Thiên Kim Trở Về

Chương 66: Bạn bè



Quán bar Ánh sao là quán bar lớn nhất, sang trọng nhất thành phố B.

Chiếc biển lớn rộng mấy chục mét vuông gắn đèn neon chiếu sáng một góc lớn trước cửa. Dù cách một lớp tường dày nhưng vẫn có thể nghe được tiếng nhạc kích động ở bên trong.

Ba người xuống xe, đang chuẩn bị đi vào, bỗng thấy một chiếc Hummer và một chiếc Cát Lợi. Nhìn qua chiếc Hummer thấy ngay hai người cao lớn đang bước xuống, bên ghế lái là một cậu chàng béo ú, vừa đến đã lớn giọng reo:

– Lâu rồi bạn bè không tụ tập, đêm nay nhất định không say không về.

Cố Trường Khanh nhìn chằm chằm chiếc xe Cát Lợi màu đen phía sau, chỉ cảm thấy có chút quen mắt nhưng đến khi cửa xe mở ra, bước xuống xe là một bóng người quen thuộc.

Cô lập tức hiểu vì sao lại thấy chiếc xe đó quen quen.

Cô nhìn người kia, vẫn là mái tóc húi cua ngắn cũn, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm túc, chỉ là nửa năm không gặp, hình như anh cao lớn hơn nhiều.

Nhìn thấy người quen, Triệu Nghị vội đi lên đón, cười chào hỏi:

– Anh Phùng, trùng hợp thế?

Sau đó lại chào hỏi ba người phía sau. Xem ra cũng có quen biết với nhau.

Được Triệu Nghị gọi là anh Phùng, đương nhiên là Phùng Tước cổ lỗ sĩ thành tính.

Phùng Tước nhìn thấy Triệu Nghị, đầu tiên là mỉm cười ôn hòa nhưng như nhớ ra chuyện gì, lại nhíu mày:

– Em còn chưa trưởng thành, đây không phải là nơi nên đến!

Triệu Nghị cười gượng hai tiếng, sờ sờ đầu không biết nên nói gì. May mà người béo béo đứng sau đó giải vây giúp cậu. Người nọ vỗ vai Phùng Tước:

– Mình nói nhé, Tước gia à, tính cậu phải sửa đi, nếu không sẽ khiến người khác ngại lắm đó! Cha mẹ người ta không quản, cậu quản nhiều thế làm gì?

– Đúng thế!

Một cậu chàng khác làn da trắng nõn đi tới, cười nói:

– Hôm nay là tết nguyên đán, đến quán bar chơi cũng có gì đâu! Tước gia, cậu đừng khó chịu, người ta còn mang cả bạn gái nhỏ đi kìa! Ôi chao!

Người nọ như phát hiện ra đại lục mới, nhìn Cố Trường Khanh và Khổng Ngọc Phân đứng sau Triệu Nghị, ánh mắt sáng bừng, vỗ vỗ vai Triệu Nghị:

– Tiểu tử, khá lắm, một người kéo hai người, xem ra anh đây còn phải học hỏi chú dài dài!

Phùng Tước gạt tay người nọ đi:

– Người ta vẫn chỉ là trẻ con! Miệng cậu sạch sẽ chút đi!

Anh nói xong, ánh mắt nhìn về Cố Trường Khanh phía sau Triệu Nghị, đôi mắt đen như mực hơi lóe sáng. Cố Trường Khanh đang chuẩn bị mỉm cười coi như chào hỏi, không ngờ anh lại lập tức nhìn sang chỗ khác như chuồn chuồn lướt nước.

Cố Trường Khanh còn chưa kịp mỉm cười, cứ thế cứng đờ mặt, lòng không khỏi mắng thầm: Đồ màu mè!

Phùng Tước nhìn về phía Triệu Nghị, dặn dò:

– Đừng có uống quá nhiều rượu.

Triệu Nghị chỉ đành gật đầu:

– Biết rồi!

– Mau vào đi thôi, anh đây tuy lớp mỡ dày nhưng cũng sắp lạnh cóng rồi đây!

Cậu béo rụt cổ vào nói.

Mấy người cùng nhau đi vào quán bar.

Quán bar ở lầu hai. Trên đường đi, Phùng Tước hỏi rõ là bọn họ cũng đi cùng các bạn bè khác thì mới thoáng yên tâm.

Cậu chàng cao gầy đi cùng anh cười cười:

– Tước gia, hình như cậu cũng vừa mới đủ tuổi thành niên thôi mà…

Phùng Tước quay đầu liếc người kia một cái, người nọ lập tức im bặt, co đầu rụt cổ đi đến bên chàng béo.

Mà bên kia, cậu chàng da dẻ trắng nõn cứ quấn lấy Triệu Nghị, bắt cậu giới thiệu hai người Cố Trường Khanh.

Giới thiệu xong Cố Trường Khanh mới biết, người đó cũng là bạn của Phùng Tước, cũng là con của cán bộ cao cấp, chơi với nhau từ nhỏ chỉ là học khác trường, mấy người nhân dịp tết đến thì tụ tập về một chỗ.

Người mập mạp tên là Lý Tư, biệt danh là Tử Phì, Cố Trường Khanh nghe tên vậy, tò mò nhìn Lý Tư một cái, Lý Tư thấy thế cười nói:

– Anh cũng không có bôi xấu cái tên này đâu, đừng thấy anh béo ú thế này nhưng không hề ảnh hưởng đến sự thông minh, cơ trí của anh đâu!

(Chưa hiểu gì lắm)

Hai cô gái đều phì cười.

Người có nước da trắng nõn tên là Quách Hải Sơn, biệt danh “Tiểu Tam”, anh ta nhăn nhó giải thích:

– Cái này đúng là oan uổng mà, dù anh có tố chất đó nhưng cũng chưa có gan đâu!

Còn người cao gầy tên là Hồ Đông, ngoại hiệu là “Hồ ly”, vừa nhìn anh ta đã hiểu vì sao lại có biệt hiệu này. Người này mũi hơi dài, mắt nhỏ cũng dài, quả thật trông hơi giống hồ ly. Hồ Đông vuốt ve bản thân:

– Thực ra anh rất phúc hậu.

Người béo cười to:

– Trên đời này có con hồ ly nào phúc hậu sao? Hai vị mỹ nữ đừng để cậu ta lừa!

Hai cô gái đều bưng miệng cười.

Cố Trường Khanh nhìn họ nói nói cười cười, cãi nhau ầm ĩ, tâm tình cũng thoải mái theo. Sự buồn bực tích tụ trong lòng bấy lâu nay dường như cũng vì không khí thoải mái vui vẻ này mà tiêu tán đi không ít.

Cô nhìn Phùng Tước đứng cách đó không xa vẫn không lên tiếng nhưng lại luôn mỉm cười thản nhiên, lòng thấy rất lạ, người cứng nhắc như vậy sao có thể làm bạn với những người vui vẻ, thoải mái như vậy?

Như là cảm nhận được có người đang nhìn mình, Phùng Tước lơ đãng quay đầu lại, thấy là Cố Trường Khanh thì nao nao, vẻ mặt bỗng nhiên có chút mất tự nhiên, vội quay đầu đi.

Làm cho Cố Trường Khanh buồn bực, vẻ mặt anh ta sao khiến cô cảm thấy mình đang rình rập anh ta vậy….

Anh ta có cần phải thế không? Mình đã làm gì anh ta sao?

Được rồi… Đúng là cô từng cưỡng hôn anh ta…

Nhưng cô đâu phải là sắc nữ…

Ánh sáng trong quán bar u ám, tiếng nhạc chát chúa, ở giữa sân khấu có ba người đẹp ăn mặc hở hang đang múa cột. Thỉnh thoảng bên cạnh bọn họ sẽ có khói bốc lên, đám người xung quanh hò hét chói tai, không khí nóng bỏng khiến cho khí huyết sôi trào.

Bọn Triệu Nghị và mấy người Phùng Tước đều tự đặt phòng riêng, được nhân viên phục vụ dẫn dắt mới phát hiện, hai phòng lại liền nhau.

– Đợi lát nữa sẽ qua phòng các em chơi. Tử Phì nói

Triệu Nghị vội đáp:

– Đã nói rồi nhé, không thể không qua!

Hai bên chia nhau ra mà vào phòng. Bên này, Cố Trường Khanh là người vào sau cùng.

Đang lúc Cố Trường Khanh định vào phòng thì bỗng có một người bưng khay đi tới, trên khay là một chai rượu và rất nhiều ly, chén. Lúc đi qua người Cố Trường Khanh, mỉm cười nói “Chào mừng quý khách”, tay bưng khay thoáng lệch đi, mắt thấy khay sắp đổ, theo bản năng, nhân viên phục vụ vội dùng hai tay giữ lại. Nhưng vì động tác quá nhanh, quá đột nhiên nên khuỷu tay hơi đụng phải Cố Trường Khanh.

Cố Trường Khanh học Vịnh Xuân nửa năm, bản năng đề phòng cũng nâng cao lên nhiều, thấy nhân viên tạp vụ đánh tới thì vội lui về sau vài bước nhưng không ngờ đằng sau lại có người. Cô cứ như vậy ngã vào một vòm ngực rắn chắc, còn đạp phải người nọ một cước.

Bên tai nghe được tiếng kêu nặng nề, không biết là bị đụng vào đau hay bị đạp đau.

Cố Trường Khanh vội xoay người:

– Rất xin lỗi…

Còn chưa nói hết lại phát hiện người này là Phùng Tước, lúc này, đôi mắt còn đen hơn màn đêm của anh đang nhìn cô không chớp mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.