Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu

Quyển 2 - Chương 55



Mộ Dung Cẩm nâng mắt, vẫn mỉm cười như cũ: “Nếu tướng quân nhất định muốn xem bản lĩnh của bọn họ, vậy mạt tướng để cho tướng quân xem vậy!”

Giơ tay vung lên: “Mỗi trại phân ra 100 người, mang theo binh khí, lập tức tập hợp!”

Nghe thế, tất cả thiếu niên đột nhiên tỉnh táo hẳn lên: “Dạ, tiểu cô cô!”

Nhìn thấy bọn họ nghe lời chấn chỉnh kỷ luật như thế, Tôn Cường thật sự tức giận, đường đường là một tướng quân, vậy mà mệnh lệnh của hắn còn không bằng một con nhóc? “Hừ, trong quân doanh sao lại xuất hiện danh xưng ‘tiểu cô cô’ như thế? Ở đây cần phó tướng, chứ không phải một bà vú nuôi!”

Tay cầm dây cương của Mộ Dung Cẩm nắm chặt lại, thật không dễ dàng mới nhịn xuống không ra tay giết hắn, quả thật nàng nhịn rất giỏi, nhưng không có nghĩa là người khác có thể làm ngơ hắn quát nạt nàng hết lần này đến lần khác, huống chi kẻ trước mặt này còn nói ra những lời sỉ nhục như vậy!

“Báo cáo tướng quân, tổng cộng có bảy trại đặc biệt, 700 binh sĩ, bảy doanh trưởng, tập hợp đã xong!”

Thoáng chốc Tôn Cường nghĩ rằng bọn họ rốt cuộc cũng biết được sự lợi hại của ông ta, vung tay lên: “Lui xuống chuẩn bị, bắt đầu diễn tập!”

Mộ Dung Cẩm nâng mắt ra hiệu một cái, đội ngũ 700 người xếp thành một hàng xuất hiện ở chỗ cách 100 mét phía trước.

Bảy trại, chia ra gồm có đao khiên, kiếm khiên, trường thương, cung tên, trường giáo, xích sắt, móc câu!

Đao và kiếm tổng cộng có 200 người, bọn họ cầm lấy cái khiên, rất nhanh hợp thành một biến hóa trận, gần như là hoàn thành trong nháy mắt; mà trường thương với trường giáo hỗ trợ xen kẽ, binh khí dài ngoằng kia ở trong tay bọn họ chỉ giống như một cây gậy nho nhỏ; xích sắt và móc câu thì phối hợp sử dụng, móc câu có thể xuyên qua tường thành cực dày, dưới tình huống không có thang leo, xích sắt và móc câu hợp lại, có thể tạo thành cái thang bằng xích sắt!

Cuối cùng là cung tên, Mộ Dung Cẩm nhìn một trăm người cầm cung tên, không phải tất cả bọn họ đều đứng, mà là một người so với một người thấp hơn một chút, cuối cùng nhìn lại thì giống như một sợi dây nghiêng về một phía; nhìn rõ nơi mà mũi tên bọn họ hướng tới, Mộ Dung Cẩm cười lên, nhưng lại không hề ngăn cản!

“Bắn!”

‘Vút vút vút’, hai mũi tên phát ra cùng một lúc, tổng cộng 200 mũi tên bay nhanh về phía Mộ Dung Cẩm và Tôn Cường, đội quân đi theo phía sau đột nhiên bước chân rối loạn, nhanh chóng lui lại, mà Tôn Cường càng thêm tức giận không chịu được: “Khốn kiếp, sao lại bắn về phía này hả?”

Dứt lời, mũi tên đã đến, chân mày Mộ Dung Cẩm cũng chưa hề nhúc nhích, tất cả các mũi tên đều rơi xuống bên cạnh nàng, mũi tên cắm trên đất tạo thành hình dáng của một bông hoa, mà Mộ Dung Cẩm vừa đúng được bao quanh trong đó; các thiếu niên ngay tức thì hô to: “Oa! Tiểu cô cô!”

“Khốn kiếp! Khốn kiếp!” Tôn Cường cực kỳ tức giận hét lên: “Người đâu, lôi bọn chúng ra chém!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.