Một chiếc Rolls-Royce màu vàng đỗ trước cửa một khách sạn năm sao, lập tức có người mặc đồng phục bước lên cung kính mở cửa xe. Sau đó, một đôi nam nữ trung niên và một cô gái khoảng 20 tuổi bước xuống.
Người đàn ông trung niên thân hình cao lớn, tướng mạo anh tuấn, khí độ bất phàm. Ông sửa lại âu phục sang trọng trên người, khuôn mặt có chút nghiêm túc, bên cạnh là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp cười khanh khách ôm tay ông, quay đầu cười nói với cô gái trẻ tuổi đằng sau:
– Trường Khanh, mau lên!
Cô gái tên là Trường Khanh bưng miệng ngáp một cái rồi lười biếng trả lời:
– Tới đây!
Mái tóc cô xoăn dài, là kiểu tóc thịnh hành nhất năm nay, vì hôm nay đi coi mắt mà hôm qua vừa ngủ dậy đã phải đến salon làm tóc, bỏ ra một đống tiền mà làm. Nhưng quả thật cũng khiến vẻ xinh đẹp của cô hiện rõ.
Cô bước nhanh vài bước, theo kịp đôi nam nữ trung niên kia.
Ba người đi qua cửa xoay rồi bước vào đại sảnh tráng lệ.
Người đàn ông trung niên quay đầu nhìn Trường Khanh một cái, nhíu mày nói:
– Sao trông buồn bã ỉu xìu như thế? Bữa ăn hôm nay rất quan trọng, đối phương là tập đoàn Hoa Nhã, Hoàng Thao là thái tử tập đoàn Hoa Nhã đó, là người thừa kế duy nhất của Hoa Nhã, rất môn đăng hộ đối với nhà họ Khổng chúng ta. Lần này hai nhà chúng ta có một hạng mục hợp tác quan trọng, có thể kết làm thông gia thì không còn gì tốt hơn, con đừng có làm hỏng việc của cha!
Giọng nói tuy không lớn nhưng ngữ khí có chút nghiêm khắc.
Trường Khanh cúi đầu không lên tiếng.
Người đàn ông trung niên thấy cô như vậy thì như vẫn còn giận:
– Chuyện bát nháo lần trước cha đã thu xếp cả cho con rồi! Cơ hội lần này rất quý, nếu con không phải họ Cố thì cũng chẳng đến lượt con! Tỉnh ngủ lại cho cha! Nếu xảy ra sai sót gì thì đừng trách cha không nể tình cha con!
Cố Trường Khanh nhìn cha một cái, mặt hơi tái lại.
Cha họ Khổng, cô họ Cố, bởi vì cô theo họ mẹ. Lúc trước khi cha ở rể nhà họ Cố, ông ngoại đã nói trước với cha, sau này đứa con đầu tiên, bất kể nam hay nữ cũng chỉ có thể mang họ Cố.
Đáng tiếc, mẹ qua đời từ sớm, đại đa số cổ phần của tập đoàn Cố thị đều nằm trên tay cha cô, giờ, Cố thị đã thành Khổng thị.
Người phụ nữ xinh đẹp ở bên thấy vẻ mặt buồn bã của Cố Trường Khanh, khuôn mặt trang điểm cẩn thận lộ vẻ không đành lòng, bà nói với Khổng Khánh Tường:
– Khánh Tường, đang yên đang lành nhắc tới chuyện quá khứ làm gì? Ai mà chẳng phạm sai lầm? Làm gì mà cứ nhắc mãi không tha, để cho con phải khó xử? Ngày như hôm nay, nói những chuyện này chẳng phải càng ảnh hưởng đến tâm tình Trường Khanh sao?
Giọng nói dịu dàng như nước, chẳng những vuốt xuôi cơn giận trong lòng Khổng Khánh Tường mà cũng xoa dịu được vết thương lòng của Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh nhìn mẹ kế bằng ánh mắt cảm kích.
Ai cũng nói mẹ kế độc ác nhưng mẹ kế Khưu Uyển Di này rất tối với cô, không thể chê điểm nào, luôn quan tâm lo lắng, chỉ cần chuyện cô muốn thì sẽ làm được, còn chu đáo hơn cả con gái đẻ của bà.
Sau khi mẹ qua đời, Cố Trường Khanh có thể cảm nhận được sự quan tâm thật lòng từ bà, bất kể là ở thành phố B hay là những ngày tháng du học ở nước ngoài, cả đoạn thời gian đen tối sau đó, mẹ kế vẫn luôn quan tâm đến cô. Có thể nói, trong lòng Cố Trường Khanh, địa vị của mẹ kế chẳng hề kém mẹ đẻ Cố Linh Lung chút nào.
Khưu Uyển Di nắm tay Cố Trường Khanh, dịu dàng nói:
– Trường Khanh. Cha con cũng là quan tâm con thôi, đừng để bụng.
Nói xong buông tay Khổng Khánh Tường, đi đến bên Cố Trường Khanh, đè thấp giọng, vẻ mặt vô cùng thân thiết nói:
– Nghe nói Hoàng thái tử này tuấn tú lịch sự, có thể so với ngôi sao thần tượng, con cũng đừng trách cha con nhúng tay vào chuyện chung thân đại sự của con, bởi vì đối phương thật sự là người tốt hiếm có. Cũng chỉ có con mới có tư cách này, như Ngọc Phân, cho dù là muốn cũng không được.
Hoàn toàn là ngữ khí an ủi, không có chút ghen tỵ nào.
Cố Trường Khanh đáp:
– Con cảm thấy chị phù hợp hơn con nhiều.
Khưu Uyển Di cười cười:
– Đáng tiếc Ngọc Phân không phải họ Cố.
Cố Trường Khanh hiểu ý bà, chị gái Khổng Ngọc Phân là sau khi mẹ kế và cha kết hôn mới dẫn vào nhà họ Khổng, là con của Khưu Uyển Di và chồng trước, sau khi vào cửa thì mới đổi sang họ Khổng. Chuyện này mọi người đều biết, luận xuất thân, Khổng Ngọc Phân quả thực không bằng Cố Trường Khanh, cũng không trách họ Hoàng lại chê cô.
Thực ra, Cố Trường Khanh cũng chẳng để tâm đến chuyện cha sắp đặt chuyện hôn nhân của mình, dù sao đều là như vậy, lấy ai mà chả là lấy?
Ba người bước vào thang máy, đi đến nhà ăn của khách sạn, người quản lý vừa thấy bọn họ thì đã cười nói:
– Chủ tịch Khổng, Khổng phu nhân, Cố tiểu thư, chủ tịch Hoàng đã chờ sẵn trong phòng rồi!
Từ rất nhiều năm về trước Cố thị đã là một tập đoàn lớn, trải qua bao năm Khổng Khánh Tường phát triển lại càng khiến ông đi đến đâu cũng có người phải cúi đầu khom lưng.
Khổng Khánh Tường ừm một tiếng, mắt cũng chẳng nhìn đối phương, người quản lý cũng không để ý, lập tức đưa ba người đến một căn phòng xa hoa.
Đến khi ba người đi vào, người quản lý kia mới sầm mặt xuống, nhìn theo cửa phòng mà xì một tiếng, thấp giọng nói:
– Cũng chỉ là bám váy đàn bà mới leo được cao thôi sao? Đắc ý cái gì?
Căn phòng VIP diện tích rất lớn, một mặt tường đều là thủy tinh, có thể nhìn được cảnh sắc bên ngoài. Bên bàn dài cạnh cửa sổ có một đôi nam nữ trung niên đang ngồi, hai người đứng lên, nhiệt tình chào hỏi vợ chồng họ Khổng.
Đôi nam nữ trung niên này đương nhiên là vợ chồng họ Hoàng.
Khổng Khánh Tường tươi cười chào hỏi đối phương, nhìn nhìn phòng rồi mới hỏi:
– Sao không thấy cậu nhà?
Vẻ mặt vợ chồng họ Hoàng hơi xấu hổ, Hoàng phu nhân cười gượng đáp”
– Hoàng Thao có việc đột xuất, chắc phải muộn một chút mới đến.
Khưu Uyển Di cười nói:
– Quý nhân bận rộn, cậu nhà có thể phát triển công ty như vậy, đến muộn một chút cũng là bình thường.
Lời này khiến Hoàng phu nhân cảm thấy rất dễ chịu, bà cười kéo tay Khưu Uyển Di, nhìn nhìn rồi nói:
– Mọi người đều nói Chủ tịch Khổng cưới được phu nhân tốt, hôm nay thấy quả nhiên là thật!
Cố Trường Khanh nghe vậy có chút buồn bã, giờ đã chẳng còn ai nhớ đến Cố Linh Lung…
Nhưng Khưu Uyển Di cũng là người cô quan tâm, thấy bà được người khác tán thưởng thì vẫn vui vẻ thay bà.
Hai người khiêm tốn đôi câu, Cố Trường Khanh ngồi xuống bên cạnh Khưu Uyển Di, đối diện là Hoàng phu nhân. Hoàng phu nhân mỉm cười đánh giá cô, hỏi cô một số vấn đề như học ở đâu, học cái gì? Sau đó lại hỏi về cuộc sống du học.
Hoàng phu nhân cười hỏi:
– Nghe nói Cố tiểu thư về nước từ đầu năm, sao không chờ tốt nghiệp xong rồi hãy về?
Cố Trường Khanh hơi biến sắc, tay đặt trên bàn lạnh như băng. Bỗng nhiên bên cạnh có một bàn tay nắm lấy tay cô, bàn tay mềm mại ấm áp như tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Đó là tay Khưu Uyển Di.
Lòng Cố Trường Khanh ấm áp, cô ngẩng đầu nhìn Hoàng phu nhân, mỉm cười nói:
– Lúc ấy cha cháu không khỏe nên cháu về trước ạ!
Bên cạnh, Khưu Uyển Di tiếp lời:
– Thực ra Trường Khanh đã hoàn thành xong chương trình học, dù về trước cũng không sao!
Hoàng phu nhân vui mừng nói:
– Thì ra Cố tiểu thư thông minh như vậy!
Cố Trường Khanh mỉm cười, bưng chén trà trước mặt lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Vì bằng tốt nghiệp này mà cha đã tốn không ít tiền…
Lại nói chuyện phiếm đôi câu, Hoàng thái tử còn chưa tới, nụ cười của vợ chồng Hoàng thị càng ngày càng miễn cưỡng. Khổng Khánh Tường vẫn tỏ vẻ bình thản mà nói chuyện phiếm, chuyện làm ăn với chủ tịch Hoàng. Trong lòng ông đương nhiên có chút mất hứng nhưng đối phương tài lực hùng hậu, lần này hợp tác phải dựa vào đối phương không ít, chút chuyện nhỏ này thì có đáng gì?
Mọi thứ đều lấy việc làm ăn là quan trọng.
Lòng Cố Trường Khanh có chút mất kiên nhẫn, đối phương đến muộn như vậy, có thể thấy là hoàn toàn không coi lần coi mắt này ra gì. Cô thực sự muốn phẩy tay bỏ đi, nhưng lại không dám đắc tội cha. Mọi thứ của mình đều ở trong tay cha, chống đối không phải là không thể nhưng hậu quả thì khó mà gánh vác.
Nhưng là trong lòng thật sự bực mình, cô quay đầu thì thầm vào tai Khưu Uyển Di:
– Dì à, con ra ngoài một chút.
– Có cần dì đi cùng không?
Cố Trường Khanh lắc đầu, lại chào vợ chồng Hoàng thị một tiếng rồi xách túi LV của mình đi ra khỏi phòng VIP.
Ra khỏi phòng, đi qua một đoạn hành lang, vốn định đến góc cầu thang hút thuốc thì lại gặp Khổng Ngọc Phân đi tới.
Khổng Ngọc Phân lớn hơn Cố Trường Khanh một tuổi, khác với vẻ thanh tú của Cố Trường Khanh, Khổng Ngọc Phân có một vẻ đẹp diễm lệ, tỏa sáng vô cùng, đi đến đâu cũng là tiêu điểm.
Hôm nay cô mặc chiếc váy trong Bộ sưu tập mới nhất của Dior, còn chưa treo bán ở thành phố, là từ Paris gửi về. Quần áo sang trọng khiến dáng người mảnh mai của cô càng thêm hoàn mỹ.
Cô thấy Cố Trường Khanh, mỉm cười đi về phía cô, lọn tóc xoăn đến hông sóng sánh theo từng bước chân của cô, lộ rõ sức sống và sự quyến rũ. Chỉ vài bước chân ngắn ngủi đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Người chị này không có quan hệ huyết thống gì với cô, hai người tuy không thân thiết nhưng vì Khưu Uyển Di nên Cố Trường Khanh vẫn có chút nể mặt người chị này.
Cố Trường Khanh nhìn cô cười cười:
– Chị! Sao chị lại ở đây?
Khổng Ngọc Phân đi đến bên cô, vuốt tóc dài bên tai, vô cùng quyến rũ, phong tình. Cô cười cười, ngũ quan không chút khiếm khuyết vì nụ cười này mà trở nên rất quyến rũ.
– Bạn chị hẹn đến đây ăn cơm, còn em?
– Chị quên rồi sao? Hôm nay cha hẹn ăn cơm với vợ chồng họ Hoàng.
Khổng Ngọc Phân a một tiếng, như là giờ mới nhớ ra:
– Đúng rồi, hôm nay em và Hoàng thái tử kia đi coi mắt.
Sóng mắt lưu chuyển, liếc nhìn cô hỏi:
– Hoàng thái tử kia thế nào?
Cố Trường Khanh lắc đầu:
– Còn chưa gặp – Lại nói thêm: – Ở trong hơi bức bối nên ra ngoài một chút.
Khổng Ngọc Phân kéo tay cô:
– Nếu đã thế thì đến chỗ chị ngồi đi!
Cố Trường Khanh đi theo cô vào một căn phòng nhỏ, vào trong lại chẳng thấy ai.
Khổng Ngọc Phân cười nói:
– Chắc là đi toilet rồi!
Nói xong kéo Cố Trường Khanh ngồi xuống, sau đó rót một ly rượu, đưa cho cô:
– Chị vừa gọi, là rượu vang thôi, cũng không tệ lắm. Em thử xem sao.
Cố Trường Khanh đón lấy, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hương thuần, ngon miệng, mang theo cả chút hương trái cây, cũng không tệ lắm. Cố Trường Khanh lại uống thêm vài ngụm.
Khổng Ngọc Phân ngồi bên cạnh cô, khuôn mặt xinh đang đẹp mỉm cười.
Bỗng nhiên, Cố Trường Khanh khẽ buông tay, ly thủy tinh trong tay rơi xuống đất vỡ tan tành. Cô đứng dậy, một tay chống bàn, một tay ôm ngực. Chỉ cảm thấy ngực như có cái gì đó chặn lại, không thở nổi.
Sắc mặt cô trắng bệch, há miệng thở dốc, đau khổ rên rỉ, sau đó nắm lấy áo Khổng Ngọc Phân mà cầu cứu:
– Chị… em thở… không thở nổi… nhanh…
Nói đến đây đã không thể tiếp tục được nữa, người mềm nhũn, ngã xuống đất.
Khổng Ngọc Phân như là bị hoảng sợ, vội ngồi xổm bên người cô, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng lo lắng:
– Sao thế? Em đừng lo, chị gọi người đến ngay đây.
Cả người Cố Trường Khanh đều là mồ hôi, thần trí dần dần mơ hồ.
Khổng Ngọc Phân xoay người, ra khỏi phòng, khi đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh.
Cô tỏ như không có chuyện gì mà đi về phía trước, như chẳng có việc gì xảy ra.