Việc này Cố Trường Khanh cũng không để trong lòng, hôm đó trên xe, một nửa là vì tâm lý đùa dai bất thình lình, một nửa là thực sự muốn cho anh biết, cô thực sự không để ý đến chuyện hôm đó, mong anh đừng để trong lòng, đừng có cảm giác có trách nhiệm với cô như vậy, lúc nào cũng để ý, dạy bảo cô khiến cô rất mất tự nhiên.
Điều đáng nhắc tới là, ngày thứ ba sau yến hội, Lý Quyên lại chuyển tới trường học của bọn họ, chỉ cần có cơ hội là sẽ đến tìm Triệu Nghị. Khổng Ngọc Phân và Triệu Nghị thường xuyên cãi nhau vì cô. Quan hệ của hai người giống như sợi dây đàn quá căng, chỉ sợ sẽ không chống đỡ thêm được bao lâu nữa.
Đòng thời, Cố Trường Khanh lại thường xuyên có bạn rủ đi chơi, có đôi khi Khổng Ngọc Phân ở nhà, mọi người cũng rủ Khổng Ngọc Phân đi cùng. Đám bạn này của Cố Trường Khanh không phải là đám bạn chơi cùng đợt tết nguyên đán kia. Đám bạn này hoàn toàn là ăn chơi trác táng, có mấy thiếu gia thấy Khổng Ngọc Phân xinh đẹp thì đều vây lấy cô ta. Trước kia Khổng Ngọc Phân và Triệu Nghị thân thiết đương nhiên không thèm để ý đến bọn họ nhưng giờ hai người thường xuyên cãi cọ, bên cạnh Triệu Nghị lại có Lý Quyên, cô rất phiền lòng, lại thêm tâm lý trả thù, hơn nữa có Cố Trường Khanh ở bên giúp đỡ, Khổng Ngọc Phân dần dần mắt qua mày lại với một cậu công tử họ Lý mặt mày trắng trẻo, nhà có mở một khách sạn lớn. Có một lần, hai người ôm hôn trong xe đã bị Cố Trường Khanh chụp được ảnh.
Lý Giai hỏi cô:
– Thời cơ này đã đến chưa, chị sắp không chờ nổi nữa rồi.
Cố Trường Khanh cười nói:
– Kiên nhẫn một chút đi, sắp có trò hay để xem rồi.
Mà bên kia, chuyện của Từ Khôn cũng không hoàn toàn thuận lợi, hôm nay Lý Giai nói cho cô:
– Từ Khôn đi Quý Châu, tự mình tìm vị thầy thuốc kia để bàn chuyện mua lại phương thuốc.
Cố Trường Khanh ngạc nhiên:
– Sao lại như vậy? Chẳng phải cô Từ đã cử chuyên gia đi làm chuyện này rồi sao?
– Bên kia xảy ra chút vấn đề, ông cụ vốn không chịu bán, khó lắm mới thuyết phục được, đang chuẩn bị kí hợp đồng thì bỗng nhiên lại có một thương gia khác muốn mua phương thuốc của ông ấy, điều kiện tốt hơn chúng ta nhiều. Vì thế ông ấy lại không chịu ký ngay, bỗng nhiên úp mở nói điều kiện của ai hợp ý ông thì ông sẽ ký với người đó. Từ Khôn đến đó được vài ngày rồi, đã thương lượng rất nhiều phương án, cũng chưa được ông ấy đồng ý, thực sự là hoảng muốn chết mà.
– Vậy bên đối thủ kia có động tĩnh gì không? Cố Trường Khanh hỏi.
– Cũng may đối phương cũng giống như chúng ta, điều kiện đưa ra cũng không hợp ý của ông cụ. Ông cụ này cũng đúng là, muốn gì thì cứ nói thẳng ra, còn chơi trò lấp lửng. Lý Giai giận dữ.
Cố Trường Khanh nghĩ nghĩ, ngẩng đầu lên cười nói:
– Chuyện nào có đáng gì? Chị gọi điện cho cô Từ, nói chủ ý của em, đảm bảo ông cụ sẽ đống ý.
– Thật sao? Lý Giai nhìn cô, nửa tin nửa ngờ.
– Đợi rồi sẽ biết.
Lý Giai gọi điện thoại nói đôi câu với Từ Khôn, hỏi rõ tình hình bên kia rồi đưa điện thoại cho Cố Trường Khanh:
– Vẫn không có đường xoay sở, hi vọng cách em đưa ra sẽ có tác dụng.
Cố Trường Khanh đón điện thoại:
– Cô Từ.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói mệt mỏi của Từ Khôn:
– Trường Khanh…
Lòng Cố Trường Khanh có chút áy náy, nói là hợp tác nhưng ngoài bỏ tiền ra cô cũng chẳng giúp sức được bao nhiêu, mọi chuyện hầu như đều là một mình Từ Khôn phải cực nhọc lo toan.
– Cô ơi, vất cho cô rồi, cô cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe.
– Cảm ơn cháu, Trường Khanh, cháu yên tâm, chưa mua được phương thuốc kia thì tuyệt đối cô sẽ không ngã bệnh. Cô và ông cụ kia lằng nhằng mãi, chết cũng sẽ không để ông cụ bán phương thuốc đó cho người khác, để cô đến đường cùng cô sẽ bắt cóc ông ấy về.
Tuy giọng nói của Từ Khôn mệt mỏi nhưng vẫn rất có sức chiến đấu. Cố Trường Khanh cười cười nói:
– Cô à, cháu có một cách đảm bảo là hợp với ý của ông ấy.
Từ Khôn lập tức cao giọng nói:
– Cách gì? Nói nghe xem nào, hai ngày nay cô gần như là vắt nát óc rồi.
– Cô à, cô nghe cháu nói, ông cụ đã hơn 70 tuổi, không có con cái, chắc chắn sẽ chẳng quá coi trọng tiền tài. Ông lại thường xuyên lên núi hái thuốc, xem bệnh miễn phí cho dân làng, chứng tỏ ông là người nhiệt tình, như vậy, nếu chúng ta cho ông ấy một ít cổ phẩn, lúc còn sống thì chia hoa hồng, sau khi ông qua đời, chúng ta đem cổ phần này thành lập quỹ chuyên giúp đỡ người nghèo khó, cháu nghĩ, ý tưởng này có thể đả động đến ông ấy. Hơn nữa, đây cũng là cơ hội tốt để tuyên truyền cho công ty của chúng ta, xây dựng hình tượng tốt cho công ty.
Từ Khôn nghe xong, vui mừng nói:
– Trường Khanh, ý nghĩ này rất hay, cô nghĩ ông Lưu nhất định sẽ đồng ý, cháu chờ một chút, cô đi bàn bạc với ông Lưu, chờ có tin tốt cô sẽ gọi cho cháu.
Nói xong cũng chẳng đợi Cố Trường Khanh trả lời đã vội dập máy.
Cố Trường Khanh đã dần quen với thái độ làm việc này của Từ Khôn, cô buông máy, xoay người lại thì lập tức đã bị Lý Giai ôm chầm lấy. Lý Giai ôm cô, cao hứng nói:
– Trường Khanh, em đúng là thiên tài, chỉ trong thời gian ngắn đã nghĩ ra được cách hay như vậy, chị có dự cảm rằng ông Lưu nhất định sẽ đồng ý.
Cô hưng phấn xoa đầu Trường Khanh:
– Chị thực sự muốn xem trong này cấu tạo bằng gì quá đi.
Cố Trường Khanh được khen mà ngượng ngùng, thực ra đây nào phải cô nghĩ ra được, kiếp trước là do chính Từ Khôn nghĩ ra, có lẽ thêm hai ngày nữa Từ Khôn sẽ nghĩ tới nhưng lại bị cô giành trước.
Nhưng cô phải mặt dày chiếm công này, cô muốn mọi người xung quanh tin tưởng vào mình, như vậy bọn họ mới có thể hợp tác lâu dài.
Nhưng mình cũng phải càng cố gắng học tập hơn. Biết trước mọi chuyện cũng chỉ là vậy, thời gian cứ trôi đi, ưu thế của cô cũng dần biến mất, cuối cũng vẫn chỉ phải dựa vào bản lĩnh thực sự mà thôi.
Nửa giờ sau, Từ Khôn gọi điện thoại tới, trong điện thoại, giọng nói của bà không giấu nổi sự vui mừng, Cố Trường Khanh hoàn toàn có thể tưởng tượng vẻ cao hứng, hoa tay múa chân của bà.
– Trường Khanh, thành công rồi, ông Lưu đã đồng ý kí hợp đồng với chúng ta rồi. Trường Khanh, cháu thực sự khiến cô rất bất ngờ, đúng là thiên tài, hợp tác với cháu thực sự quá vui vẻ. Vì để tránh ông ấy đổi ý, cũng đề phòng đối thủ lại đưa ra điều kiện gì, giờ cô sẽ bảo luật sư làm hợp đồng để ký ngay với ông ấy. Chờ sáng mai, ván đã đống thuyền, cô phải xem vẻ mặt thất vọng đến chết của bên kia mới được. Trường Khanh, cháu thật sự rất tuyệt vời, cháu chờ nhé, cô sẽ nhanh chóng mang hợp đồng về gặp cháu.
Từ Khôn hơn 40 tuổi lại đắc ý như đứa trẻ con vậy.
Sự vui mừng của bà truyền qua điện thoại khiến Trường Khanh và Lý Giai vui lây, hai người cao hứng ôm nhau.
– Trường Khanh, chúng ta đang tiến dần tới thành công rồi.
Cố Trường Khanh gật đầu:
– Đi từng bước từng bước, một ngày nào đó, chúng ta sẽ đứng trên đỉnh thành công.
Hai ngày sau, Từ Khôn mang hợp đồng trở về, ba người lén chút mừng một hồi. Từ Khôn đương nhiên lại khen ngợi Cố Trường Khanh thông minh, tài trí, còn nói mình thật tinh mắt không nhìn nhầm người. Cố Trường Khanh đỏ mặt ngồi nghe. Nhưng thực sự rất đáng mừng là dường như Từ Khôn càng lúc càng tin tưởng cô. Lúc trước có một số chuyện không nói với cô nhưng giờ lại thương lượng với cô, cũng giúp cô học thêm được rất nhiều điều.
Giờ công ty, nhà xưởng đã chuẩn bị xong, thiết bị, nguyên liệu cũng dần đầy đủ, cũng đang tuyển công nhân vào làm, một số thủ tục đều đã làm xong nhưng đến khi lấy giấy phép của cục quản lý thị trường thì bỗng nhiên bị mắc kẹt.
Cục quản lý luôn gây khó dễ cho bọn họ, không cho phê duyệt. Đầu tiên Từ Khôn còn tưởng mình chưa đủ thành ý, vội vàng nhờ người tìm quan hệ, bỏ tiền ra để lo lót. Nhưng đối phương dường như không thuận mắt với bọn họ, không hề nể mặt.
Lần này, Từ Khôn nóng nảy.
Ban đầu Cố Trường Khanh còn không hiểu được giấy chứng nhận an toàn này quan trọng cỡ nào, Lý Giai cầm một lọ kem dưỡng da, chỉ vào tem đảm bảo trên đó nói:
– Không có cái này, sản phẩm không thể đưa ra thị trường được.
Khó trách Từ Khôn nóng nảy, giờ mọi thứ đều chuẩn bị tốt, nếu sản phẩm lại không thể đưa ra thị trường thì nhuững việc lúc trước đều thành công cốc, thậm chí cả vốn cũng chẳng còn.
Sau đó, Từ Khôn nhờ mối quan hệ từ nhà mẹ đẻ mà tìm được một người có cấp bậc đi tìm hiểu tin tức hộ, theo lời Từ Khôn thì là: “Không thể nào vô duyên vô cớ làm khó chúng ta, nhất định là có nguyên nhân gì khác. Thăm dò mấu chốt mới có thể bốc thuốc đúng bệnh”.
Hai ngày sau có tin báo về, Từ Khôn gọi Lý Giai và Cố Trường Khanh tới, ba người bí mật gặp nhau.
Từ Khôn vỗ bàn, giận đến nghiến răng nghiến lợi:
– Tiểu nhân, đều là một đám tiểu nhân.
Lý Giai rót nước cho Từ Khôn:
– Chị ơi, uống chén nước, bình tĩnh một chút rồi từ từ nói.
Cố Trường Khanh cũng đưa khăn ướt qua cho Từ Khôn lau mồ hôi, lòng thầm sốt ruột, xem ra tình hình có vẻ nghiêm trọng, chưa từng thấy Từ Khôn giận dữ như vậy bao giờ.
Từ Khôn đón lấy ly nước uống một ngụm, lại lau mặt rồi mới dần bình tĩnh lại.
– Còn nhớ đối thủ lần mua phương thuốc không? Tất cả đều là do hắn ta làm, hắn ta có chút quan hệ với người trong ngành, theo cô đoán là cũng muốn làm ăn, kết quả bị chúng ta giành được bí quyết gia truyền kia, lại thấy chúng ta không quyền cao chức trọng bằng hắn ta, muốn tìm xương trong trứng gà thì có gì khó. Bên kia chuyển lời qua, nói muốn chúng ta chuyển nhượng bí quyết này cho bọn họ thì bọn họ sẽ mua lại những gì chúng ta đã đầu tư theo đúng giá thị trường, không để chúng ta bị thiệt, còn nếu không… hừ hừ.
Từ Khôn cười lạnh.
Cố Trường Khanh cảm thấy thật khó tin:
– Lại còn có người bỉ ổi như vậy? Không thắng được thì sử dụng thủ đoạn này?
Từ Khôn cười lạnh:
– Thương trường chính là như vậy, vì lợi ích mà không từ thủ đoạn. Người thắng làm vua kẻ thua làm giặc, chỉ cần bọn họ thực hiện được là có thể kiếm tiền. Còn dùng thủ đoạn gì, hại người khác thế nào thì có gì quan trọng. Đây vẫn là chút quan hệ nhà mẹ đẻ của cô nên đối phương mới đồng ý mua lại trang thiết bị với giá thị trường, nếu không chờ đến lúc chúng ta không còn gì nữa, bán tống bán tháo thì càng thiệt. Chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên cô thấy.
Bà giận đến đập bàn:
– Hừ, tên Vương bát đản đó, Từ Khôn này há có thể để hắn ta đạt được mục đích một cách dễ dàng như vậy.
Lý Giai có chút lo lắng, cô nhìn Từ Khôn:
– Vậy chị có cách nào không?
Từ Khôn thở dài, khí thế giảm đi ba phần:
– Nhà mẹ đẻ chị cũng không phải là danh gia vọng tộc, thế lực có hạn, không thể áp chế người kia được. Giờ chị đang nghĩ cách xem có thể tìm ai để giúp giải quyết không, cho dù phải bỏ tiền cũng được.
Cố Trường Khanh hỏi:
– Bỏ tiền? Là bao nhiêu? Không phải lần trước cô đã nói tình hình tài chính không còn nhiều rồi sao? Còn phải chuẩn bị cho khâu quảng cáo, hậu kỳ nữa.
Từ Khôn vuốt mặt, thời gian này vì chuyện của công ty mà bà như già thêm năm tuổi:
– Ngoài tốn tiền ra thì có cách nào nhờ người giúp đỡ? Người có thể đè ép đối phương, chưa chắc dùng tiền là đã nhờ được.
Cố Trường Khanh đảo mắt, lòng bỗng có một chủ ý.
– Cô à, ý cô là, chỉ cần nhờ được ai có thể đè ép bọn họ là được sao?