi.
Dương Phong từ ngoài cửa đi vào, vẫy cung nhân lui ra, lúc này mới đến gần: “Chủ tử, Mộ Dung tiểu thư đi Lạc Anh sơn trang!”
“Bốp” Lang Hào bút gãy trên tay Sở Dạ, nhất thời trên mắt hắn trở nên u ám: “Nàng làm sao lại tới nơi đó?”
Dương Phong bị chấn kinh vì hơi thở trên người Sở Dạ. Trong trí nhớ của hắn,
đã rất lâu không thấy chủ tử tức giận như vậy, cúi đầu nói: “Là do Đông
Phương Trạch, hắn lấy nhà Mộ Dung trao đổi với Mộ Dung tiểu thư. Mộ Dung tiểu thư chính alf y tiên của Hảo y đường, Đông Phương Trạch muốn nàng
trị khỏi cho Anh Cách công tử, đổi lấy một nhân tình của Lạc Anh sơn
trang!”
“Đáng chết!” Sở Dạ ném bút gãy ra ngoài, sắc mặt chưa bao giờ khó coi như vậy: “Bọn họ lại có thể gặp mặt!”
Dương Phong không hiểu nhìn chủ tử của mình, không hiểu vì sao hắn lại kích động như vậy.
Sở Dạ trầm ngâm chốc lát, cuối cùng phất tay áo liền bay ra ngoài: “Đi Lạc Anh sơn trang!”