Thiên Kim Trở Về

Chương 33: Mẹ kế



Cố Trường Khanh đứng bên cười khẽ. Chim sẻ dù có bay lên đầu cành chắc gì đã biến thành phượng hoàng được? Xuất thân và gia giáo là thứ không thể lừa được người, có muốn giả bộ cũng không được. Khưu Uyển Di hẹp hòi như vậy, không có mình ở bên giúp đỡ thì sau này nhất định sẽ nếm mùi đau khổ.

Nghe thấy tiếng cười, Khưu Uyển Di quay đầu nhìn Cố Trường Khanh, lập tức mỉm cười dịu dàng:

– Trường Khanh, dậy sớm thế? Vào nhà ăn trước đi, chờ cha con xuống là ăn sáng được rồi!

Cố Trường Khanh đi qua, lúc bước qua người bà ta, cười thật ngây thơ:

– Dì ơi, đốc xúc người hầu là việc của quản gia Hoa tẩu, dì xem, giờ dì tranh cả việc của Hoa tẩu rồi, Hoa tẩu nhất định sẽ rất chán đó.

Đám người hầu vốn đã bực mình nghe được câu này đều thầm cười trộm.

Nhất thời, mặt Khưu Uyển Di biến thành màu gan lợn. So sánh bà ta với quản gia, còn ở trước mặt bao nhiêu người hầu, đương nhiên bà ta xấu hổ.

Bà ta biết người hầu Cố gia vẫn không phục mình, vốn định mượn cơ hội này để lập uy, nào ngờ Cố gia lại có nhiều quy củ như vậy.

Vừa khéo, Khổng Khánh Tường và Khổng Ngọc Phân cùng nhau xuống lầu. Cố Trường Khanh nghe tiếng bước chân, lập tức quay đầu mỉm cười ngọt ngào nhìn Khổng Khánh Tường:

– Cha, buổi sáng tốt lành!

Từ ban đầu không thể nói ra lời cho đến bây giờ thành thói quen, tự nhiên là cả một quá trình đấu tranh tâm lý của Cố Trường Khanh.

Đầu tiên, Khổng Khánh Tường tức giận nhìn Khưu Uyển Di một cái, dưới ánh mắt của ông, Khưu Uyển Di vội cúi đầu. Sau đó ông lại nhìn sang Cố Trường Khanh:

– Sao có thể nói dì như vậy, giờ dì cũng như mẹ con…

Còn chưa nói xong, mắt Cố Trường Khanh đã đỏ hoe, tủi thân nói:

– Con nói gì sai sao? Sáng sớm cha đã mắng con, cha cưới dì rồi sẽ không thương con nữa!

Quay đầu lườm Khưu Uyển Di một cái:

– Đều tại bà không tốt! Bà không phải mẹ tôi, mẹ tôi đã qua đời rồi!

Nói xong bụm mặt chạy vào nhà ăn, hoàn toàn diễn xuất ra một đứa trẻ bốc đồng.

Ai nói cô phải nhận mẹ kế? Trẻ con không nhận mẹ kế chẳng phải là chuyện bình thường sao? Mẹ kế lại không được tức giận, còn phải kiên nhẫn, nếu không sẽ mang tiếng không tốt với con chồng, nếu hơi đanh đá một chút còn có thể bị nói thành ác độc.

Khưu Uyển Di, mẹ kế vốn đã chẳng dễ làm, thế mà bà còn đụng vào tôi, chẳng phải là bà đen đủi sao?

Đằng sau nghe tiếng Khưu Uyển Di khuyên Khổng Khánh Tường:

– Khánh Tường, Trường Khanh còn nhỏ, anh đừng giận con bé, anh làm thế càng khiến em khó xử…

– Không thể chiều nó quá, càng chiều càng bướng… Cả em nữa, đang yên đang lành quản việc này làm cái gì? Anh lấy em về làm phu nhân chứ không phải làm quản gia.

Nặng lời như vậy, có thể tưởng tượng ra sắc mặt của Khưu Uyển Di.

Khổng Khánh Tường này, ngay sau ngày kết hôn đã chẳng nể mặt bà trước mặt người hầu, có thể thấy cũng chẳng quá để ý bà ta, một khi đã thế thì cần gì phải lấy bà ta?

Cố Trường Khanh thầm lấy làm lạ.

Nhưng rất nhanh thôi cô đã biết được nguyên nhân.

Lúc ăn cơm, Khưu Uyển Di ôm bụng, vẻ mặt khó chịu. Khổng Khánh Tường và Khổng Ngọc Phân nhìn thấy thì đều quan tâm hỏi:

– Uyển Di, sao thế?

– Mẹ sao vậy?

Khưu Uyển Di quay đầu nhìn Khổng Khánh Tường, khẽ cau mày:

– Bụng hơi đau.

– Hơi đau?

Khổng Khánh Tường buông đũa, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Đang lúc Cố Trường Khanh ngạc nhiên vì vẻ lo lắng của Khổng Khánh Tường thì Khổng Ngọc Phân ngồi đối diện bỗng lớn tiếng nói:

– Ai dà, mẹ đang có em bé, người rất yếu, không chịu nổi kích thích, nhất định vừa rồi bị ai đó làm cho giận dữ!

Nói xong lườm Cố Trường Khanh một cái, rất rõ ràng là đang trách cô làm mẹ mình giận dữ.

Nhưng lúc này Cố Trường Khanh cũng mặc kệ thái độ của Khổng Ngọc Phân, lòng cô vô cùng khiếp sợ.

Khưu Uyển Di có thai?

Không thể nào? Kiếp trước, quả thực Khưu Uyển Di có sinh con trai nhưng là hai năm sau, lúc này không thể mang thai được.

Chuyện quan trọng như vậy, mình tuyệt đối không thể nhớ lầm, chẳng nhẽ kiếp trước và kiếp này có sự khác biệt?

Không, không đâu, tất cả mọi chuyện đều theo quỹ đạo của kiếp trước mà vận hành, bao gồm khi chú Văn qua đời và ngày Khưu Uyển Di vào cửa, đều không sai lệch, sao chuyện quan trọng như vậy lại có thể bị sai lệch.

Khổng Khánh Tường nhớ lại thái độ khi nãy của mình, lòng áy náy:

– Vừa rồi thái độ của anh không tốt, Uyển Di, em đừng để bụng, đừng để chuyện này ảnh hưởng đến bản thân, về sau anh sẽ để ý, không la hét trước mặt em nữa.

Khổng Ngọc Phân thở phì phì:

– Cha, con không nói cha, là nói em ấy! Khổng Ngọc Phân chỉ vào Cố Trường Khanh.

Khổng Khánh Tường có chút giận dữ nhìn Cố Trường Khanh, vừa định bắt cô xin lỗi Uyển Di, bình ổn cơn giận trong lòng Uyển Di nhưng nghĩ như vậy sẽ chỉ khiến mâu thuẫn hai người càng sâu sắc nên không nói gì.

Cố Trường Khanh nhìn Khưu Uyển Di, nói:

– Dì, cháu không biết dì mang thai, cháu thấy sắc mặt dì không tốt, vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra đi.

– Đúng đúng, lập tức đến bệnh viện. Khổng Khánh Tường vội đáp, nói xong bảo Hoa tẩu gọi xe cấp cứu.

Khưu Uyển Di vội ngăn lại:

– Không cần, cũng không quá đau, chút nữa em tự đi xem, em khám ở bệnh viện chuyên khoa, tốt hơn mấy bệnh viện lớn nhiều.

Nghe bà nói vậy, Khổng Khánh Tường cũng bớt lo lắng:

– Để bảo lái xe đưa em đi. Giọng nói rất dịu dàng.

Khưu Uyển Di cười cười gật đầu.

Lúc này Cố Trường Khanh lại thử nói:

– Dì, vừa rồi là cháu lỗ mãng, để biểu đạt lời xin lỗi, chút nữa cháu đi cùng dì!

Khổng Khánh Tường rất vừa lòng với lời này của cô, cười nói:

– Biết sai mà sửa là ngoan, chút nữa con đi với dì đi!

Nhân cơ hội bồi dưỡng tình cảm hai người.

Khưu Uyển Di cười nói với Khổng Khánh Tường:

– Trường Khanh còn phải đi học, không thể làm lỡ việc học được. Em cũng không phải trẻ con, chút nữa gọi người hầu đi cùng là được.

Lại cười nói với Cố Trường Khanh:

– Trường Khanh, ý tốt của cháu dì hiểu.

Cố Trường Khanh nhìn bà ta cười cười, lòng đã chắc chắn được tám phần, chắc chắn bụng bà ta có vấn đề. Làm sao tự nhiên lại nảy ra một đứa bé? Đương nhiên là thủ đoạn để Khổng Khánh Tường lấy bà ta vào cửa!

Chuyện này cần phải lợi dụng cho cẩn thận! Xử lý tốt có thể cho Khưu Uyển Di một vố.

Lòng Cố Trường Khanh vô cùng hưng phấn.

Nhưng lập tức lại có một giọng nói không ngừng nhắc nhở cô.

Bình tĩnh! Bình tĩnh! Không được nóng vội, phải suy nghĩ cẩn thận, cân nhắc cho kĩ, nghĩ kĩ mọi chi tiết thật chu đáo mới có thể một kích trúng mục tiêu!

Cố Trường Khanh dần tỉnh táo lại, lẳng lặng ăn cho xong bữa sáng.

Ăn sáng xong, Cố Trường Khanh và Khổng Ngọc Phân cùng ngồi trên xe của cô đi học. Giờ Khổng Khánh Tường đã chuyển Khổng Ngọc Phân đến trường Hoa Đế. Khổng Ngọc Phân lớn hơn Cố Trường Khanh một tuổi, dưới sự mè nheo của cô nàng, vừa vặn được học cùng lớp với Triệu Nghị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.