Nước Sở, tất cả mọi người đều vây ở ngoài cửa của Phụng Hoa Cung, nhưng không ai dám tiến vào, bởi vì bên trong có một ác ma tản ra luồng khí lạnh lẽo đang canh giữ.
Sở Linh Nhi chậm rãi đi đến bên cạnh thiên sư Bạch Vô Họa: “Bá bá, hoàng tẩu đã ngủ mấy ngày rồi, khi nào mới tỉnh lại ạ?” Nếu như hoàng tẩu cứ tiếp tục hôn mê như thế, nói không chừng bọn họ đều bị đông thành băng hết mất.
Bạch Vô Họa vuốt vuốt râu cười: “Hẳn là lúc nên tỉnh lại rồi, con bé sẽ tự tỉnh lại thôi!”
Trong cung điện xa hoa, Mộ Dung Cẩm một thân áo trắng yên tĩnh nằm trên giường lớn khắc hoa, vẻ mặt điềm tĩnh an yên, phảng phất như đang mơ một giấc mộng đẹp, hơn nữa không có dấu hiệu tỉnh lại! Sắc mặt trắng hồng, mà đóa sen giữa trán lại biến thành chín cánh, yêu mị đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Sở Dạ yên tĩnh trông chừng bên giường, đôi mắt sâu thẳm đã vằn tia máu, nhưng hắn lại không muốn đi nghỉ ngơi, hắn sợ chỉ một cái xoay người thì người trên giường sẽ biến mất, hắn đã không thể nào chịu đựng được mùi vị khi mất nàng lần nữa.
Cuối cùng, khi ánh tà dương chiếu rọi cả đại điện, người trên giường rốt cuộc từ từ mở mắt ra, đôi mắt như ngọc lưu ly đen láy trống rỗng nhìn tấm rèm, môi đỏ hơi hé ra, như than nhẹ lại như nỉ non: “Cửu Liên!”
Cảm xúc kích động của Sở Dạ bị hắt một chậu nước rồi tắt mất bởi hai chữ này, hắn khẽ khàng ôm lấy Mộ Dung Cẩm nhắm mắt lại che giấu nỗi đau trong đó: “Cẩm Nhi, cuối cùng nàng cũng tỉnh lại rồi!”
Mộ Dung Cẩm hơi thất thần được Sở Dạ ôm vào, cảm thấy trái tim trong lồng ngực của mình đang nhảy lên, cảm nhận vòng ôm của Sở Dạ, yên lòng như thế, ấm áp như thế: “Dạ?”
Sở Dạ siết chặt hai tay, giọng nói run rẩy tiết lộ tâm tình của hắn: “Cẩm Nhi, đừng rời xa ta nữa!”
Mộ Dung Cẩm sửng sốt, đây là lần đầu tiên nàng nghe Sở Dạ dùng giọng điệu như thế để nói chuyện, bất lực như thế, không xác định như thế…… Giơ tay vòng qua hông của hắn, tựa đầu vào bờ vai của hắn, cười nhạt: “Sẽ không rời khỏi, sẽ không nữa đâu!”
Dứt lời, dường như là có được đáp án an tâm, Sở Dạ từ từ khép lại đôi mắt đầy tia máu, sau đó ngã xuống giường; Mộ Dung Cẩm nghe thấy tiếng thở đều đều bên tai, có chút dở khóc dở cười, nghiêng mặt nhìn sang gương mặt anh tuấn đã tiều tụy đi nhiều của Sở Dạ, trong lòng khẽ nhói lên, nhưng cũng rất ấm áp, trên đời này đúng là vẫn có người sẽ không bỏ rơi nàng.
Muốn động đậy thân thể, lại phát hiện Sở Dạ sống chết ôm lấy nàng, như sợ nàng sẽ biến mất vậy; Mộ Dung Cẩm bất đắc dĩ cười khẽ, nghiêng người dựa vào lòng hắn, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên khóe môi của hắn: “Thiếp sẽ vẫn luôn ở đây, ngủ đi!”
Ngủ một giấc hết một ngày một đêm, Sở Dạ vừa có ý thức lập tức hoảng hốt mở mắt ra, khi hắn nhìn thấy Mộ Dung Cẩm nằm trong lòng nhìn hắn cười, mới yên tâm trở lại, cúi đầu hôn lên môi nàng một cái: “Cẩm Nhi, Cô Vương ngủ rất lâu rồi phải không? Có đói chưa?”
Mộ Dung Cẩm buồn cười nói: “Chàng đã ngủ một ngày một đêm rồi, chàng nói có đói không hả?”
Sở Dạ chợt áy náy, lập tức phất tay cho người dâng cơm lên, sau đó tự tay thay y phục cho Mộ Dung Cẩm, bế nàng đi về phía phòng ăn.
Mộ Dung Cẩm hết nói nổi: “Thiếp có chân có tay, chàng bế thiếp mãi làm gì?”
Sở Dạ nghe thế lại ôm nàng càng thêm chặt, giọng điệu bá đạo: “Cô Vương cứ muốn bế vậy đấy!”
Mộ Dung Cẩm lười tranh cãi với hắn, dù sao hắn thích thì tùy hắn vậy, chỉ là Mộ Dung Cẩm không để ý, nhưng một đám người lại kinh hãi đến rớt cả cằm!
“Này này này……” Sở Linh Nhi nhìn đến thiếu chút nữa rơi cả con mắt ra, hoàng huynh của nàng ta thế mà lại lộ ra ánh mắt dịu dàng ngọt ngào như thế, quả nhiên sức hút của hoàng tẩu quá mạnh mẽ. Mà biểu cảm của những người khác phần lớn đều như nhau, không ai không cảm thán.
Mà càng khiến người ta kinh ngạc hơn là, hai người kia dường như không hề trông thấy bọn họ, Sở Dạ bế Mộ Dung Cẩm đến bên bàn ăn, sau đó đặt Mộ Dung Cẩm lên đùi mình, lấy chén đũa tự tay gắp thức ăn đưa đến bên miệng Mộ Dung Cẩm, giọng nói dịu dàng đến nhỏ ra nước: “Thân thể của nàng không tốt, những món này đều bổ cho cơ thể, nàng phải ăn nhiều một chút!”
Mộ Dung Cẩm thấy hắn xem mình như người mang bệnh nặng, thiếu chút nữa bật cười, nhưng ánh mắt ân cần mà đau lòng kia lại làm cho nàng cười không nổi, hắn gầy đi rất nhiều, gương mặt anh tuấn có chút xanh xao, trong mắt còn có tia máu chưa tan hết, nhìn đến trong lòng nàng bị cảm động, nghiêng người múc một chén canh cá, đưa đến bên miệng hắn: “Tự nói chàng trước đi!”
Sở Dạ nhìn chén canh kia, còn chưa uống vào đã biết đó cực kì ngon miệng, hắn cũng không giơ tay nhận, trực tiếp uống chén canh ở trên tay nàng, uống xong còn liếm nước can¬h ở khoé môi vào trong, mặt đầy thoả mãn.
Mà những người bị coi như không khí ở bên cạnh khoé mắt co giật tập thể, nhìn hai người không coi ai ra gì kia, sau đó rất tự giác biến thành không khí bay ra ngoài, để lại không gi¬an cho hai người.
Ăn một bữa cơm như ngập trong đường ngọt, tâm tình Sở Dạ hớn hở, Mộ Dung Cẩm cũng vui vẻ lên, khó có được giây hưởng thụ thế giới thuộc về hai người bọn họ; mà bọn họ cũng rất ăn ý không nhắc đến cái tên “Cửu Liên!”
Ăn cơm xong, dĩ nhiên là phải xử lí cơ thể, dáng vẻ của Sở Dạ tuy lôi thôi nhưng vẫn anh tuấn như trước, nhưng cũng không thể như thế này mãi được! Mộ Dung Cẩm tự tay cạo râu cho hắn, lau mặt cho hắn, đợi đến lúc nàng vừa muốn xoay người, thì đột nhiên bị người ta kéo một cái, sau đó bùm một tiếng rơi vào trong nước!
“Phụt!” Hơi chật vật nhổ ra một ngụm nước, Mộ Dung Cẩm e thẹn tức tối nhìn kẻ đầu sỏ: “Chàng muốn hại chết thiếp hả?”
Sở Dạ cười xấu xa, trong mắt hắn Mộ Dung Cẩm ướt đẫm sớm đã tạo ra một đợt sóng, ôm lấy nàng, giọng nói khản đặc ẩn chứa tình dục: “Cẩm Nhi, Cô Vương nhớ nàng lắm!”
Giọng nói đó khiến cho lòng Mộ Dung Cẩm run rẩy, thế mới phát hiện tên vô lại này đã cởi hết y phục từ lúc nào rồi, mà bàn tay kia còn không có quy tắc dạo chơi trên người nàng, cởi bỏ từng cái áo của nàng.
Mộ Dung Cẩm lại không giãy giụa, nàng có thể cảm thấy Sở Dạ động tình và cả nỗi bất an của hắn, ngẫm lại hẳn là chuyện của Phệ Thiên làm cho hắn không yên lòng đi! Giơ tay vòng qua gáy của hắn, dâng lên đôi môi của mình: “Dạ! Thiếp cũng rất nhớ chàng!”
Sở Dạ chợt kích động, tình dục chợt vỡ bờ, không thể ngăn lại……
Tình không biết trỗi dậy từ khi nào, nhưng vẫn luôn sâu đậm như thế!
Mộ Dung Cẩm cũng không quên hai kẻ ngốc kia, Sở Dạ không yên lòng để nàng đi một mình, thế nên hai người bọn họ cùng đi!
Biết Mộ Dung Cẩm còn sống, Lạc Anh Cách bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng một thân đầy vết thương và tuyệt vọng làm cho người ta càng thêm đau lòng, Mộ Dung Cẩm đi vào, từng bước từng bước đi đến trước mặt y, sâu sắc nhìn y: “Anh Cách, đứng lên đi!”
Lạc Anh Cách nhìn Mộ Dung Cẩm, hơi thở đó, giọng nói đó nói cho hắn biết, đây là một Mộ Dung Cẩm sống động, trong lòng y kích động đến sắp bùng nổ, bởi vì nàng là hoàng tẩu của y, là người y không thể nào chạm tới được.
Mộ Dung Cẩm vươn tay ra, đôi mắt nhìn chằm chằm Lạc Anh Cách; Lạc Anh Cách sửng sốt, ánh mắt liếc qua Sở Dạ đang làm mặt lạnh, ngay sau đó mỉm cười, giơ tay đặt vào bàn tay của Mộ Dung Cẩm, cảm xúc mềm mại làm cho lòng y run lên!
Đỡ Lạc Anh Cách dậy, Mộ Dung Cẩm nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt trầm lạnh: “Người ta đã nhận định, không nên chán nản như thế! Ta không muốn ta tốn công phí sức đi cứu về lại chỉ là một kẻ như cái xác biết đi!”
Lạc Anh Cách khép mắt che đi nét đau thương, khi mở mắt ra lần nữa, đã khôi phục lại vẻ tỉnh táo, y cầm lấy tay của Mộ Dung Cẩm, từ từ đặt vào tay Sở Dạ, che giấu nỗi đắng chát trong lòng, khó khăn kêu ra hai từ khiến hắn đau đến không muốn sống nữa: “Hoàng tẩu!”
Y đã kêu ra rồi, chỉ cầu bước được một bước này, thì y nhất định có thể phấn chấn trở lại, y nói thầm trong lòng với chính mình.
Sở Dạ nắm tay Mộ Dung Cẩm, nhìn Lạc Anh Cách một cái, cuối cùng không nói lời nào nâng bước rời đi!
Lạc Anh Cách đứng trong sân viện, chiếc bóng sau lưng dần dần đi mất, cuối cùng chỉ còn lại y lẻ loi một mình.
Lạc Anh Cách lại cười nhạt, trong nháy mắt đó như khiến cho vạn cây hoa nở rộ, y nhìn về phía hai người rời đi: “Sư phụ, con muốn đi chu du bốn bể!”
“Hy vọng con có thể sớm quên nàng đi!”
“Không! Con sẽ không quên nàng ấy!” Lạc Anh Cách kiên định lắc đầu: “Dù cho con và nàng vĩnh viễn cũng không có khả năng, nhưng…… Từng yêu nàng là chuyện cả đời con đều sẽ không hối hận!”
Bạch Vô Hoạ nhìn dáng vẻ hết thuốc chữa của y, thở dài xoay người rời đi!
Mà Tần Phi Nguyệt vẫn một bộ đồ đỏ như yêu nghiệt như trước, điều duy nhất không giống là hơi thở sát phạt trên người hắn đã tăng lên nhiều, mà trên gương mắt đẹp đến khó tin kia có thêm một vết sẹo hình đao rất nhạt, khiến hắn nhìn qua bớt đi vẻ mềm mại nữ tính, mà thêm vào sự sắc bén của nam nhân!
Hắn cầm lấy Yêu Đao, nhìn Mộ Dung Cẩm không nói câu nào, cuối cùng, hắn cất Yêu Đao vào, một khắc sau quấn tà áo lại, cuốn cả Mộ Dung Cẩm vào trong lòng hắn: “Khanh Khanh, ta vẫn là không nỡ rời xa nàng!”
Mộ Dung Cẩm đầu đầy vạch đen, mà một khắc sau một chưởng của Sở Dạ đã đánh tới, Tần Phi Nguyệt không thể không lui, trong nháy mắt khôi phục lại dáng vẻ cà lơ phất phơ: “Khanh Khanh, nếu như ngày nào đó ngán Sở Dạ rồi, vòng tay của ta mãi mãi cũng sẽ mở rộng vì nàng, lúc nào cũng hoan nghênh nàng hết đó!”
Sở Dạ ôm lấy Mộ Dung Cẩm, bá đạo tuyên bố quyền sở hữu của mình, mà con ngươi lạnh lẽo kia càng thêm hận không thể trừng ra hai cái lỗ trên người Tần Phi Nguyệt!
Cuối cùng, Tần Phi Nguyệt cũng đi rồi, nhưng trong ngày đại hôn của Sở Dạ và Mộ Dung Cẩm, cả bầu trời đế đô đều rơi xuống vô số cánh hoa bay phất phới, có người bị doạ đến hoang mang lo sợ, nhưng chỉ có Mộ Dung Cẩm biết, đây là Tần Phi Nguyệt đang chúc phúc nàng, lần đầu tiên hắn rải hoa nhưng không phải để giết người!
“Hoàng tẩu, tỷ nói xem đây là con trai hay con gái?”
Sở Linh Nhi mang thai đã sắp tám tháng, đang lớn bụng nhưng nàng ấy vẫn như một đứa trẻ, mỗi ngày nhìn chằm chằm bụng của mình, trong ánh mắt đều là vẻ mới lạ!
Mộ Dung Cẩm cười khẽ: “Cái này phải sinh ra mới biết chứ, nhưng thường nói nam chua nữ cay, muội ăn cái gì không phải đã có thể tự đoán ra đại khái rồi sao?”
“Nhưng muội ăn ngọt nhiều nhất nha, thế này thì là gì đây?”
Mộ Dung Cẩm hết ý kiến, sao nàng biết được cơ chứ? “Được rồi được rồi, mặc kệ là nam hay nữ, đều là con của muội, khẳng định là rất đáng yêu rồi!”
“Nếu như là nữ hài, muội hy vọng con bé sẽ giống hoàng tẩu vậy, như thế mới gọi là xinh đẹp!”
“Con của muội giống ta, thì lớn chuyện đấy!” Mộ Dung Cẩm bất đắc dĩ: “Được rồi, Nam Cung Triệt đã đợi muội rất lâu rồi đấy, mau trở về đi, nếu không chút nữa hắn ta lại lo lắng!”
“Cứ để cho hắn lo lắng đi!” Lời nói rất hung hăng, nhưng trên mặt lại không giấu được vẻ ngọt ngào, để nha hoàn đỡ dậy, cười tạm biệt Mộ Dung Cẩm rồi đi ra, bước chân kia, rõ ràng là vô cùng muốn gặp rồi!
Sở Dạ không biết từ khi nào đi ra từ chỗ tối, ôm lấy Mộ Dung Cẩm từ phía sau, nhíu mày nhìn chằm chằm bụng của nàng: “Cẩm Nhi, sao cái bụng của nàng còn chưa có động tĩnh gì thế? Lẽ nào là do Cô Vương còn chưa đủ cố gắng!”
Mộ Dung Cẩm đầu đầy vạch đen, hắn không cố gắng? Vậy người ngày nào cũng giày vò nàng là ai? Nhưng, nàng chưa kịp kháng nghị, một khắc sau nàng đã bị hắn bế ngang lên, bóng người chớp một cái đã rơi xuống giường lớn, rèm đỏ buông xuống, một đêm xuân sắc……