Tần Mai Tuyết đã yêu cầu cô gái bị Tô Bồi An c**ng hi3p khi đó đứng lên làm chứng chống lại ông ta.
Sau một thời gian dài truy tố, Tô Bồi An cuối cùng cũng bị đưa ra trước công lý.
Tần Mai Tuyết đã tổ chức một cuộc họp báo, rơi nước mắt nói rằng cô ấy đã bị Tô Bồi An bắt nạt khi còn trẻ, do trẻ ngừoi non dạ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trở thành người tình của ông ấy trong nhiều năm. Cô tuyên bố sẽ vĩnh viễn rút lui khỏi làng giải trí và sẽ cống hiến phần đời còn lại của mình cho hoạt động từ thiện.
Người phụ nữ này cũng là một nhân vật tàn nhẫn, bà ấy sợ mọi người sẽ tìm ra ngọn ngành và nhìn ra mối quan hệ của bà ấy và Tần Vũ, vì vậy bà ấy dứt khoát tự đem mọi thông tin của bản thân tung ra.
Tần Vũ vẫn là nghệ sĩ piano trẻ tài năng với khuôn mặt thiên thần trong mắt mọi người, được giới truyền thông nhận xét là có một loại cảm giác chạm vào liền tan vỡ. Giống như giọt sương trên hoa, không chịu được một cái chạm nhẹ của thế tục.
Sau khi Tô Bồi An được đưa đi, mẹ tôi lại tham gia vào ban giám đốc, đưa tôi tiếp xúc chính thức với giới hào môn.
Tôi bận đọc sách, dự yến tiệc với bà, tham gia các cuộc họp hội đồng quản trị mỗi ngày, chỉ hận không thể chia ba đầu sáu tay.
Vào mùa hè năm cuối của tôi, Tần Chiêu Nghiệp từ nước ngoài bay về, suốt ngày bám lấy tôi như một cái đuôi nhỏ.
Tôi vừa bước ra khỏi một bữa tiệc trang sức cao cấp, vừa lên xe đã thấy Tần Chiêu Nghiệp ngồi ở hàng ghế sau.
“Sao anh lại ở đây?” Tôi ngạc nhiên nhìn anh.
Tần Chiêu Nghiệp lao tới, c ắn vào cổ tôi tức giận nói: "Nếu anh không quay lại, e là em sẽ quên luôn là mình có bạn trai! Em đã xem hotsearch chưa? Thiên kim nhà giàu ngồi cùng bàn với đỉnh lưu giới giải trí, anh đã tìm ra người mua hotsearch, em tính giải quyết thế nào?"
Tôi mở điện thoại lên xem, bật cười, nghĩ rằng những người mua hot search thật thông minh, không đưa ảnh chính diện của tôi lên đó.
“Ăn cái dấm vớ vẩn này.” Tôi bóp cằm anh, “Mẹ em cho em nghỉ dài ngày, chúng ta đi nghỉ nhé?”
Tần Chiêu Nghiệp ôm chặt tôi, hôn tôi một lúc, dựa vào vai tôi không thèm trả lời.
“Em muốn học kinh doanh ở nước ngoài, vì vậy em đã đăng ký vào trường của anh.” Tôi chậm rãi nói, “Em vốn muốn hỏi anh rằng em ở cùng anh có thuận tiện không, nhìn bộ dạng của anh có vẻ không sẵn lòng lắm."
“Lâm Sam!” Tần Chiêu Nghiệp đột nhiên ngồi dậy, véo thịt trên eo tôi, cáu kỉnh nói: “Suốt ngày chỉ thích kiếm chuyện với anh thôi!”
Anh một tay ôm lấy tôi, một tay nâng tấm chắn riêng tư trong xe lên, hôn tôi rồi bâng quơ nói: “Tới chỗ anh đi, được không?”
Tôi nhìn đồng hồ, tiếc nuối vỗ vỗ anh nói: "Không được! Tối nay em có hẹn ăn tối với Tiểu Nhan và Tần Vũ."
“Hai người bọn họ.” Tần Chiêu Nghiệp không nói rõ hừ một tiếng.
Mãi đến khi nhìn thấy Tô Nhan và Tần Vũ đứng hôn nhau dưới tán cây, tôi mới biết ghệ yêu dấu của tôi hừ lạnh vì cái gì.
“Chuyện của hai người họ bắt đầu từ lúc nào?” Tôi nhướng mày nhìn Tần Chiêu Nghiệp.
Tần Chiêu Nghiệp ngay lập tức trả lời: "Anh không có ý giấu em, anh cũng vừa mới biết thôi. Hai tháng trước, Tần Vũ và Tô Nhan ra nước ngoài chơi đã bị chụp ảnh. Anh đã giúp đàn áp giới truyền thông. Anh tiếp nhận một công ty giải trí đã ký với Tô Nhan, chuyện này em cũng biết rồi mà."
Năm thứ hai, Tô Nhan đổi chuyên ngành sang học diễn xuất, hai năm qua cậu ấy tham gia một số vai diễn nhỏ, đúng là để trải nghiệm cuộc đời mình. Tôi sợ rằng cô ấy sẽ bị bắt nạt, vì vậy tôi đã yêu cầu công ty của Tần Chiêu Nghiệp ký hợp đồng với cô ấy.
Ai có thể ngờ rằng cô gái từng bôi hành khi khóc bây giờ lại thực sự yêu thích diễn xuất.
Mỗi khi Tô Nhan nói về diễn xuất, đôi mắt cô ấy lại lấp lánh, điều đó cho thấy cô ấy thực sự thích nó.
"Em cũng không thể chăm lo cô ấy cả đời, anh nghe nói người trong nghề khi nhắc đến Tô Nhan đều nói rằng cô ấy không tệ." Tần Chiêu Nghiệp ôm lấy bả vai đang lung lay của tôi, "Về phần cái tên tâm thần Tần Vũ kia, em cũng đừng sợ nó tổn thương Tô Nhan. Tô Nhan từ nhỏ bị mẹ em chèn ép, không phải cũng ngoan cường mà lớn lên sao."
“Em không lo lắng.” Tôi dụi trán vào ngực Tần Chiêu Nghiệp, tức giận nói: “Em mệt mỏi, không muốn đi."
Tần Chiêu Nghiệp bế tôi lên mang tôi sang nhà anh ấy.
Ánh trăng ở ngay bên ngoài.
Cái ôm của anh rất nóng bỏng, Tần Chiêu Nghiệp nói: "Lâm Sam, gả cho anh được không?"
“Không, sau khi kết hôn phải chia một nửa tiền kiếm được cho anh, em không muốn.” Tôi đẩy anh, “Nóng quá, thả em ra.”
Tần Chiêu Nghiệp không chịu buông tay, năn nỉ tôi: "Chúng ta đã ký thỏa thuận tiền hôn nhân, anh không muốn bất kỳ thứ gì mà nhà họ Tô đưa cho anh. Như của hồi môn, 80% tài sản dưới tên anh sẽ giao cho em."
“Bà anh có đồng ý không?” Tôi nhìn anh.
Tần Chiêu Nghiệp lập tức cười nói: "Anh đã nói với bà, nếu như bà không đồng ý, Tần gia sẽ chấm dứt ở đời anh.
“Vậy em sẽ suy nghĩ.” Tôi siết chặt bàn tay đang làm loạn của anh, “Tám mươi phần trăm hơi nhiều một chút, dù sao cũng phải để lại một chút cho anh tiêu vặt nữa, sáu mươi phần trăm nhé.”
“Vẫn là em đối xử tốt với anh.” Tần Chiêu Nghiệp vui vẻ nói: “Từ nhỏ em đã không nỡ để anh phải chịu khổ, mỗi lần có tiền tiêu vặt đều cho anh một nửa que kem. Anh còn nhớ lúc chúng ta còn nhỏ, hồi tiểu học anh bị đánh. Em tức quá đã vào lớp của đồng học đó đánh cho cậu ấy một trận. Học hết cấp 3 mẹ anh bị bệnh rồi qua đời, anh bị chủ nhà đuổi ra ngoài không có chỗ để đi. Kể từ đó, anh mỗi ngày đều ngủ cạnh giường em. Lúc đó anh đã muốn sau này trưởng thành sẽ cưới em về nhà. Nghĩ đi nghĩ lại, điều ước năm xưa vậy mà đã trở thành thật."
“Sao anh lại nói chuyện này?” Tôi úp mặt vào cánh tay anh ấy, hỏi anh ấy: “Tần Chiêu Nghiệp, khi anh được nhà họ Tần đưa ra nước ngoài du học, anh có từng nghĩ tới việc quay về với em không?”
Tần Chiêu Nghiệp ôm chặt lấy tôi: "Anh đã một mực chờ đợi, đợi em trúng tuyển vào Đại học Nam Kinh. Anh nhất định sẽ xuất hiện trước mặt em nhanh nhất có thể, để em hiện thực hóa tâm nguyện lúc đầu của anh."