Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu

Quyển 2 - Chương 22: Chương 3 (5)



Mai Tử Hàn lạnh lẽo quét mắt qua Tôn Phỉ Phỉ, lập tức có người đi đến cởi áo choàng cho Tôn Phỉ Phỉ, lộ ra y phục cao quý, nhưng mà ở nơi cao quý như vậy, y phục của ả lại có vẻ tục khí, bởi vì nơi này ngay cả lục mỏng treo tường cũng là giao sa đắt giá, càng không cần phải nói đến y phục người ở đây mặc!

Mai Tử Hàn liếc nhìn Tôn Phỉ Phỉ, ngay sau đó cúi đầu tiếp tục sờ bàn tính trong tay, giọng nói không hề phập phồng vang lên: “Nàng đã quyết định?”

Lần đầu tiên Tôn Phỉ Phỉ nhìn thấy nơi cao quý như thế, cảm giác đứng ở nơi này, những nơi trước kia không tính là gì, nếu như ả ta có thể trở thành nữ chủ nhân nơi này, nếu như ả ta có được tất cả….. Nghĩ như vậy, do dự vốn có của Tôn Phỉ Phỉ biến mất, thậm chí quên mất ước nguyện ban đầu khi mới bước vào.

Ả ta nhìn Mai Tử Hàn, lần đầu tiền cảm thấy nam nhân ả ta đã từng không coi trọng này cũng có chỗ thích hợp, nếu như hiện tại ả ta đi theo hắn, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n dù sao cũng hơn ở viện không người nào hỏi thăm của Tôn gia: “Ta…Ta nguyện ý!”

Mai Tử Hàn đứng lên: “Đây chính là do nàng nói?”

Tôn Phỉ Phỉ ngượng ngùng gật đầu, cho nên ả không nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng và trào phúng của Mai Tử Hàn.

Mai Tử Hàn phất tay: “Mang nàng ta đi tắm rửa thay quần áo.”

“Dạ!” Đám thị nữ cong người đáp lại, sau đó ấn một nút cơ quan, một mặt của bức tường đột nhiên mở ra, lộ ra một phòng tắm rộng lớn, hồ tắm này được xây bằng khối noãn ngọc lớn, nước không ngừng chảy vào, sợ rằng hoàng cung cũng không có mấy chỗ như thế!

Tôn Phỉ Phỉ ngượng ngùng đi theo, ở nơi Mai Tử Hàn không thấy, ả ta lập tức khôi phục ngạo khí khi còn là thái tử phi, đôi tay mở rộng, mặc cho bọn thị nữ cởi áo tắm rửa cho ả, hoàn toàn một bộ dáng cao cao tại thượng.

Tôn Phỉ Phỉ hồi hồn trong vui sướng, lúc này mới phát hiện ra những nữ tử trước mặt mình đều xinh đẹp không phải bình thường, nhất thời cảm thấy có một loại nguy cơ, lông mày dương cao: “Các ngươi đã hầu hạ bên Mai Tử Hàn bao lâu?”

Đám thị nữ không nói một lời, vẫn giúp ả ta tắm rửa như cũ.

Tôn Phỉ Phỉ nổi giận: “Các ngươi câm?”

Đám thị nữ vẫn không nói lời nào như trước, tiếp tục chà xát thì chà xát, chuẩn bị y phục thì chuẩn bị y phục.

Tôn Phỉ Phỉ hoàn toàn nổi giận: “Ta hỏi các ngươi? Các ngươi dám không trả lời?”

Một thị nữ vẻ mặt thản nhiên nhìn ả ta một cái, giọng nói cứng ngắc: “Công tử đang chờ ở bên ngoài, xin tiểu thư nhanh tắm rửa xong rồi ra ngoài!”

Tôn Phỉ Phỉ nghe thấy vậy, uất hận đè nén tức giận xuống, mắng trong lòng: “Chờ đến khi ta thành nữ chủ nhân của các ngươi, chuyện đầu tiên sẽ là diệt đám hồ ly mê hoặc người các ngươi!”

Tắm rửa xông hương xong, Tôn Phỉ Phỉ mặc vào bộ hoa phục thượng đẳng màu trắng tuyết, trên đầu là kim chi ngọc hoàn, hoa lệ biết bao. Từ sau khi bị phế thái tử phi, Tôn Phỉ Phỉ chưa từng mặc y phục cao quý như vậy, hiện tại mặc vào mới phát hiện ra, hóa ra ả ta có thể xinh đẹp đến như vậy, tức khắc lòng tự tin tăng thêm nhiều.

Cửa ngầm lần nữa mở ra, Tôn Phỉ Phỉ đi ra đầu tiên, sau lưng là một đám thị nữ xách vạt áo cho ả, lập tức khôi phục cảm giác ưu việt khi làm thái tử phi, không, hoặc là tăng lên, phải nói là _ hoàng hậu!

Nhìn thấy Mai Tử Hàn nhìn qua, Tôn Phỉ Phỉ xấu hổi cười một tiếng: “Ta đẹp không?”

Mai Tử Hàn nhẹ nhàng sở bàn tính trên tay, mặc dù mặt không biểu lộ gì, nhưng trong lời nói vẫn có ý tán thưởng: “Quả nhiên không hổ là người trở thành thái tử phi, xinh đẹp khéo léo, y phục này chỉ có nàng mới có thể mặc được!”

Nghe vậy, Tôn Phỉ Phỉ cười đến rộng miệng, trong mắt là hài lòng không che giấu được. Ả đã nói Tôn Phỉ Phỉ ả làm sao có thể trôi qua cuộc sống như thế được, sau ngày hôm nay, nhất định ả ta sẽ phải để cho những người kia rửa mắt mà nhìn, không, là muốn giẫm toàn bộ những người này ở dưới lòng bàn chân!

Mai Tử Hàn nhìn cũng chưa từng nhìn ả, vung tay lên: “Người tới, dẫn nàng ta đến phòng chữ Thiên!”

Tôn Phỉ Phỉ sửng sốt: “Đến phòng chữ Thiên?”

Mai Tử Hàn nhìn ả, ánh mắt không thay đổi, nhưng lời nói nhổ ra là đánh ả ta xuống địa ngục: “Không phải ngươi muốn báo thù hay sao? Như vậy thì dùng chính thân thể của ngươi trao đổi đi, khách ở chỗ ta đều có quyền thế, ngươi có thể dùng vẻ thùy mị mê hoặc bọn họ, khiến cho bọn họ cam tâm tình nguyện làm việc cho ngươi!”

(chỗ này thay đổi thái độ nên mình đổi từ “nàng” thành “ngươi”!)

Tôn Phỉ Phỉ không thể tin được nhìn hắn: “Mai Tử Hàn, tại sao có thể như vậy, không phải ngươi muốn ta cho ngươi sao? Tại sao lại là những người khác?”

Mai Tử Hàn ngước mắt: “Tử Hàn không với cao được đại tiểu thư Tôn gia, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n thái tử phi nương nương tương lai!” Bình thản, nhưng lại châm chọc vô cùng.

Rốt cục Tôn Phỉ Phỉ cũng phục hồi tinh thần lại, khàn khàn rống giận: “Mai Tử Hàn, ngươi lừa ta?” Thì ra bắt đầu hắn ta đã muốn nhục nhã ả!

Đôi mắt Mai Tử Hàn rét lạnh: “Chính tự ngươi tới, ta không có buộc ngươi, nếu như ngươi đã đáp ứng, tại sao lại nói ta ép buộc?”

Tôn Phỉ Phỉ giận dữ, một phen tháo kim sức trên đầu: “Ta không làm, ta không đồng ý, ta muốn rời khỏi đây…”

Mấy thị nữ nhanh chóng đi lên kiềm chế ả lại, sức lực lớn đến nỗi ả động cũng không động được, Tôn Phỉ Phỉ liều mạng giãy giụa: “Mai Tử Hàn, ngươi không cần ép ta hận ngươi!”

Lúc này Mai Tử Hàn mới đứng lên, từng bước một đi tới: “Chẳng lẽ Tôn tiểu thư đã quên, năm năm trước ngươi đối với ta như thế nào, sợ rằng chỉ có hơn chứ không kém, hôm nay Tử Hàn bỏ qua hiềm khích lúc trước để giúp ngươi, sao ngươi lại hận ta?”

“Khốn kiếp, ngươi là muốn phá hủy ta… ta muốn rời khỏi!”

“Vậy cũng không phải là do ngươi sao, lúc đầu ta cho phép ngươi quyết định, kết quả là ngươi muốn ở trong tay ta, dẫn đi!”

“Không… Không cần, ta chính là nữ nhi của Tôn đại tướng quân, ngươi làm như vậy cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Tôn Phỉ Phỉ giống như bắt được nắm rơm cuối cùng.

Một thị nữ bên cạnh không nhìn nổi nữa, đẩy rèm một cửa ra, lập tức thu hết cảnh sắc dưới lầu vào mắt, chỉ một nam nhân đang ôm hai nữ tử tộc Hồ: “Vị kia là Tôn tướng quân?”

Đột nhiên Tôn Phỉ Phỉ muốn nhào qua hô lên, lại bị một thị nữ kéo lại: “Khuyên ngươi đừng từ chối thì hơn, coi như Tôn tướng quân ở chỗ này cũng không thể cứu ngươi được, ngươi cũng đừng quên đây là nơi nào!”

Tôn Phỉ Phỉ chấn động toàn thân, hình như lúc này mới nhớ tới nơi này là nơi đen tối nhất đế đô, nơi này là nơi… không cách nào trị, mà người trước mắt, đến hoàng thượng cũng không nguyện chọc tới!

Mai Tử Hàn đi tới trước cửa sổ, thản nhiên nhìn lướt qua phía dưới: “Chính ngươi tự suy nghĩ như thế nào đế lấy lòng ân khách đầu tiên của ngươi đi!”

Đột nhiên Tôn Phỉ Phỉ giãy giụa: “Mai Tử Hàn, ta là thái tử phi, ta là phi tử của Đông Phương Trạch!”

“Vậy thì như thế nào? Một phi tử bị phế mà thôi!” Dứt lời, Mai Tử Hàn trực tiếp phất tay, đám thị nữ lập tức kéo tay lôi Tôn Phỉ Phỉ đi!

Mai Tử Hàn rét lạnh nhìn bọn họ rời đi, phất tay đóng cửa sổ lại, rồi mới lấy nửa miếng ngọc trong tay áo ra, vẻ mặt trở nên dịu dàng, một tia ấm áp nhàn nhạt tản ra, dường như cả người hắn cũng linh hoạt lên, mà trên ngọc bội kia khắc một chữ, tuy chỉ có hơn nửa, nhưng vẫn có thể thấy được là một chữ “Cẩm”!

“Cẩm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.