Thiên Kim Trở Về

Chương 78: Là chuyện quan trọng nhất



Cố Trường Khanh còn có cách gì? Phóng mắt nhìn lại, có thể giải quyết chuyện này chỉ có một mình Phùng Tước. Cô đã có ý đồ với anh.

Nhưng lại cũng có chút vấn đề.

Cô không thể để Phùng Tước biết cô và công ty của Từ Khôn có quan hệ, cô cũng không thể hoàn toàn tin tưởng anh, Từ Khôn và cô không thân chẳng quen, cô vì chuyện của Từ Khôn mà đi nhờ anh thì có kì quái không? Chỉ sợ Phùng Tước kia sẽ nhìn ra được điều gì đó…

Hơn nữa, từ chuyện lần trước Cố Trường Khanh đã hiểu rõ, Phùng Tước có vẻ rất ghét mấy chuyện đi cửa sau. Ngay cả bạn học mười năm cũng không chịu giúp thì sao lại giúp mình? Nói tới nói lui, chẳng qua cũng chỉ gặp mặt đôi lần mà thôi, trước đó dù cũng có hôn nhau nhưng chưa bao giờ anh chủ động đi tìm cô, gọi điện cho cô, cho dù gặp mặt cũng rất ít nói năng, cô sẽ không ảo tưởng rằng Phùng Tước có ý gì với mình. Chẳng qua là vì chuyện tối hôm đó nên anh có chút quan tâm tới cô, cũng chẳng có cái gì. Tuyệt đối không thể so với bạn học mười năm được.

Nhưng lần trước có vẻ chuyện của bạn học đó rất nghiêm trọng, chuyện của mình đơn giản hơn rất nhiều, có lẽ anh sẽ đồng ý giúp việc này.

Nhưng nếu nói thẳng với anh cũng sẽ rất mạo hiểm, cô không chắc chắn rằng mình có thể giấu diếm được Phùng Tước, cũng không dám chắc anh sẽ chịu giúp mình. Người này cổ lỗ sĩ như vậy, lúc nào cũng nói nguyên tắc, vạn nhất không chịu giúp mình thì mình nói gì cũng là vô dụng, tựa như hôm đó thái độ của anh với Lý Nhẫn, chắc chắn là chẳng còn gì.

Trong lúc không có cách nào khác, Từ Khôn cũng chỉ có thể dùng nhiều tiền để nhờ người nhưng cũng không chắc chắn được, cho dù tìm được cũng chẳng biết sẽ tốn bao nhiêu tiền. Tài chính của công ty vốn đã rất eo hẹp, số tiền này cũng không nằm trong tính toán, đột nhiên mất đi, nhất định sẽ ảnh hưởng đến sau này.

Kiếp trước chắc chắn Từ Khôn cũng gặp phải vấn đề tương tự nhưng bà giải quyết ra sao Cố Trường Khanh cũng không thể biết, chuyện này sao có thể nói cho phóng viên nghe được.

Cho nên cô cũng không dám ngồi chờ Từ Khôn đi giải quyết, vạn nhất chuyện này là do bên đối tác thần bí của bà giải quyết thì sao? Cô chờ sẽ chỉ là vô dụng, mỗi ngày, công ty đều phải tốn kém chi phí để vận hành, chờ cũng không chờ nổi nữa nên cô phải tích cực nghĩ cách giải quyết.

Cô rất hiểu công ty này quan trọng với mình cỡ nào, cô quyết không cho phép bất kì sai sót nào xảy ra, chỉ được thành công không được thất bại.

Nếu nhờ thẳng thắn thì quá mạo hiểm, không bằng nghĩ cách khác. Nếu có thể thành công thì rất tốt, không thể thành công thì hãy nhờ vả, như vậy chẳng khác nào đã có thêm một cơ hội nữa.

Cô thầm lên kế hoạch, sau đó thống nhất với Từ Khôn.

Hôm nay, Cố Trường Khanh gọi điện cho Phùng Tước.

Số điện thoại là xin được của Triệu Nghị, lúc xin số, Triệu Nghị nhìn cô mấy lần. Cố Trường Khanh thấy cậu thực sự tò mò thì nói: “Có chút việc muốn nhờ anh ấy giúp” thì lúc ấy Triệu Nghị mới thoải mái lại.

Điện thoại đổ chuông vài lần, lập tức giọng nói của Phùng Tước truyền đến:

– Xin chào, tôi là Phùng Tước.

Lần đầu tiên nghe thấy giọng nói dễ nghe của anh qua điện thoại, trầm ấm, mang theo chút sức hút, trong lịch sự lại có chút lạnh lùng.

Cố Trường Khanh hít sâu một hơi, sau đó cố dùng giọng nói tự nhiên nhất của mình:

– Phùng Tước, là em, Cố Trường Khanh.

Dường như Phùng Tước rất dễ nhìn thấu được cô, cho nên Cố Trường Khanh phải dùng hết sức để phòng bị, che giấu chính mình, không để cho đối phương nhìn thấy rõ ràng được.

Đầu bên kia yên lặng một lát khiến Cố Trường Khanh có chút lo lắng, không khỏi nghĩ xem có nên dập máy không.

– Alo? Anh Phùng Tước, alo?

– Chào em… Trường Khanh?

Giọng nói của anh lại truyền tới, ngữ khí có hơi khác.

Nhưng lúc này Cố Trường Khanh không có tâm tư để phân tích chuyện này, nghe được giọng nói của anh, lòng cô lại thoải mái lại.

– Anh Phùng Tước, lần trước cảm ơn anh đã đưa em về, để biểu đạt chút lòng thành, em muốn mời anh ăn cơm, thứ bảy này anh có rỗi không?

Đầu bên kia truyền đến tiếng cười khẽ của anh:

– Em mời anh ăn cơm?

– Đúng, anh Phùng Tước, em rất ít khi mời ai ăn cơm, anh sẽ không thiếu galant mà từ chối lời mời của một cô gái chứ?

Lòng Cố Trường Khanh rất bồn chồn.

– Em đã nói vậy rồi sao anh có thể không biết xấu hổ mà từ chối? Thứ bảy đúng không… Được, anh có thể ra ngoài.

Giọng nói của anh có cảm giác thật nhẹ nhàng.

Cố Trường Khanh lập tức mỉm cười:

– Được rồi, thứ bảy em sẽ lại gọi điện đến cho anh, nói lời giữ lời, anh không thể để em leo cây được.

Anh cười cười:

– Anh sẽ không thất hẹn đâu.

– Vậy em cúp máy trước đây.

Cố Trường Khanh cúp máy, thở dài một hơi.

Anh chịu đến, chuyện cũng đã thành công được một nửa, sau đó chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là không có vấn đề gì.

Cô lại ôn lại toàn bộ kế hoạch một lần, chắc chắn không sai sót thì mới yên lòng.

Trong lòng thoáng dâng lên một suy nghĩ, như vậy có phải là đã lợi dụng anh ấy không?

Nhưng vì công ty, vì kế hoạch của chính mình, cho dù có lợi dụng thì cũng không thể cố hơn được nữa. Hơn nữa, nếu kế hoạch thuận lợi, chắc chắn anh sẽ không phát hiện, chỉ cho là ăn một bữa cơm mà thôi, cho dù anh phát hiện…

Với anh mà nói, cô chỉ là người chẳng liên quan, cho dù phát hiện bị cô lợi dụng thì cùng lắm chỉ là tức giận, tuyệt đối sẽ không đau lòng, thất vọng như bác sĩ Giang, dù sao anh cũng chẳng có ấn tượng gì tốt với cô, cũng sẽ chẳng phải là tổn thất gì lớn lao.

Mặc kệ thế nào, giải quyết khó khăn cho công ty mới là quan trọng nhất.

Từ Khôn dựa theo kế hoạch của cô mà tìm được một khách sạn rất được, hẹn trước phòng riêng, mọi thứ đều chuẩn bị kĩ càng. Cố Trường Khanh vừa chờ mong vừa lo lắng đợi thứ bảy đến.

Hôm nay, Cố Trường Khanh cố ý ăn mặc, trang điểm cẩn thận, sợ tính cách nghiêm túc của Phùng Tước nên cố gắng không để anh phản cảm, lúc nào cũng cảm thấy thoải mái nên cô chọn một bộ váy liền kẻ caro màu vàng nhạt (13 mê màu vàng dã man), bên ngoài khoác áo khoác màu nâu, khăn quàng cổ lông cáo trắng muốt, tóc buộc đuôi ngựa, vừa trang trọng lại vừa đáng yêu.

Cô đến khách sạn trước, ngồi chờ Phùng Tước trong phòng. Cô đã gọi điện thông báo địa điểm cho Phùng Tước, Phùng Tước nói sẽ đến thẳng đây.

Cửa phòng bật mở, ngẩng đầu có thể thấy được phòng đối diện.

Cô có chút lo lắng, cũng không biết có phải là điều hòa bật quá lớn hay không mà lưng cô toát cả mồ hôi.

Nhân lúc Phùng Tước còn chưa tới, cô kiểm tra kế hoạch lại một lần, đây đã là một thói quen làm việc của cô, nhất định phải chắc chắn mọi chi tiết đều ổn thỏa thì mới an tâm.

Lúc này, phục vụ dẫn Phùng Tước vào.

Cố Trường Khanh đứng lên, nhìn Phùng Tước cười nói:

– Anh Phùng Tước, mau vào đi.

Lại chỉ vào vị trí bên cạnh:

– Ngồi ở đây được không?

Phùng Tước đi vào, cởi áo khoác ngoài màu đen ra, đặt ở bên cạnh, bên trong là một chiếc áo lông dê màu vàng nhạt, cổ chữ V, dưới là quần bò, trông thoải mái và rất tuấn tú.

Anh ngồi xuống vị trí cô chỉ, vẻ mặt rất nhẹ nhàng, trông có vẻ tâm tình rất tốt.

Cố Trường Khanh rót trà ra cho anh, đưa tới trước mặt anh rồi cười nói:

– Anh Phùng Tước, anh uống trước chén trà nóng cho đỡ lạnh.

Anh nhìn cô một cái, đón lấy chén trà rồi uống một ngụm, khóe miệng có chút vui vẻ.

– Tiểu nha đầu, bỗng nhiên mời anh ăn cơm, không phải có ý đồ quỷ quái gì chứ. Anh cười nói.

Cố Trường Khanh đã có chuẩn bị từ trước, lòng tuy chột dạ nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, cô làm bộ như tức giận nói:

– Chẳng phải em đã nói rồi sao? Là em muốn cảm ơn chuyện lần trước anh đưa em về, anh đừng có lúc nào cũng nghĩ em là người giả dối được không?

– Xin lỗi, anh đùa thôi, em đừng tưởng thật.

Anh nhìn nhìn tách trà trong tay, cười nói:

– Hơn nữa cũng không tính là anh đưa em về, chẳng phải em xuống xe giữa đường sao?

– Giữa đường…

Cố Trường Khanh bỗng ngừng lại bởi vì cô nhớ đến nụ hôn kia, bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, cô cúi đầu:

– Coi như là tiễn một nửa, nên cảm ơn, nên cảm ơn.

Phùng Tước nhìn vẻ mặt của cô, đương nhiên biết cô nghĩ tới cái gì, anh cũng nhớ đến cảnh tượng hôm đó.

Cô tới gần anh, ôm cổ anh, nhắm mắt lại, hôn lên môi anh…

Anh cảm thấy mặt nóng nóng, quay đầu qua, làm bộ như đang ngắm bức tranh trên tường.

Bức tranh kia vẽ cảnh nông nhàn, trời xanh mây trắng, cầu nhỏ cong cong bắc qua dòng sông đang lững lờ trôi, cảnh đẹp khiến người ta vui vẻ, anh không nhịn được mà mỉm cười.

Cố Trường Khanh đưa thực đơn tới trước mặt anh:

– Anh chọn món đi.

Phùng Tước quay đầu:

– Em chọn là được rồi.

– Anh chọn đi, hôm nay anh là nhân vật chính mà.

Phùng Tước cười cười, lẩm bẩm một câu: “Tuổi còn nhỏ mà tâm tư lại không nhỏ”. Nói xong đón lấy thực đơn, nhìn nhìn rồi chỉ vào hỏi:

– Cái này em ăn được không?

– Cái gì?

Cố Trường Khanh vươn người qua, nhìn nhìn:

– Em ăn được, anh không cần để ý đến em, anh chọn đồ anh thích là được.

Anh cúi đầu, tiếp tục đọc thực đơn:

– Đương nhiên không thể chỉ lo cho anh…

Lại chỉ vào một món:

– Cái này thì sao?

Lúc nói chuyện, anh quay đầu lại, vừa lúc Cố Trường Khanh vươn người tới, hơi thở ngọt ngào của cô lại phả vào mặt. Cô ngồi rất gần anh, anh có thể nhìn rõ hàng mi cô đang rủ xuống, làn da trắng nõn, mịn màng đến khó tin, hoàn toàn khác với những với cậu bạn trai. Còn cả lỗ tai cô, nhỏ nhắn, khéo léo trông như bạch ngọc lại hơi ửng hồng, có một lớp lông tơ mỏng manh, vành tai như hạt trân châu, đầy đặn…

Lòng Phùng Tước hoảng hốt.

– Món này cũng được, em không kén ăn…

Cố Trường Khanh quay đầu nhìn anh một cái, thấy anh đang nhìn mình, mắt đen như động không đáy, Cố Trường Khanh nhìn anh, nhất thời không nói gì.

Giây sau, Phùng Tước cúi đầu, nhanh chóng chọn ra vài món rồi nói với người phục phuc:

– Tạm thời thế đã.

Cố Trường Khanh để ý thấy tai anh đỏ bừng như sắp cháy, cô không nhịn được mỉm cười, tâm tình đột nhiên thấy thật nhẹ nhàng.

Sau khi người phục rời khỏi phòng, hai người có chút mất tự nhiên, trong phòng nhất thời vô cùng im ắng.

Cố Trường Khanh nói:

– Đóng cửa rất bí, mở ra anh không ngại chứ.

– Không ngại.

Phùng Tước đặt tay lên bàn, ánh mắt đảo anh như đang xem xét căn phòng.

– Anh Phùng Tước, nói chút chuyện trong quân đội cho em nghe được không? Cố Trường Khanh cười nói.

Lúc này Phùng Tước mới lại quay lại nhìn cô:

– Em muốn biết cái gì?

Ngữ khí rất ôn hòa.

– Cái gì cũng được, em đều thích nghe.

– Vậy kể chuyện các bạn của anh nhé…

Phùng Tước bắt đầu nói chuyện, lúc này anh mới phát hiện, thì ra khả năng giao tiếp của mình không tồi.

Chỉ là, ánh mắt chăm chú và nụ cười của cô gái bên cạnh khiến lòng anh thật khó để bình tĩnh lại, nhưng anh lại không hề chán ghét cảm giác này,

Cố Trường Khanh rất nghiêm túc nghe anh nói, mãi đến khi cô nghe được giọng nói của Từ Khôn vang lên:

– Cục trưởng Trương, mời qua bên này,

Lòng Cố Trường Khanh lập tức chìm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.