Thấy Mộ Dung Cẩm từ xa đi tới, hắn đứng tại chỗ, đợi nàng đến trước mặt mình: “Tốt hơn chút nào chưa?”
Đông Phương Triệt giơ giơ hai tay: “Cũng sắp khỏi hẳn rồi!”
Mộ Dung Cẩm đưa cho hắn một bình sứ nho nhỏ: “Đây là thuốc trị nội thương, mỗi ngày một viên!”
Đông Phương Triệt cầm lấy, thật lòng cười một tiếng: “Đa tạ!”
Mộ Dung Cẩm nhìn sắc mặt của hắn, chợt hiểu ra, cười khẽ: “Xem ra người hiểu lời ta nói rồi!”
Đông Phương Triệt gật đầu, nhìn binh sĩ đi tới đi lui: “Qua mấy ngày này bổn vương đã hiểu rồi, người lãnh đạo thực sự không phải chỉ dựa vào địa vị và mưu kế thì có thể chỉ huy, mà còn phải được binh sĩ kính nể hắn, tin tưởng hắn, như vậy tướng lĩnh cùng với binh sĩ mới thực sự là quân đoàn bất bại!”
Hôm sau
Vừa sáng sớm Tôn Cường đã đến nơi, hắn đeo đại đao ngồi trên lưng ngựa, sắc mặt không đổi giơ thánh chỉ lên: “Khánh Vương, Cẩm Hoa quận chúa tiếp chỉ!”
Đây là thánh chỉ khen ngợi, nhưng phần lớn là cho Khánh Vương, Mộ Dung Cẩm cũng chẳng thèm để ý, nàng xưa nay đều không cần người khác ban thưởng!
Tôn Cường chắp tay với Đông Phương Triệt: “Tham kiến Vương gia!”
Đông Phương Triệt giơ tay đáp lễ: “Tôn tướng quân không cần khách sáo, mời!”
Tôn Cường gật đầu, lại nhìn về phía Mộ Dung Cẩm: “Quận chúa, Hoàng thượng lệnh cho thần nhất định phải đi xem doanh trại thiếu niên, xin Quận chúa dẫn đường!”
Ánh mắt Mộ Dung Cẩm lạnh lẽo, nhưng khóe môi lại mỉm cười: “Tướng quân dọc đường mệt mỏi, hay là cứ nghỉ ngơi trước đã?”
Tôn Cường nhìn Mộ Dung Cẩm, không hề khách sáo mà cự tuyệt: “Ở đây là quân doanh, ta cũng không phải đến đây làm khách, lệnh vua như núi, bổn tướng không dám chậm trễ, kính xin quận chúa dẫn đường!”
Vừa đến đã ra oai phủ đầu, Mộ Dung Cẩm cười lạnh trong lòng, mỉm cười giơ tay: “Nếu đã như vậy, xin mời tướng quân!”
“Làm phiền Quận chúa rồi!” Tuy là nói những lời khách sáo, nhưng nét mặt kia cũng chẳng khách sáo được bao nhiêu, dường như Mộ Dung Cẩm dẫn đường cho ông ta là chuyện hiển nhiên vậy.
Mộ Dung Cẩm xoay người lên ngựa, giục ngựa đi về phía sau của doanh trại, bởi vì phải sắp xếp cho người bị thương, nên Mộ Dung Cẩm để cho quân đội thiếu niên chuyển ra sau núi, ở đó tương đối yên tĩnh, hơn nữa cũng rất bí ẩn, vừa vặn có thể làm sân huấn luyện.
Lúc hai người đi đến doanh trại thiếu niên, Mộ Dung Cẩm vẫn mỉm cười như cũ, mà sắc mặt của Tôn Cường thì đen lại rồi, ở khoảng đất trống trước mặt ông ta, ngoại trừ một số ít binh sĩ tập trung lại thành một đội quân đội hình vuông vức đang huấn luyện, còn lại đều phân tán rời rạc, hoàn toàn nhìn không ra có kỷ luật gì cả, hơn nữa có một số thậm chí còn dùng khinh công chơi trò đuổi bắt ở trên cây, mấy đứa nhóc choai choai, những thiếu niên non nớt đó, nhìn thế nào cũng không giống một đội quân có thể đánh bại Thiết Kỵ của quân Sở.