Thiên Kim Tưởng Môn

Chương 5: Chúng ta chừa hết đi



Tuy Tưởng Bạch muốn lén lút đi theo đám người Tưởng Hoa An ra ngoài săn thú, tiếc rằng nàng tuổi nhỏ, ma ma nha đầu nhìn chặt, đâu có cơ hội chuồn êm đi ra ngoài? Chỉ đành phải trơ mắt nhìn Tưởng Huyền theo Tưởng Hoa An và Tưởng Hoa Khoan ra cửa, chỉ tức giận đến dậm chân mà thôi.

Hạ Viên thấy Tưởng Bạch vô cùng tức, bèn cười nói: “Tiểu Bạch, không phải con muốn ra ngoài đi dạo một chút, không bằng đi với ta đến Hạ phủ một chuyến đi, thật là hơn hai tháng rồi chưa gặp ngoại tổ mẫu con rồi.”

Tưởng Bạch vừa nghe sắp đi Hạ phủ, lúc này mới có một chút sắc mặt vui mừng. Chỗ ngoại tổ mẫu có rất nhiều đồ chơi nhỏ, mỗi lần qua, luôn có thể lấy được một hai món chơi vui, mới lạ hơn so với mua bên ngoài. Càng thêm trong bụng ngoại tổ mẫu có rất nhiều chuyện xưa chưa bao giờ nghe, nghe người thần xưa, đến Hạ phủ ngược lại là chủ ý không tệ.

Lại nói đám người Cố Chính Sung Cố Thu Ba không thấy Tưởng Bạch theo tới săn thú, không khỏi hỏi Tưởng Huyền: “Tại sao Bạch Ca Nhi không theo tới?”

“Bạch Ca Nhi từ nhỏ ốm yếu, không chịu được gió lạnh. Nương ta không cho hắn đến, sợ hắn có sơ xuất nào.” Tưởng Huyền cười nói: “Hắn đúng là muốn lén lút theo tới, có điều lắm thầy nhiều ma, đâu giấu giếm được người?”

“Ta nói, nương ngươi cũng quá cẩn thận rồi, nuôi hắn như bé gái.” Cố Thu Ba lắc lắc đầu nói: “Qua năm trong cung sẽ chọn thư đồng, ta còn muốn để cho hắn làm thư đồng của ta đấy, mà cái thân thể này của hắn, chỉ sợ không chịu đựng được.”

Lúc này Tưởng Bạch cũng theo Hạ Viên đến Hạ phủ, Đường Chí Tụy vừa thấy nàng tới, kéo lại nói: “Hiện nay nghỉ học, Tín Ca Nhi bèn lẩm bẩm muốn đến phủ tướng quân tìm con chơi đấy, lúc này tới thật đúng lúc.” Nói rồi bèn đón Tưởng Bạch đi chơi cùng Hạ Tín Chí và Hạ Sài Chi bọn họ, để Hạ Viên và Quý Tỷ tự tại nói chuyện.

“Nghe được đại bá nương muốn từ chức quản gia, để nương quản gia, là thật sao?” Từ sau khi Hạ lão thái gia và Hạ lão phu nhân qua đời, tuy vẫn là đại phòng quản gia, tất cả phòng nhà dưới lại dần dần không phục, sinh một ít lời ong tiếng ve. Lý Thiện mắt thấy mình không trấn áp được chi thứ hai, lại sinh ra tâm tư rút lui, chỉ thương lượng với phu nhân Tam phòng, muốn cho Quý Tỷ quản gia. Bởi vì tướng công Hạ Niên hiện đảm nhiệm Giám Chính Khâm Thiên Giám, con lớn nhất Hạ Từ cưới chính là công chúa nước Bắc Thành, con gái Hạ Viên gả chính là Thiếu Tướng quân phủ tướng quân, con trai thứ hai và con trai thứ ba cưới cũng là con gái thế gia, hiện nay mọi người Hạ phủ, người nào không tôn trọng Quý Tỷ ba phần. Vừa nói để Quý Tỷ quản gia, mọi người trong phủ tự nhiên tán thành. Quý Tỷ lại không nhận lời.

Lúc này nghe được Hạ Viên muốn hỏi, lặng lẽ nói: “Lúc trước của hồi môn mấy hiệu tơ lụa của lão thái thái, bởi vì tất cả phòng vào cổ phần, hiện nay trương mục rối một nùi, các phòng chỉ la hét muốn kiểm tra sổ sách, đại phòng đây là thừa dịp loạn muốn lui thân, ném củ khoai lang phỏng tay này cho ta, làm sao ta sẽ đồng ý? Phụ thân con là chức vị Giám Chính Khâm Thiên Giám, danh tiếng dễ nghe, kì thực bổng lộc không nhiều lắm, Tam Phòng chúng ta chỉ dựa vào bổng lộc phụ thân con, cũng là vào không đủ ra. Năm ngoái hai vị đường cữu con tới, cũng muốn buôn bán chút đồ ở Kinh Thành, theo thuyền đi ra biển, ta dứt khoát lấy ra toàn bộ bạc, nhờ bọn họ cũng mua đồ đi ra biển bán, lại theo bọn hắn kiếm lời một khoản. Hiện nay cầm tiền vốn rồi, lợi tức này, ta chỉ để bọn họ buôn bán mua đồ ra biển bán. Thật may là như thế, chi phí ăn mặc của Tam Phòng vẫn là như thường. Đại phòng và chi thứ hai nàng dâu cháu trai, nhân khẩu dần dần phong phú, bên ngoài nhìn nở mày nở mặt, bên trong cũng đã tận cùng rồi. Hiện nay chi thứ hai la hét muốn bán hiệu tơ lụa thành tiền thuận tiện ở riêng, chỉ là đại phu nhân không đồng ý, cố kéo mà thôi.”

Xem một chút bốn bề vắng lặng, Quý Tỷ lại kéo Hạ Viên buồn rầu nói: “Năm nay thời tiết đặc biệt lạnh, hoàng thượng lại tái phát bệnh, hôm kia phụ thân con vào cung gặp, xem một chút khí sắc, chỉ nói hoàng thượng nhiều nhất kéo dài nửa năm nữa. Qua năm chỉ sợ triều cục có biến, con dặn Hoa An mọi chuyện nên cẩn thận chút.”

“Con nói hộ vệ hộ tống các hoàng tôn đến phủ tướng quân học nghệ sao mà số người càng ngày càng nhiều vậy, hoá ra là như vậy.” Lúc này, Hạ Viên không khỏi cười lạnh, “Xem ra là người trong cung không yên lòng phủ tướng quân, mượn chuyện hộ tống các hoàng tôn học nghệ, trước tiên theo dõi phủ tướng quân. Trong triều Trọng Văn Khinh Võ, còn không phải là bản thân hoàng thượng ngầm cho phép mọi người chèn ép võ tướng gây nên. Mạc gia đã bị đè xuống rồi, hiện nay đến phiên Tưởng gia rồi sao?”

Quý Tỷ và Hạ Viên nói chuyện, Tưởng Trấn lại nói với Tưởng Kết ở thư phòng: “Mạc gia đã sa sút, nhưng còn có Thượng gia đây, làm sao hoàng thượng không kiêng kị?”

Nhà mẹ đẻ của hoàng hậu là Thượng gia, mà Thượng Tiệp là đường muội của hoàng hậu, lại thêm hiện nay thái tử phi cũng là người Thượng gia, hoàng đế Sùng Chiêu chỉ sợ mình vừa đi, phủ tướng quân tay cầm binh quyền và Thượng phủ liền thành một mạch, triều đình sẽ trở thành thiên hạ của Thượng gia, bây giờ đương nhiên lập tức phải chèn ép phủ tướng quân. Phủ tướng quân không cho Thượng gia chỗ dựa, Thượng gia giống như con cọp không răng, không đủ đáng sợ.

Tưởng Kết gật gật đầu nói: “Hoàng thượng muốn chèn ép Thượng gia, dĩ nhiên là phải trọng dụng Thẩm gia, để lấy thăng bằng. Thẩm gia là nhà mẹ đẻ của nhị hoàng tử phi, tuy xưa nay khiêm tốn, từ lúc Thẩm Nguyện Chi từ quan dẫn theo Lý Thiến quy ẩn nguyên quán, cũng xuất hiện thêm mấy vị thiếu niên tuấn kiệt, hiện có Thẩm Vĩnh Dương đại phòng và Thẩm Vĩnh Thuận Tam Phòng làm quan ở triều. Nghe nói con lớn nhất của Thẩm Vĩnh Dương, Thẩm Thiên Đồng cũng là thông minh từ nhỏ, không thua gì Thẩm Nguyện Chi năm đó. Ngược lại đồng lứa nhỏ tuổi của Thượng gia lại không có nhân vật kiệt xuất gì, thật sự làm người ta thất vọng.”

“Ta lại từng gặp Thẩm Thiên Đồng hai lần, thật là không thua gì Thẩm Nguyện Chi năm đó, nghe được nhị hoàng tử đã chuyển lời, qua năm sẽ triệu Thẩm Thiên Đồng vào cung làm thư đồng cho Thục vương. Bên thái tử tự nhiên muốn triệu binh sĩ Thượng gia hoặc là Huyền Ca Nhi Thanh Ca Nhi vào cung làm thư đồng cho An vương, lúc này lại không tránh khỏi.”

Bởi vì hoàng thượng Sùng Chiêu bệnh, trong các phủ dần dần được tin tức, nên lễ mừng năm mới bèn không dám ăn mừng trắng trợn, phủ tướng quân càng thêm khiêm tốn, qua loa qua năm. Tới tháng ba, hoàng thượng Sùng Chiêu liền băng hà, trong lúc quốc tang, đám người Cố Chính Sung đương nhiên túc trực bên linh cữu, không trở lại phủ tướng quân học nghệ nữa. Tới tháng năm, thái tử lên ngôi, đổi quốc hiệu Nhân Nguyên. Nhất thời phong thái tử phi Thượng Như Trinh làm hoàng hậu, lại phong Cố Chính Sung làm thái tử, vì sợ ngoại thích Thượng gia lớn mạnh, phương diện triều thần lại trọng dụng binh sĩ Thẩm gia, nhằm chống lại Thượng gia.

Tháng tám, phủ tướng quân nhận được ý chỉ, để Tưởng Huyền và Tưởng Thanh vào cung làm thư đồng của thái tử Cố Chính Sung. Thêm khác, Thẩm Lục Bách và Thẩm Thiên Đồng ở Thẩm phủ trúng tuyển làm thư đồng cho Thục vương Cố Thu Ba.

Đãi tuyển (chờ tuyển) thư đồng, đám người Cố Chính Sung vẫn đến phủ tướng quân học nghệ vào trung tuần mỗi tháng như cũ, Thẩm Lục Bách và Thẩm Thiên Đồng thân là thư đồng của Cố Thu Ba, cũng đi theo đến phủ tướng quân. Hiện nay tân hoàng đăng vị, đại cục đã định, các phái vương hầu lại không sợ đứng sai đội, trang ## bubble đương nhiên muốn để binh sĩ mình đến phủ tướng quân kết giao thái tử Cố Chính Sung. Vì vậy, An Bình hầu và Trấn Nam hầu cũng từng người đưa tôn tử (cháu trai) tới phủ tướng quân học võ. Đường Chí Tụy nghe được tin tức, đương nhiên động viên Hạ Từ cũng đưa con lớn nhất Hạ Tín Chi đến phủ tướng quân. Trong lúc nhất thời, phủ tướng quân tụ tập dưới một mái nhà, tất cả đều là hoàng tôn quý tộc. Bởi vì tất cả đều là thiếu niên trên dưới mười tuổi, nhất thời không để ý tôn ti, mọi người sư huynh sư đệ xưng hô lung tung, đúng là náo nhiệt.

Thượng Tiệp bởi vì lúc thiếu nữ không hợp nhau với tổ mẫu Thẩm phu nhân của Thẩm Thiên Đồng, hai người vẫn có chút hiềm khích, lúc này nghe được tôn tử của Thẩm phu nhân, Thẩm Thiên Đồng đi kèm Thục vương Cố Thu Ba đến phủ tướng quân học nghệ, không khỏi thầm nói với Tưởng Trấn: “Thẩm gia bọn họ đời đời làm quan văn, không phải không lọt mắt nhất là võ tướng sao, như thế nào cũng tới học nghệ rồi? Chẳng lẽ Thẩm gia muốn có Văn trạng nguyên, Võ Trạng Nguyên cũng muốn luôn?”

Tưởng Trấn cũng biết khúc mắc của Thượng Tiệp, cười nói: “Thẩm Lục Bách và Thẩm Thiên Đồng là thư đồng của Thục vương, đương nhiên phải theo tới phủ tướng quân. Bọn họ tuy là con cháu quan văn, nhàn rỗi cũng tập võ, quyền cước tuy so ra kém Huyền Ca Nhi Thanh Ca Nhi, nhìn cũng uy thế hừng hực, rất có khả năng hù dọa người thôi! Nếu nàng còn tức chuyện năm đó, len lén kêu Huyền Ca Nhi đi vào, bảo hắn lần sau đánh nhau với Thẩm Lục Bách Thẩm Thiên Đồng thì thủ hạ không cần lưu tình, hung hăng đánh cho bọn họ mấy cái, để cho bọn họ biết, năm đó tổ mẫu của bọn hắn đắc tội nàng, lúc này lại phải báo ở trên người bọn họ.”

Thượng Tiệp nghe được lời Tưởng Trấn nói, muốn cười mà không cười, liếc hắn một cái nói: “Ta chỉ là oán trách một đôi lời, cũng không phải chính xác là muốn làm khó trẻ con bọn họ, chàng lại bắt đầu che chở.”

“Ta muốn che chở, đương nhiên che chở nàng, những người khác có tương quan gì với ta?” Tưởng Trấn âm thầm rơi mồ hôi, nghe nói năm đó Thẩm phu nhân có tình ý đối với mình, nhưng mình ngay cả tướng mạo nàng ta cũng không nhìn rõ ràng, sau khi từng người nam cưới vợ nữ lấy chồng, cũng không liên can, hiện nay tuổi tác tất cả mọi người đã cao, phu nhân còn ghen à?

“Nếu chàng dám che chở người ngoài, xem ta không đem chàng......” Thượng Tiệp người đã già, bảo đao chưa già, lúc này chỉ đẩy Tưởng Trấn đường đường Tướng quân một cái, lại đẩy ở trên giường.......

Thấm thoát lại là cuối năm, trên eo Tưởng Huyền đổi một cái hà bao mới tinh khác, Cố Thu Ba thấy, lặng lẽ kéo hắn qua một bên nói: “Huyền Ca Nhi, cái hà bao này của ngươi có thể đẹp mắt hơn chút so với cái đeo năm ngoái. Có điều so sánh với cái của ta, vẫn còn quá thô rồi.” Nói rồi lấy xuống hà bao ở ngang hông mình, kề sát vào bên hông Tưởng Huyền, so sánh với cái hà bao hắn đeo kia, cười hắc hắc nói: “Một đứa con trai như ngươi thích thêu thùa cũng được, lại tự mình thêu hà bao đeo, cũng thật sự......”

“Ai nói là của bản thân ta thêu?” Lần này Tưởng Huyền nóng nảy, chân nhảy nói: “Ta đường đường là nam tử hán, sao lại đi cầm kim kéo chỉ? Ngươi đừng nói lung tung.”

“Không phải bản thân ngươi thêu, vậy là của ai thêu? Trước kia nương ngươi là tú nữ đã tham gia đại hội tú phẩm (vật phẩm thêu) từ nam chí bắc, thêu tuyệt vời, mọi người đều biết, nhắm mắt lại thêu ra cũng là tú phẩm tuyệt đẹp, đương nhiên không thể nào thêu ra một hà bao xấu như vậy. Nếu nói là của tú nương trong phủ các ngươi thêu, vậy càng là không thể nào. Trong phủ nhà ai lại mời một tú nương mà ngay cả hà bao cũng thêu xấu xí như thế? Nếu ngươi nói là tiểu nha đầu thêu đưa cho ngươi, cũng không thể. Thêu như vậy, tiểu nha đầu sao lấy ra được, còn để cho ngươi đeo ngang hông?” Cố Thu Ba nhịn lời nói cả năm, lúc này phun toàn bộ ra ngoài, thành khẩn khuyên nhủ: “Huyền Ca Nhi, con trai chúng ta đương nhiên là cầm thương xách kiếm tụng sách luyện chữ, xe chỉ luồn kim thêu hà bao này là chuyện của con gái, chúng ta hãy chừa thôi!”

Tưởng Huyền thấy Cố Thu Ba hiểu lầm hà bao là của mình thêu, dưới sự quýnh quáng bật thốt lên: “Thật không phải là của ta thêu, là.....” Sắp chết, sao bị người hơi tìm tòi, thiếu chút nữa đã cung khai Tiểu Bạch ra ngoài? Lúc này Tưởng Huyền “Khụ” một tiếng nói: “Dù sao không phải là của ta thêu.” Nói rồi đi ra ngoài.

“Ta đã nói, Huyền Ca Nhi anh khí bừng bừng, nhất định sẽ không thích chuyện thêu thùa này. Nếu nói là yêu thích chuyện này, nhất định là Bạch Ca Nhi không thể nghi ngờ, lúc này tin chưa?” Thẩm Thiên Đồng vòng ra ngoài từ sau giá binh khí, cười tủm tỉm nói: “Tuy Bạch Ca Nhi là huynh đệ sinh đôi với Huyền Ca Nhi, cử chỉ nói chuyện kia nhưng hoàn toàn là tác phong cô nương gia, nhìn thật khó chịu. Hà bao này không thể nghi ngờ nhất định là hắn thêu.”

Cố Chính Sung cũng vòng ra ngoài từ sau giá binh khí, giũ tung xiêm áo nói: “Chúng ta không thấy tận mắt được hắn thêu hà bao, cũng không thể lập tức đã có kết luận.”

“Muốn tận mắt nhìn thấy, điều này cũng dễ dàng.” Thẩm Thiên Đồng phủi phủi tay nói: “Chúng ta len lén tới phòng may vá nhìn một chút là được rồi, yêu thích thêu thùa này, cuối cùng không rời được chạy đến phòng may vá đi lấy kim cầm chỉ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.