Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu

Quyển 2 - Chương 10: Chương 1 (10)



“Hả?” Mộ Dung Gấm mơ hồ tỉnh lại, sững sờ nhìn chỗ mình đang ở, lại là một viện thanh tịch và đẹp đẽ. Mộ Dung Gấm cũng không nhớ sao mình lại đến một nơi như vậy, muốn đứng dậy nhưng toàn thân trên dưới một chút hơi sức cũng không có, ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích được, lúc này mới nhớ tới hình như bản thân được người cứu!

“Ken két!” Cửa bị đẩy ra, một người nam tử mặc quần áo màu đen đi vào, trên mặt của hắn đeo một chiếc mặt nạ huyền thiết, không nhìn thấy dung mạo của hắn, chỉ có thể liếc thấy đôi mắt tĩnh mịch như đầm sâu không thấy đáy!

“Đã tỉnh rồi hả?”

“Ừm! Ngươi đã cứu ta, đa tạ!”

“Cũng chỉ có một câu đa tạ?” Hình như người nọ bất mãn, thân thể thon dài ngồi ở bên giường, ngón tay lộ rõ các khớp xương tỉ mỉ vuốt ve cằm Mộ Dung Gấm, tròng mặt xẹt qua một tia hài hước: “Không bằng lấy thân báo đáp thì như thế nào?”

Mộ Dung Gấm liếc hắn một cái: “Sở Dạ, ngươi thích chơi đến khi nào nữa?”

Tay trên cằm cứng đờ, đôi mắt đẹp xẹt qua một tia bất đắc dĩ, giơ tay lên tháo mặt nạ của mình xuống, lộ ra dung nhan tuấn mỹ như thần tiên: “Làm sao nàng lại nhận ra ta?”

Mộ Dung Gấm nhắm mắt lại không trả lời, nàng tuyệt đối không thừa nhận xúc cảm của mình đối với hắn. Mặc dù Sở Dạ cố ý thay đổi hơi thở và hương vị trên người nhưng nàng vẫn cảm thấy quen thuộc như cũ. Mà khi hắn ôn mình, cái loại xúc cảm nàng tuyệt đối không quên được, còn có một tia rung động trong lòng, trừ tên yêu nghiệt này, nàng nghĩ thế giới này tuyệt đối không có người thứ hai! Nhưng, nàng chết cũng sẽ không thừa nhận, quá mất mặt rồi…

Sở Dạ thấy ánh mắt của nàng, nhất thời sững sờ. mộ dung gấm coi như là không nhìn thấy, nhưng giờ phút này vẻ mặt kia của nàng, khiến động lòng người như thế, có chút ngượng ngùng, có chút thẹn thùng, vẻ mặt như thế, là lần đầu tiên hắn nhìn thấy xuất hiện trên mặt nàng, cúi đầu chạm vào môi của nàng, cuối cùng đến gần vai của nàng: “Nàng như vậy sẽ không sợ ta hôn nàng chứ?”

Mộ Dung Gấm chợt trợn to mắt: “Sở Dạ, ngươi khốn kiếp!”

“Ha ha!” Sở Dạ vui thích nở nụ cười, lồng ngực không thể kìm được chấn động, dღđ☆L☆qღđ cuối cùng cúi người ôn lấy Mộ Dung Gấm đang giận dữ, vùi đầu ở trong tóc nàng: “Lần sau, không được làm cho mình chật vật như vậy, cô vương không thích!”

Trong giọng nói có chút đau lòng, có chút lo lắng, có chút bá đạo, lại thẳng thắng như vậy, trực tiếp tiến vào đáy lòng của nàng. Băng sơn có chút tan ra, như trong nháy mắt sụp xuống, thở dài trong lòng: Sở Dạ, ngươi đúng là ma chướng của ta!

“Làm sao ngươi biết chỗ này?” Không phải là nên thành thân Đông Phương Hiểu, tân hôn hạnh phúc sao?

“Nàng cứ như vậy mà hi vọng ta cưới người khác sao?” Mặc dù vẫn cười như cũ, nhưng lại có hương vị uy hiếp.

Mộ Dung Gấm mở to mắt: “Ngươi cưới người nào thì có quan hệ gì với ta?”

“Mộ Dung Gấm!” Sở Dạ cắn răng, hắn thật bội phục người này, đây là lần đầu tiên có người khiến hắn liên tiếp mất khống chế, một tay quay đầu Mộ Dung Gấm, không cho cự tuyệt đối mặt, khi nhìn thấy đôi mắt của nàng, lửa giận trong lòng lập tức bị dập tắt, chỉ có một loại bất đắc dĩ không biết tên: “Mộ Dung Gấm, nàng nghe rõ cho cô vương, cô vương cho phép nàng có liên quan với ta, cô vương cho phép nàng quản chuyện của cô vương, chính là như vậy, nghe rõ không?”

Mộ Dung Gấm: “……….”

“Nàng nghe rõ chưa?” Thấy nàng không trả lời, Sở Dạ giận, đây chính là lần đẩu tiên hắn nói như vậy với một nữ tử, tại sao nàng lại không vui mừng, mà lại là dáng vẻ vô cùng im lặng? Hận! Vì phát tiết phẫn nộ của mình, Sở Dạ mạnh mẽ cúi đầu, bổ nhào xuống bắt được đôi môi anh đào gần trong gang tấc, dùng tức giận và vấn vương của chính mình hung hằng đè lên.

Đầu tiên Mộ Dung Gấm sững sờ, nhưng không có giãy giụa, nói chính xác nàng không bài xích Sở Dạ hôn, nóng bỏng, nóng cháy, bá đạo, khiến cho nàng luống cuống, khiến cho nàng ấm áp, còn có một tia… tham lam, nhớ nhung! Sở Dạ, cuối cùng ngươi vẫn xâm lấn thế giới của ta hay sao?

Rốt cuộc cũng buông môi nàng ra, Sở Dạ ôm nàng lên, để cho nàng rúc vào ngực của mình, âm thanh trầm thấp khêu gợi có chút như ẩn như hiệng: “Nàng thấy hắn rồi hả?”

“Người nào?”

“Lạc Anh Cách!”

“Nhìn thấy!”

“Nàng không có gì hỏi cô vương hay sao?”

“Hỏi cái gì?’

“……” Sở Dạ thế nào cũng không nghĩ đến mình trả lời như vậy: “Hắn là đệ đệ sinh đôi của ta, bởi vì không đủ tháng cho nên thân thể kém cỏi, cho nên mẫu thân người liền mang đến Thiên Sư môn, từ nhỏ chúng ta đã tách ra, nhiều năm như vậy đều biết rõ đối phương nhưng cho tới nay chưa từng gặp mặt!”

Mộ Dung Gấm nghe được trong lời nói của Sở Dạ hình như có chút giấu giếm, nhưng nàng không muốn đi tìm hiểu, đây là chuyện của bọn họ, nàng không có quyền hỏi tới: “Rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì?”

“Tại sao nàng muốn cứu hắn? Bởi vì giao dịch?” Cuối cùng cũng đã hỏi ra vấn đề đè nặng ở trong lòng.

“Vốn là giao dịch, nhưng sau khi nhìn thấy hắn ta lại muốn mình cứu hắn!”

Sở Dạ mím môi, rõ ràng là không hài lòng câu trả lời như vậy: “Vì gương mặt đó sao?”

“Hắn là hắn, ngươi là người, người ta cứu là hắn, không hơn!”

Sở Dạ trầm mặc, trong nháy mắt cảm thấy may mắn vì nàng không có coi người khác thành mình, nhưng nhiều hơn vẫn là đè nén, nàng là tự nguyện cứu Lạc Anh Cách… Hắn nhớ Thiên Sư từng nói, hắn và Lạc Anh Cách là số mệnh huynh đệ, nhưng cũng là số mệnh đối thủ, một ngày nào đó bọn họ sẽ đứng ở bên đối địch, không thể cùng tồn tại! Chẳng lẽ là bởi vì nàng sao?

Lạc Anh Cách và hắn đều là dạng không thích gần người, trừ phi là người vô cùng quen thuộc, thế nhưng hắn lại đối với Mộ Dung Gấm đặc biệt như vậy, dღđ☆L☆qღđ vì nàng nguyện ý ngồi trở lại xe lăn một lần nữa, khi nói đến nàng, trên mặt của hắn phát ra ánh sáng nhu hòa chói mắt.

Nhận thấy được cảm xúc của hắn không ổn định, Mộ Dung Gấm mở to mắt, tâm tình của nàng sao mà ổn định đây? Nàng lần lượt trốn thoát và tránh né, rõ ràng khoảng cách xa, nhưng hiện tại mới phát hiện, khoảng cách không ngăn cách được gì!

“Chủ tử! Đường Trúc mang theo một ngàn binh lính bao vây trong này!”

Tiếng nói của Dương Phong truyền đến, Mộ Dung Gấm cả kinh: “Để cho nàng vào đi!”

Dương Phong không trả lời, hiển nhiên là đang đợi quyết định của Sở Dạ. Sở Dạ ngước mắt, hôn lên gò má của Mộ Dung Gấm một cái, cầm mặt nạ bên cạnh đeo lên: “Để cho nàng đi vào!”

Chỉ trong chốc lát, Đường Trúc đẩy cửa đi vào, khi nhìn thấy Mộ Dung Gấm gần như là chạy gấp tới, vốn gương mặt lạnh lùng nhưng trong mắt tất cả đều là nước mắt: “Tiểu thư…”

Mộ Dung Gấm ôm nàng, cười than nhẹ: “Nha đầu ngốc, khóc cái gì chứ?”

“Ô ô ô! Tiểu thư, đột nhiên người mất liên lạc, tướng quân lại hộc máu, thiếu chút nữa ta cho là không thấy được tiểu thư nữa!” Đường Trúc luôn luôn cẩn trọng tỉnh táo trong giờ phút này lại khóc giống như một đứa bé vậy.

Mộ Dung Gấm tự nhiên biết là Mộ Dung Chinh bị cổ độc cắn trả, nhưng hẳn là không có chuyện lớn, giơ tay đặt lên gương mặt rõ ràng gầy đi rất nhiều của Đường Trúc, ngay sau đó vén ống tay áo của nàng lên: “Quả nhiên, là em trộm tử cổ của ta!’

Đường Trúc có chút chột dạ, nhưng rất nhanh được che giấu bởi vui sướng: “Tiểu thư, người còn sống là tốt rồi, em sẽ dẫn người trở về!”

“Hiện tại quân doanh như thế nào rồi?” Nàng nhớ tới vương tử Tháp Nạp nói muốn tấn công quân Mộ Dung.

“Ngày tiểu thư gặp chuyện không may quân đội của Man tộc lập tức tấn công vào, nhưng có tướng quân dẫn mọi người chống cự, huống chi quân đội của chúng ta nhiều hơn so với bọn chúng, cho nên hiện tại bọn họ chỉ có thể giãy giụa ở bên ngoài cửa, đã qua bảy ngày, một chút chỗ tốt bọn họ cũng không chiếm được!”

“Bảy ngày rồi hả?” Thì ra là nàng ngủ lâu như vậy sao?

“Tiểu thư, hiện tại chúng ta trở về được chứ?” Đường Trúc bất động thanh sắc bắt mạch đập của Mộ Dung Gấm, mạch đập yếu đến mức thiếu chút nữa nàng lại khóc một lần nữa.

Mộ Dung Gấm liếc nhìn Sở Dạ đứng yên một bên: “Hiện tại ta muốn rời khỏi!”

Là tuyên bố, không phải là hỏi thăm. dღđ☆L☆qღđ Sở Dạ cũng biết sẽ là như vậy, nhưng: “Tại hạ vẫn luôn ngưỡng mộ Mộ Dung tướng quân, vậy mượn cơ hội này đi xem một chút vậy!”

Trong nháy mắt Sở Dạ thay đổi giọng nói và hơi thở, nói chuyện đều là mắt không nháy, Đường Trúc lúc này mới phát hiện ra có người ở trong nhà: “Tiểu thư, hắn là ai?”

Mộ Dung Gấm nghe lời nói của Sở Dạ, mặt xạm lại: “Hắn đã cứu ta!”

Nghe vậy lập tức Đường Trúc thu hồi tư thái đối địch lại, mặt tràn đầy cảm kích: “Đường Trúc cảm ơn công tử cứu tiểu thư nhà ta!”

Không biết Đường Trúc biết người cứu tiểu thư nhà nàng chính là người nàng cảm thấy nguy hiểm nhất_Sở Dạ, hơn nữa tiểu thư nhà mình vừa mới bị chiếm tiện nghi, nàng còn có thể nói ra lời cảm kích như vậy hay không!

Bởi vì Đường Trúc cảm kích, Sở Dạ cứ lấy thân phận ân nhân cứu mạng Mộ Dung Gấm đường hoàng đi vào trong đại quân doanh!

“Cẩm nhi!” Tiếng Mộ Dung Chinh gọi Mộ Dung Gấm, ngay sau đó muốn nói lại thôi, vẻ mặt phức tạp không nói ra được.

“Phụ thân, con có chút đói bụng!” Mộ Dung Gấm không muốn trả lời, liền nói sang chuyện khác, nhưng đúng là nàng có chút đói bụng rồi!

“Ồ! Ta sẽ sai người chuẩn bị thức ăn cho con!” Vừa nghe Mộ Dung Gấm đói bụng, Mộ Dung Chinh lập tức đi gọi người chuẩn bị, vừa muốn nói gì đều quên hết. Mộ Dung Gấm nhìn bóng lưng của ông, nhàn nhạt cười, như vậy cũng tốt, không phải sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.