Cố Trường Khanh mở to hai mắt nhìn ông, trái tim đập mạnh dần ổn định lại.
Văn Kì Sơn cười:
– Chút động tác nhỏ này của cháu với bọn họ chẳng là gì, cũng sẽ không có nhiều tác dụng với đại cục, ngược lại sẽ khiến cha cháu không hài lòng về cháu.
– Không hài lòng cũng thế, cháu cần gì ông ấy thích hay không!
Cố Trường Khanh nổi giận nói.
– Cháu không thể không để ý.
Văn Kỳ Sơn nghiêm mặt nói:
– Đó là cha cháu, là nhân vật quan trọng trong cuộc đời cháu, chú Văn là người từng trải, thế thái nhân tình chú đều hiểu, chú có thể nói cho cháu biết, một người cha coi trọng cháu tuyệt đối sẽ có lợi hơn nhiều so với người cha lúc nào cũng đề phòng, thậm chí là chán ghét cháu. Cháu tin chú Văn đi, tạm thời đừng đắc tội với cha cháu. Chú Văn không hại cháu đâu, về chuyện Khưu Uyển Di, chú Văn sẽ nghĩ cách. Cháu đừng lo việc Khưu Uyển Di vào cửa thay thế vị trí của mẹ cháu.
Cố Trường Khanh thở dài một hơi, cảm thán nói:
– Chú Văn, cũng may còn có chú.
Văn Kì Sơn nghĩ tới Cố Trường Khanh còn nhỏ đã phải chịu đựng nhiều việc như thế thì cũng không tự chủ được, thở dài một hơi.
Bên kia, Khưu Uyển Di lái chiếc xe Volkswagen của mình đưa Khổng Ngọc Phân về nhà.
Dọc đường đi, Khổng Ngọc Phân nhìn ra ngoài cửa sổ, giận dỗi không nói chuyện với Khưu Uyển Di.
Khưu Uyển Di đương nhiên để ý đến việc này, bà liếc nhìn con gái hỏi:
– Sao? Không vui?
Khổng Ngọc Phân quay đầu nhìn mẹ, mắt rưng rưng:
– Mẹ, con sao có thể vui? Con chưa từng mất mặt như hôm nay. Hoàn toàn không còn chút tự tôn nào trước mặt nó! Mẹ, chúng ta phải sống như thế sao?
Khưu Uyển Di nghe xong, dừng xe bên lề đường:
– Tự tôn?
Khưu Uyển Di nắm tay lái, xoay người nhìn con gái cười lạnh:
– Tự tôn bao tiền một cân? Nếu tự tôn của mẹ quan trọng như vậy thì trên đời này đã chẳng có sự tồn tại của con. Khi mẹ biết cha con sẽ kết hôn với người khác, mẹ đã phá thai đi rồi!
– Mẹ…
Mặt Khổng Ngọc Phân trắng bệch.
Khưu Uyển Di lấy thuốc lá trong túi ra, châm lửa, đôi môi hồng nhả khói. Bà hạ cửa kính xe, nhìn ánh sáng ngọc ngà phồn hoa của thành phố về đêm.
– Nhưng đời mẹ sẽ thế nào? Mẹ vì tự tàn phá bản thân, có lẽ sẽ không tìm được đối tượng phù hợp, cho dù tìm được thì chắc chắn cũng sẽ chỉ là một căn nhà bốn, năm mươi mét vuông, hàng tháng sứt đầu mẻ trán vì củi, gạo, dầu, muối, phải xem nét mặt mẹ chồng! Ngọc Phân, con cũng không còn nhỏ, đừng sống ngây thơ mãi, mẹ vì muốn tốt nên mới nói với con những lời này!
Bà nhả khói liên tiếp về phía con gái, Khổng Ngọc Phân ho khan vài tiếng:
– Giờ con ăn, mặc, tiêu mỗi tháng đều tốn vài ngàn tệ, còn cả nhà ở, cửa hàng, xe cộ đều dùng tự trọng của mẹ đổi lại! Nếu mẹ giữ lại tự trọng thì sẽ phải vất vả, chịu khổ, vậy mẹ giữ nó lại làm gì? Sau này chúng ta có thể sống tốt hơn nữa, có thể mặc hàng hiệu, ngồi Rolls-Royce, đi Ferrari, Porsche, có thể đeo kim cương, phỉ thúy, có thể du lịch khắp thế giới, con cũng có thể được học ở những trường học quý tộc, có thể đi du học, có thể gả cho người đàn ông môn đăng hội đối làm thiếu phu nhân. Con định vì tự trọng mà bỏ qua những thứ đó sao?
Khổng Ngọc Phân mở to mắt nhìn bà, mặt lúc đỏ lúc hồng. Khưu Uyển Di lại cười:
– Đương nhiên, con có thể giữ tự trọng mà sống, mẹ sẽ đưa con đến trường nội trú, một tháng cho con tám trăm tệ, sau khi tốt nghiệp con tự tìm việc, kết hôn, sinh con. Như vậy con có thể giữ lại tự tôn của mình, con muốn thế sao?
Khổng Ngọc Phân run người, cô cúi đầu, nhẹ giọng nói:
– Không ạ…
Cô cũng muốn sống cuộc sống như công chúa giống như Cố Trường Khanh, đương mọi người hâm mộ.
Khưu Uyển Di mỉm cười, lúc này mới khỏi động xe, vừa đi vừa nói:
– Thế mới đúng, con phải hiểu có được tất có mất, con muốn cả hai thì kết quả sẽ mất đi cả hai! Về sau trước mặt Trường Khanh thì thu liễm lại đi, giờ chưa phải lúc chúng ta càn rỡ, nhưng con yên tâm, sau này đến lúc chúng ta có thể càn rỡ, nhất định sẽ giúp con xả giận!
Khưu Uyển Di nhìn con đường trước mặt, cười lạnh lùng.
Từ đó trở đi, vì lời của Văn Kì Sơn, Cố Trường Khanh không làm những chuyện vụn vặt vô dụng này nữa, mà Khổng Ngọc Phân vì những lời của Khưu Uyển Di nên cũng thu liễm bản thân, cố gắng giúp Trường Khanh học thêm. Một đoạn thời gian dài hai người chung sống hòa bình. Cố Trường Khanh cũng nhờ có Khổng Ngọc Phân giúp mà thành tích nâng cao không ít.
Khổng Khánh Tường vô cùng hài lòng với kết quả này, hôm nay, ông qua đêm ở chỗ Khưu Uyển Di.
Trước khi Cố Kiến Quốc chưa qua đời, Khưu Uyển Di sống ở một trấn nhỏ rất xa thành phố B, Khổng Khánh Tường chỉ có thể lợi dụng những lần ra ngoài công tác mới có cơ hội gặp mặt. Sau này Cố Kiến Quốc qua đời, gan lớn hơn một chút, hầu như tháng nào cũng đến gặp Khưu Uyển Di, mãi đến khi Cố Linh Lung mất được một năm, Khổng Khánh Tường mới mua một căn hộ một trăm mét vuông ở thành phố B cho bà.
Sau một hồi triền miên, Khổng Khánh Tường ôm lấy cơ thể vẫn nõn nà của Khưu Uyển Di, vừa hút thuốc lá vừa nói với bà:
– Xem ra suy nghĩ của anh là đúng, giờ hai đứa chúng nó quan hệ không tồi, sau này tình cảm chị em tốt lên, Trường Khanh có thể dẫn Ngọc Phân đi khắp nơi cho Ngọc Phân dần hòa nhập với giới thượng lưu.
Ngón tay thon của Khưu Uyển Di vẽ vẽ lên khuôn ngực trần của ông, cười nói:
– Đương nhiên suy nghĩ của anh là đúng, cũng nhờ có anh mà mẹ con em mới có được cuộc sống tốt đẹp như thế này.
Khưu Uyển Di hiểu rõ tính nết của ông, Khổng Khánh Tường dù giờ đã thành công nhưng trong lòng luôn có cảm giác tự ti, cho nên bà luôn cố gắng bợ đỡ, nịnh hót khiến cho Khổng Khánh Tường cảm thấy mình rất quan trọng với bà, hoàn toàn thỏa mãn lòng hư vinh của đàn ông. Có lẽ đây là một trong những lí do để Khổng Khánh Tường chịu lấy bà.
Khổng Khánh Tường dụi điếu thuốc vào chiếc gạt tàn đặt trên tủ bên giường sau đó xoay người xoa nắn bộ ngực của Khưu Uyển Di, nghe tiếng thở dốc yêu kiều của bà, lòng có cảm giác thỏa mãn vô cùng.
Giờ thân phận ông như vậy, muốn loại mỹ nữ nào mà chẳng có? Nhưng thực sự không ai có thể thức thời được như Khưu Uyển Di, hiểu rõ tâm ý của ông. Ông không muốn sẽ lại tìm một thiên kim tiểu thư để ngồi lên đầu mình, sao phải sống tiếp những ngày tháng đó? Khưu Uyển Di đi theo ông lâu như vậy, còn sinh con cho ông, cho bà danh phận này cũng chẳng phải là không thể.
– Khánh Tường, hai tháng sau hôn lễ vẫn sẽ cử hành chứ? Khưu Uyển Di thở hổn hển hỏi.
– Đương nhiên, giờ ai có thể quản được anh?
Khổng Khánh Tường ôm Khưu Uyển Di lên, để bà ngồi lên trên người mình…
Lại sang thứ bảy, hôm nay, Khổng Ngọc Phân đang cùng Cố Trường Khanh làm bài tập, bỗng nhiên dưới lầu có điện thoại, một lát sau, người hầu đi lên gõ cửa:
– Tiểu thư có điện thoại!
Cố Trường Khanh xoay người nhấc điện thoại trong phòng:
– Alo, Cố Trường Khanh nghe đây!
Trong điện thoại truyền đến giọng nói đầy phấn chấn, bồng bột của tuổi trẻ:
– Trường Khanh, là anh!
Cố Trường Khanh ngây ra rồi mới phản ứng lại:
– Triệu Nghị, có chuyện gì sao?
Khóe mắt nhìn thấy ánh mắt thăm dò của Khổng Ngọc Phân.
– Trường Khanh, đã lâu rồi chúng ta không gặp, giờ anh và các bạn đang hát Karaoke, em đến đi!
Theo bản năng, Cố Trường Khanh định phản đối, ai rảnh chơi với cậu? Nhưng nghĩ đến Khổng Ngọc Phân đằng sau lại nói: