Dứt lời, toàn bộ binh sĩ tràn ra như ong vỡ tổ, đội hình kia bỗng chốc bị rối loạn, tất cả mọi người đều nhịn cười không được, đây thật sự là quân đội à? Rối loạn như thế, không có kỷ luật gì cả, thậm chí một đội hình ra trò cũng không có, đây thật sự là quân đội mạnh nhất của quân Mộ Dung à? Lại còn tuyên bố muốn đánh bại Thiết Kỵ dũng mãnh nhất, không cảm thấy buồn cười hay sao chứ?
Sở Dạ nhìn quân đội hỗn loạn đó, cũng không có xem thường như những người khác, ngược lại ánh mắt ngày càng thêm trầm trọng, nhìn quân đội kia trông như rối loạn vô kỷ luật, còn có những người không chạy về phía trước mà xuyên qua hai bên trái phải kia.
Đông Phương Triệt cũng nhìn ra đầu mối, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm, muốn đi hỏi gì đó, nhưng lại bị kéo lại, quay đầu nhìn: “Văn quân sư?”
Văn Tử Khiêm nhìn phía trước: “Yên tĩnh nhìn xem đi! Đây là một nghi thức long trọng, trận chiến này, cũng sẽ vĩnh viễn được đưa vào lịch sử, ngay cả nữ tử xinh đẹp nhất kia nữa!”
Trong một lúc Đông Phương Triệt không hiểu được, nhưng mà giọng điệu kiên định của y lại nói cho hắn biết, trận chiến này không chỉ đơn giản như vẻ ngoài đâu!
“Giết!”
“Tấn công!”
Thiết Kỵ quân Sở không cần chỉ huy, trực tiếp xông lên, sát khí dày đặc ùn ùn kéo đến; hai bên chỉ còn cách nhau không đến trăm thước, mà quân Mộ Dung lại làm ra một chuyện khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt, chỉ thấy những binh sĩ cầm kiếm chạy ở phía trước đột nhiên dừng lại, sau đó đứng ngay ngắn trên mặt đất, mà những binh sĩ cầm lấy xích sắt ở phía sau, không biết từ lúc nào đã nối toàn bộ xích sắt lại với nhau, trở thành từng sợi dây xích dài, mà mấy sợi dây thừng kia cũng được nối với nhau thành một sợi, từ đông sang tây kéo thành một sợi dây thẳng tắp.
Dây thừng được kéo lên trước tiên, tỉ mỉ nhìn mới phát hiện mặt trên dây thừng còn có những cây kim sắt nho nhỏ, vậy nên khi ngựa đụng vào dây thừng, kim sắt lập tức ghim vào thân ngựa, trong thoáng chốc ngựa bị kích thích nhảy lên, thiếu chút nữa thì hất người trên lưng ngựa xuống đất, kỵ binh tận lực ổn định ngựa, nhưng đây là lúc những binh sĩ cầm gậy dài xông lên, trên đầu gậy gỗ không biết được gắn đầu thương vào từ lúc nào, cự li của trường thương rất xa, cách dây thừng xa xa đâm vào thân ngựa, ngựa bị đau lập tức nổi điên, đợt xung kích đầu tiên trở nên rối loạn.
Người cầm lấy dây thừng đặt dây xuống, binh sĩ tay cầm xích sắt vọt lên, hai người một nhóm, quăng xích sắt lên, xích sắt rất nặng, mỗi một lần ném đều dùng sức rất nhiều, kỵ binh muốn chém giết quân địch thì sẽ nhận lấy sự tấn công của xích sắt, nhưng nếu muốn ngăn chặn xích sắt thì sẽ phải bỏ qua quân địch, đội kỵ binh xưa nay vẫn luôn bình tĩnh nghênh chiến cuối cùng cũng bị đánh loạn đội hình.
Lúc này, một trận mưa tên được bắn ra đầy trời, cung thủ chưa đến năm ngàn người, nhưng lại bắn ra mũi tên của mấy vạn người, mọi người thế mới phát hiện, những binh sĩ đó tất cả đều bắn một lúc ba mũi tên, thậm chí có người bắn cả năm mũi tên, mà những mũi tên đó so với cung thủ bắn một mũi tên còn có lực hơn, bắn càng xa hơn! Thoáng chốc khiến cho mọi người kinh ngạc!
Một khắc sau, cung thủ bắn tên lần nữa, nhưng lần này lại là từng mũi tên một, trên mỗi cây tên đều cột dây vào, những mũi tên gi¬ao nhau xen kẽ trên không, rất nhanh hình thành một cái lưới lớn phủ lên trên hàng ngàn Thiết Kỵ!
Mà những binh lính cầm kiếm, đao còn có móc sắt sớm đã xông vào kỵ binh, bọn họ không công kích chính diện, mà dùng kỹ thuật tinh tế xoay người nhảy lên thân ngựa, đao kiếm không biết từ khi nào đã được cất đi, lấy ra dao găm hoặc lưỡi câu, dùng tốc độ nhanh nhất trực tiếp cắt đứt cổ họng của kẻ thù, tốc độ đó nhanh đến mức dường như đã luyện tập hàng ngàn hàng vạn lần, nhanh đến mức tựa như một nhóm sát thủ lấy mạng người!
Còn đội Thiết Kỵ kiên cố không thể đẩy lùi kia, cứ thế bị xâm chiến từng chút từng chút, võ công cao cường nhưng lại không có đất dụng võ, chỉ có thể khổ sở giãy giụa!
Trận chiến kết thúc, hai vạn Thiết Kỵ quân Sở toàn quân bị diệt, mà quân đội quân Mộ Dung lại trở về, chỉnh trang thu binh!