Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khổng Ngọc Phân trắng bệch:
– Dù sao chúng ta cũng đã quyên đồ, coi như là làm từ thiện rồi!
– Không được, đường đường là Cố thị mà đồ của mình cũng không mua về được, truyền ra ngoài chẳng phải là trò cười rồi sao?
Khưu Uyển Di rất không cam lòng, lần đầu tiên ra mặt, há có thể để người ta đạp xuống đất?
Bà nhìn Cố Trường Khanh ở bên vẫn không lên tiếng:
– Trường Khanh, quyết không thể để Cố thị mất mặt, cháu thấy đúng không!
– A?
Cố Trường Khanh quay lại, vẻ mặt mơ hồ:
– Dì à, dì nói cái gì? Chuyện này cháu cũng không biết nên xử lý thế nào, hay là hỏi cha đi!
Nói xong lấy điên thoại ra định gọi.
Muốn kéo tôi xuống nước? Để tôi cùng gánh trách nhiệm? Đừng có mà mơ!
Khưu Uyển Di vội ngăn cản, vừa rồi mình còn khoe khoang với mọi người là Khổng Khánh Tường coi trọng mình cỡ nào, nếu để mọi người thấy ngay cả mấy trăm vạn cũng không làm chủ được thì còn thể diện gì nữa?
– Thôi, không cần gọi, đêm nay cha cháu phải tiếp khách quan trọng, đừng quấy rầy ông ấy! Khưu Uyển Di vội vã ngăn lại.
– A!
Cố Trường Khanh cất điện thoại vào. Lòng cười trộm.
Trên sân khấu, người chủ trì tiếp tục mê hoặc lòng người:
– Còn chưa có ai ra giá cao hơn 520 vạn? Không có ai ra giá cao hơn, đôi hoa tai này sẽ thuộc về vị tiểu thư này. 520 vạn lần thứ nhất! 520 vạn lần thứ hai!…
Mọi người đều dương mắt nhìn Khưu Uyển Di, dưới ánh mắt này, Khưu Uyển Di càng không cam lòng nhận thua.
Khưu Uyển Di nhếch miệng, lại vung tay.
– 540 vạn!
– 600 vạn!…
Khưu Uyển Di xanh cả mặt, lòng tức giận, vung tay kêu lên:
– 640 vạn!
Mẹ nó, là ai đang chống đối bà.
Là chủ nhân buổi tiệc, Cao phu nhân đương nhiên mong càng quyên góp được nhiều tiền càng tốt, mắt thấy Khưu Uyển Di rất có hi vọng trở thành người coi tiền như rác, vội khuyến khích bà, bà vỗ tay, cầm micro nói:
– Khổng phu nhân quả nhiên là người có lòng tốt, mọi người vỗ tay cho Khổng phu nhân đi!
Mọi người vỗ tay như sấm.
Khưu Uyển Di miễn cưỡng cười cười.
Cố Trường Khanh không lên tiếng nhưng nhìn vẻ vừa sợ hãi lại vừa không cam lòng của Khưu Uyển Di, mặt lúc hồng lúc trắng, lòng thật sự sảng khoái.
Người chủ trì kích động:
– 640 vạn! Khổng phu nhân ra giá 640 vạn! Khổng phu nhân đúng là một nhà hảo tâm! Còn chưa có ai ra giá cao hơn 640 vạn?… Được, 640 vạn lần thứ nhất! 640 vạn lần thứ hai…
Kết quả, đối phương lại vung tay.
– 680 vạn!
Bị Cao phu nhân kích tướng, Khưu Uyển Di đâm lao phải theo lao, lại thêm bị đối phương kích thích, bà có phần hơi mất trí, nhấc tay kêu:
– 800 vạn!
Cả sảnh yên tĩnh. Cuối cùng đối phương cũng chịu yên lặng.
Khưu Uyển Di ý thức được mình xúc động thì đã quá muộn…
Người bán đấu giá gõ búa:
– Đôi hoa tai kim cương này thuộc về Khổng phu nhân!
Sắc mặt Khưu Uyển Di tái mét, cả người toát mồ hôi lạnh.
Cao phu nhân vỗ tay, mọi người vỗ tay theo như sấm. Nhưng Khưu Uyển Di lại không hề có cảm giác thoải mái. Tim đột nhiên đập mạnh, tay hơi run run, trong đầu chỉ suy nghĩ được một việc.
800 vạn… 800 vạn! So với kế hoạch ban đầu là nhiều lên gấp đôi! Nên nói sao với Khánh Tường đây?
Nghĩ đến cơn giận lôi đình của Khổng Khánh Tường, lòng Khưu Uyển Di hoảng hốt không thể hình dung.
Dạ tiệc kết thúc tốt đẹp sau khi Thượng Quan phu nhân trả giá 800 vạn cho bức họa cổ.
Sau khi kết thúc, mọi người cầm đồ mình mua được lên sân khấu để phóng viên chụp ảnh.
Khưu Uyển Di và Khổng Ngọc Phân cùng cầm đôi khuyên tai kim cương, cười có phần hơi cứng ngắc.
Cố Trường Khanh ở bên nhìn, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này cô cũng đều không thích mấy trò này.
Vị tiểu thư tranh giành với Khưu Uyển Di đi tới, Cố Trường Khanh biết cô, đó là thiên kim của xí nghiệp nhà họ Vương, rất thích những trò vui, náo động. Giống như hôm nay, rất có lời. Không cần bỏ một xu nhưng lại có thể tự làm nổi bật mình.
Đương nhiên chuyện này phải rất chắc chắn, biết đối phương nhất định phải có được, nếu không bỏ ra hơn 600 vạn để mua đôi hoa tai 300 vạn thì thật lỗ quá.
Niềm tin này là Cố Trường Khanh dành cho cô ấy.
Lúc trước khi lấy đồ ăn ở bên bàn, Cố Trường Khanh chạm mặt vị tiểu thư này. Cố Trường Khanh hiểu tính cách của cô cho nên lúc nói chuyện phiếm cố ý giả như vô tình tiết lộ ra việc Khưu Uyển Di nhất định phải lấy được hoa tai về. Cho nên Vương tiểu thư mới không thèm kiêng dè gì như vậy, không sợ hãi nâng giá!
800 vạn, so với để lợi cho ba người Khổng Khánh Tường thì chẳng bằng đem đi làm từ thiện! Cô chẳng hề đau lòng.
Đau lòng sẽ là Khổng Khánh Tường, tuy giờ có được gia tài bạc triệu nhưng trong mắt ông ta tiền vẫn rất quan trọng. Giờ thêm ra bốn trăm vạn, các cổ đông nhất định sẽ không chi, tất cả đều sẽ tính lên đầu Khổng Khánh Tường! Khưu Uyển Di lấy của ông ta 400 vạn chẳng phải là cắt của ông ta một miếng thịt?
Có kịch hay để xem rồi đây!
Bên kia, Vương tiểu thư đang nhận phỏng vấn, nghe cô nói:
– Tôi vốn rất thích đôi hoa tai đó, rất muốn lấy được… Hơn 600 vạn mua được sự thoải mái trong lòng thì cũng coi như có lời… Hơn nữa làm việc thiện thì cũng có gì đâu… Nhưng nếu đối phương nhất định phải có được nó, quân tử sẽ không giành đồ yêu thích của người khác, tôi cũng đành bỏ qua, tin chắc Khổng phu nhân sẽ không để ý…
Vương tiểu thư này cũng thật thú vị, cố ý hỏi Khưu Uyển Di:
– Khổng phu nhân, có đúng không?
Khưu Uyển Di hận không thể uống máu, ăn thịt cô nhưng lúc này cũng chỉ đành cười, coi như không để ý:
– Đương nhiên… Đương nhiên… Làm việc thiện mà…
Cố Trường Khanh có thể cảm nhận được lòng bà đang nhỏ máu.
Vẫn như cũ, hai chiếc xe một trước một sau về nhà.
Về đến nhà trời đã tối muộn, Khưu Uyển Di cầm hoa tai xanh mặt đi lên nhà. Sắc mặt Khổng Ngọc Phân cũng không dễ coi, lúc về phòng đóng cửa đánh sầm một tiếng.
Cố Trường Khanh đứng ở cửa phòng nhìn về phía lầu ba, vẫn đợi Khổng Khánh Tường bùng nổ nhưng đợi lâu không thấy gì, lòng đầy hồ nghi đi vào phòng.
Sáng sớm hôm sau, mọi thứ vẫn như bình thường, Khưu Uyển Di vẫn là vợ hiền mẹ đảm chăm lo bữa sáng của chồng và các con.
Trên bàn cơm, Cố Trường Khanh nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Khổng Khánh Tường, lòng rất lạ, sao ông ta chẳng có phản ứng gì? Vô lý?
Chẳng lẽ Khưu Uyển Di còn chưa nói? Nhất định là thế!
Vốn định chủ động nhắc chuyện này nhưng nghĩ lại, dù sao việc này không thể giấu diếm được, Cao phu nhân sẽ đến Cố thị lấy tiền, đến lúc đó Khổng Khánh Tường nhất định sẽ biết. Một khi đã thế, mình cần gì phải làm chuyện thừa?
Nghĩ vậy liền khóa miệng, ăn sáng xong rồi cùng Khổng Ngọc Phân đến trường học.
Khoảng tầm 10h sáng, Cố Trường Khanh nhận được điện thoại của Khổng Khánh Tường.
Vừa ấn nút nghe, đầu bên kia lập tức truyền đến tiếng rống giận của Khổng Khánh Tường:
– Con và Ngọc Phân về đây ngay lập tức. Bây giờ! Ngay lập tức! Nghe rõ chưa!