Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu

Quyển 1 - Chương 52



Trong vườn hoa, Lạc Anh Cách ngồi trên xe lăn đọc sách, gương mặt tuấn mỹ tú dật phát ra tia sáng dìu dịu, ánh mắt của hắn chuyên chú mà trầm tĩnh, nhưng nếu nhìn kỹ lại phát hiện ra ánh mắt của hắn căn bản không có một tia di động, khuôn mặt trắng như ngọc thô chưa mài dũa nhàn nhạt đỏ ửng… Bởi vì giờ phút này Mộ Dung Gấm đang xoa bóp chân cho hắn!

Ban tay nhỏ bé không xương mềm mại của Mộ Dung Gấm di động qua lại trên đùi hắn, giúp hắn thư gân hoạt huyết (thư giãn gân cốt, tuần hoàn máu), đồng thời cũng chữa bệnh Mạc Cốt cho hắn. Nhưng mà cố tình giờ phút này hắn không nhịn được tưởng tượng lan man, đây là lần đầu tiên hắn gần một nữ tử a!

Mộ Dung Gấm làm sao mà có thể không biết được cái ý định kia, ngay cả khi không rõ ràng toàn bộ, nhưng lại có thể thông qua mạch đập và nhịp tim của hắn, có thể liên tưởng một chút. Vì thế nàng bảy tỏ rất bất đắc dĩ, mặc dù nàng không có lương y như từ mẫu, nhưng là một thầy thuốc, nàng sẽ phụ trách với bệnh nhân của mình. Nhưng bệnh nhân cảm thấy thế nào, nàng cũng không quản được!

Trong lòng đang suy nghĩ, nhưng động tác cũng không ngừng. Nàng càng hiểu bệnh ở chân hắn, chân mày nàng càng nhăn chặt/ Không phải là loại khó giải quyết, chân của hắn nhìn như phát triền toàn diện, nhưng lại kém một chút, cũng chính vì điểm này tạo nên đôi chân này của hắn. mặc dù có thể đi, nhưng xương cốt lại không chống đỡ được cơ thể của hắn, hơn nữa chân hắn đã từng chịu lạnh nghiêm trọng, căn bệnh không dứt, máu lưu thông không theo kịp tiết tấu của cơ thể, bắp thịt trên chân cũng teo lại. Cộng thêm hắn không thương tiếc mình, muốn chữa trị khỏi, cũng không phải là ngày một ngày hai có thể hoàn thành.

Không chỉ như vậy, thân thể của hắn hình như đã từng bị chấn động gân mạch nghịch lưu (rối loạn), mặc dù bảo toàn tính mạng, nhưng gân mạch bị hủy hết. Nàng phát hiện cơ thể của hắn còn có một cỗ nội lực cường đại, nhưng căn bản cơ thể của hắn không cách nào vận dụng được cỗ cường lực này; hơn nữa trái tim của hắn cũng bị ảnh hưởng, bắt đầu dần dần không chịu nổi gánh nặng của thân thể, nhẹ thì hít thở không thông, nặng thì tử vong. Nói cách khác, giờ phút này hắn chính là phế nhân, cách cái chết không xa…(kinh khủng, cái cơ thể tràn ngập bệnh tật @@)

Trong nháy mắt đó, hình như có một đôi tay xoắn chặt nội tâm Mộ Dung Gấm, nói không ra được nguyên nhân, nhưng lại đau đến không ngờ.

Bàn tay ấm áp đặt lên gò má của Mộ Dung Gấm, ngón tay dài nhẹ nhàng chà xát mi tâm đang nhíu chặt của nàng, âm thanh cũng ấm áp như bàn tay kia: “Không cần cau mày, ta không thích!”

diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn

Mộ Dung Gấm ngước mắt, đập vào mi mắt chính là đôi mắt mỉm cười của Lạc Anh Cách, đẹp mắt khiến nàng không dứt ánh mắt được. Nhưng vì sao hắn phải cười, hắn phải hiểu rõ thân thể của chính mình rõ hơn ai hết, nhưng hắn lại đang cười, trừ đi vẻ ưu thương nhỏ đến mức không thể nhìn thấy trong mắt, thời điểm khác hắn đều cười: “Tại sao?”

Không tự chủ hỏi vấn đề trong lòng, lần đầu tiên nghĩ phải lấy được một đáp án.

Lạc Anh Cách nhàn nhạt cười một tiếng, ngón tay xẹt qua mi tâm của nàng: “Bởi vì ta còn sống, ta sống hai mươi mấy năm, đã là trời xanh ưu ái, ngay cả khi chết đi vào lúc này, những ngày cuối cùng này được gặp ngươi, như vậy cuộc đời này đã đủ rồi!”

Bởi vì ta còn sống… Bởi vì ta còn sống… Rốt cuộc Mộ Dung Gấm giãn chân mày ra, nhàn nhạt cười, chính nàng không có phát hiện, giờ phút này nàng cười, cùng với Lạc Anh Cách cười, vô cùng giống nhau; bởi vì còn sống. Đúng vậy, còn sống, hai chữ này đã từng là gông xiềng trói buộc đối với nàng, sau khi sống lại, cũng vẫn là một gông xiềng. Nhưng bất đồng là, chính nàng cam tâm tình nguyện đeo cái gông xiềng này.

Nàng không hề băn khoăn nhoẻn miệng cười, gần như là thoáng qua mắt Lạc Anh Cách, gương mặt đáng yêu nhưng không xuất chúng như trước, nhưng rơi vào trong mắt Lạc Anh Cách, lại mỹ lệ hơn bất kỳ khuôn mặt nào,đều muốn động lòng người, cũng khiến cho người động tâm.

Hồng Loan thạch – tam sinh tình duyên (tình duyên ba kiếp), kiếp này vô duyên, kiếp sau cũng kết thúc! Sư phụ từng nói cho hắn biết, cuộc đời này hắn sẽ gặp phải một nữ tử đặc biệt, mà vận mạng của hắn cũng sẽ theo nữ tử này mà thay đỏi. Hắn một mực chờ đợi,, đợi hơn mười năm, đang trong khi hắn cho là cuộc đời này sẽ kết thúc như vậy, rốt cuộc trời cao cũng đã đưa nàng tới trước mặt hắn, hơn nữa còn là một nữ tử đặc biệt như vậy. Lạnh lùng lãnh tình, nhưng cuối cùng lại không bỏ được mình, lạnh nhạt vô tâm, lại nhíu mày vì hắn, như thế, tại sao hắn có thể không động lòng?

Mộ Dung Gấm cũng không cảm thấy sự khác thường trong mắt Lạc Anh Cách, buông ống quần hắn xuống, cuối cùng có một quyết định: “Câu hỏi buổi sáng ngươi hỏi ta ta vẫn chưa trả lời, hôm nay ta co ngươi một đáp án… Ta sẽ khiến ngươi đứng lên một lần nữa!”

“Tuyệt đối!”

Trừ Mộ Dung Chinh, nàng chưa từng có suy nghĩ muốn cứu một người như vậy. Lạc Anh Cách là người đầu tiên, nàng một mực trốn tránh ảnh hưởng cảm xúc của bản thân, nhưng hiện tại nàng không muốn trốn tránh nữa. Đã từng bởi vì tình phụ tử của Mộ Dung Chinh, lần đầu tiên nàng cầm vũ khí không phải vì giết người, mà là vì cứu người, mà khi đó Mộ Dung Chinh cũng chỉ là một người xa lạ nơi dị thế nàng mới tới mà thôi. Thời điểm đó nàng dựa vào nội tâm của mình có quyết định đó, vậy bây giờ vì sao không thể? Dù sao thứ có thể làm nàng quan tâm không nhiều lắm, huống chi nàng cũng không bài xích cảm giác như thế, không phải sao?

Trên hành lang một bên, Đông Phương Nhuận tới tới lui lui không dưới mười lần, ánh mắt không ngừng nhìn vườn hoa nơi xa chỉ có thể thấy bóng người, cả người gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng. Nếu không phải vì Bạch Vân ngăn ở đây, giờ phút này hắn đã sớm xông tới.

Cuối cùng, Đường Trúc luôn luôn lạnh lùng cũng không nhịn được: “Rốt cuộc ngươi ở đây đi đi lại lại làm cái gì?”

Đông Phương Nhuận dừng bước lại, nhìn bóng dáng gần như trùng điệp(chồng lên nhau) trong vườn hoa, gương mặt gấp gáp: “Bọn họ cô nam quả nữ ở chung một chỗ, chẳng lẽ ngươi không lo lẳng cho tiểu thư nhà ngươi?”

“Không lo lắng!”

Đông Phương Nhuận nghẹn lời, chưa từng thấy qua một tỳ nữ vô tâm như vậy: “Nàng chính là một cô nương, một cô nương ở chung một chỗ với một nam nhân trưởng thành, ngươi không sợ nàng thua thiệt hoặc là cái gì sao?”

diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn

“Không sợ!” Người có thể làm cho tiểu thư thua thiệt không có mấy ai, dĩ nhiên, Sở hoàng đáng giận kia coi như là một!

“Ngươi…” Đông Phương Nhuận hoàn toàn bị Đường Trúc chọc giận rồi, bình thường thấy nàng rất để ý Mộ Dung Gấm, hắn cho là nàng rất quan tâm nàng. Nhưng hiện tại lại hoàn toàn không có dáng vẻ quan tâm, chẳng lẽ trong sạch của nữ nhân không đáng nhắc tới sao?

Bạch Vân nghe vậy cũng không nhịn được bật cười “phì” một tiếng, không biết từ nơi nào lấy ra một cái quạt lông phe phẩy: “Xin hỏi vương gia, ngươi lo lắng là lo lắng trong sạch của Mộ Dung tiểu thư, hay là bởi vì ghen khi Mộ Dung tiểu thư ở chung một chỗ với công tử nhà ta đây?”

“Ngươi nói láo, bổn vương làm sao có thể ghen…” Đông Phương Nhuận gấp đến độ giơ chân, bộ dáng xù lông, giống như là bị người đoan trúng tâm sự, nhất thời càng khiến hắn thêm kích động.

“Tiểu thư nhà ta sẽ không coi trọng ngươi!” Đường Trúc không chút khách khí dội nước lã, quả nhiên lập tức dập tắt lửa mạnh của Đông Phương Nhuận, nhưng vẫn cực kỳ kích động: “Tại sao?”

Đường Trúc lườm hắn, sau đó xoay người rời đi, cuối cùng lưu lại một câu: “Tiểu thư nhà ta không thích hài tử!”

Hồi lâu Đông Phương Nhuận mới phản ứng được, nhất thời lại bùng: “Ta mới không phải là hài tử, ta lớn hơn nàng, ta đã trưởng thành!”

Bạch Vân im lặng lắc đầu, thở dài: “Còn nói không phải hài tử…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.