Thiên Kỳ Truyện

Chương 15: Yến hội (phần 5)



Tối nay mới là phần chính của bữa tiệc mừng thọ Thái hậu, tối nay có rất nhiều người đến đây mừng Thái hậu, các vương gia, công chúa, quận chúa, các phi tần, cùng Hoàng thượng cũng đến đây. Yến tiệc tổ chức vô cùng hoành tráng, đồ ăn được bày ra rất nhiều, toàn là đồ ăn ngon. Cô thấy đồ ăn thì tâm trạng tốt hẳn. Nhưng giờ cô chưa được ăn bây giờ, ngồi cạnh cô là Lam Tuyết công chúa, người ngồi cạnh Thái hậu trong buổi tiệc trà. Cô nhận ra sự sắp đặt ở đây.

Mấy vũ nữ bắt đầu nhảy múa, người trong hoàng tộc bắt đầu chúc rượu. Lam Tuyết công chúa rót rượu ra ly, khẽ dùng hai tay bưng ly rượu, quay sang phía cô:

- Nhân lần đầu gặp mặt, ta chúc Tư tiểu thư một ly.

- Tiểu nữ cũng kính Lam Tuyết công chúa một ly.

Hai người cùng uống cạn một hơi, uống xong Lam Tuyết công chúa nhìn chằm chằm vào cô. Nhận ra được điều đo, cô bèn quay lại hỏi:

- Tiểu nữ có chỗ nào không ổn sao, công chúa?

- Không, không có gì.

- Vậy tiểu nữ xin mời người dùng thiện.

- Tư tiểu thư cũng dùng đi.

Có vẻ hai người có sở thích rất giống nhau, ăn đồ ăn cũng rất giống nhau. Cô và Lam Tuyết công chúa đều chọn ăn bánh quế hoa và uống trà hoa cúc. Lam Tuyết công chúa có vẻ rất ngạc nhiên về sự trùng hợp này. Quá chăm chú vào Thiên Kỳ, suýt chút nữa quên mất việc mà Thái hậu dặn dò, cũng may mà công chúa đã nhớ ra, cô truyền đạt lại lời nhắn của Thái hậu cho Thiên Kỳ:

- Tư tiểu thư, Thái hậu nhờ ta mời cô tối nay ở lại cùng người ăn bữa khuya.

- Thái hậu nhắn tiểu nữ sao?- Cô ngạc nhiên.

- Phải, nhớ phải ở lại, Thái hậu đợi cô ở Tần Nghi lầu.

Nói xong, Lam Tuyết công chúa, đứng lên, bước ra khỏi chỗ ngồi. Bỗng thấy một đám người đang rẽ ra, chắc đang tránh đường cho ai đó đi qua. Có tiếng của Thái giám:

- Lệ vương gia đến….

Sau câu nói đó, mọi người xung quanh cô đều đứng lên hành lễ, cô cũng không ngoại lệ. Lệ vương bước qua, cô cảm nhận được một luồng sát khí. Lệ vương đến gần chỗ cô thì dừng lại. Hắn ngồi xuống ngay chỗ Lam Tuyết công chúa vừa ngồi. Mọi người xung quanh đều dồn hết sự chú ý vào đó. Hình như chỗ này không phải là chỗ dành cho vương gia. Cô để ý trên hàng ghế của Hoàng tộc còn một chỗ trống, đúng là chỗ của hắn, vậy sao hắn lại ngồi đây?

Lệ vương yên vị trên chỗ ngồi đó, không ai dám nói câu gì. Cô thấy Hoàng thượng đang nhìn về phía Lệ vương gia, bèn hỏi khẽ:

- Lệ vương gia, tiểu nữ có thể hỏi ngài được chứ?

- Nói.

- Chỗ ngồi của ngài hình như không phải là ở đây.

- Bổn vương muốn ngồi đâu là việc của bổn vương, ngươi không phận sự.

- Tiểu nữ nhiều chuyện, vương gia thứ lỗi.

Có tiếng xì xào bàn tán, họ đang nói về Lệ vương. Họ đang đoán già đoán non về việc Lệ vương ngồi cạnh cô. Và đa phần họ nói Lệ vương muốn ở cạnh vương phi tương lai của mình. Cô thì đang thấy không chút thoải mái, tên Lệ vương này đem tới cho cô cảm giác sợ hãi. Cả buổi cô chỉ ngồi im, không dám động đậy dù chỉ một chút.

Lệ vương gia nhìn cô bất động thấy rất thú vị. Nhưng lại nhìn kĩ cổ tay cô, quả thật lúc đó Lệ vương có chút quá tay, đến nỗi bây giờ tay cô vẫn còn hằn đỏ. Đôi bàn tay thanh mảnh, ngón tay dài và thon, quả thực rất đẹp, điều này không ngờ lại khiến cho Lệ vương có chút tự trách.

Thái hậu nhìn thấy Lệ vương ngồi cạnh Thiên Kỳ có chút bất ngờ. Bà muốn nghe Thiên Kỳ đàn lần nữa nên đã ra lệnh chuẩn bị đàn cho cô. Bà nói với Hoàng thượng:

- Hoàng thượng, ta muốn nghe Lệ vương phi tương lai đàn một khúc.

- Mẫu phi muốn nghe, chắc chắn là nhân tài. Truyền lệnh cho Tư tiểu thư cho ta.

Lệnh được truyền xuống, cô được mời lên. Nhìn thấy cây đàn, cô có chút sợ. Vì vốn dĩ từ trước tới nay, cô chưa từng đụng đến cây đàn. Lúc trước đàn được là do nguyên chủ của cơ thể này. Nếu giờ cô ấy không giúp nữa thì sao? Khẽ nhíu mày, cô nhẹ nhàng đặt tay mình lên dây đàn. Cô nhắm mắt lại, cảm nhận luồng không khí xung quanh có chút thay đổi. Đó là mộng cảnh, nó lại xuất hiện rồi, nhưng lần này không phải là vườn đào nữa, mà là hồ sen. Một hồ sen, cánh sen phô hồng, lá sen xanh biếc. Hương sen tỏa khắp không trung, mùi hương tinh khiết dịu nhẹ. Tay cô đàn một cách nhẹ nhàng, âm thanh tạo ra thật êm đềm, không quá nhanh, cũng không quá chậm.

Tiếng đàn ấy khiến mọi người đều trầm trồ, thán phục. Khúc đàn ngân vang một hồi, mộng cảnh bắt đầu mờ nhạt, cô biết khúc đàn sắp ngừng lại. Mắt cô từ từ mở ra, khung cảnh trước mắt thật đông đúc. Khúc đàn dừng hẳn, tiếng vỗ tay, tán thưởng vang lên khắp xung quanh. Cô đứng dậy cúi xuống hành lễ. Cô định rời đi ngay sau đó thì Hoàng thượng cất lời:

- Tài năng như vậy không thể không tán thưởng. Ngươi muốn gì trẫm sẽ ban cho.

- Chút tài năng này không đáng để được khen thưởng, tiểu nữ không có yêu cầu gì.

- Khiêm tốn, rất tốt, rất tốt.

- Hoàng thượng quá lời rồi.

- Trẫm sẽ ban thưởng cho ngươi, ngươi về được rồi.

- Tạ hoàng thượng.

Cô bước xuống, đã gặp ngay Lam Tuyết công chúa đứng đợi mình. Lam Tuyết công chúa mỉm cười, nói với cô:

- Mời Tư tiểu thư đến Tần Nghi lầu, cô cứ đợi ở đó Thái hậu sẽ đến ngay thôi.

- Tạ công chúa nhắc nhở.

Cô chậm rãi bước đến Tần Nghi lầu, cô đứng trong lầu nhìn ra hồ sen. Gió đưa hương sen tỏa khắp, cô hít một hơi thật sâu, thấy lòng thật khoan khoái. Ngước mắt lên nhìn vầng trăng.Trời hôm nay thật quang đãng, đêm nay trăng tròn, còn có rất nhiều sao. Cô mải mê ngắm bầu trời đêm tuyệt diệu, không nghe thấy tiếng bước chân của Thái hậu. Thái hậu bước tới Tần Nghi lầu ra lệnh cho các nha hoàn lui xuống. Bà ngồi xuống cất tiếng gọi:

- Tư tiểu thư, đang say sưa ngắm gì vậy?

- Thỉnh an Thái hậu, Thái hậu vạn phúc. - Cô bất ngờ, vội cúi xuống thỉnh an.

- Miễn lễ.

- Không biết Thái hậu triệu tiểu nữ tới đây có chuyện gì?

Nhìn Thái hậu có chút trầm ngâm, cô không hỏi tiếp mà ngồi đợi câu trả lời của Thái hậu. Thái hậu vẫn trầm ngâm, vẫn chưa nói thêm điều gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.