Thiên Kỳ Truyện

Chương 71: Do dự



Vị công tử kia nhìn Thiên Kỳ, một tia sáng lóe lên từ đôi mắt ấy, bắn thật nhanh về phía Thiên Kỳ.

- Thật chứ?

- Đương nhiên là thật, ngươi cho ta ăn no, ta cũng nên đãi ngươi món gì đó chứ!

- Được, được, đi thôi.

Thiên Kỳ dẫn bạch y công tử kia đi đến phòng bếp của mình, bên trong mọi thứ đều đầy đủ, không thiếu thứ gì.

- Muốn ăn thì phải làm, người giúp ta nấu ta sẽ cho ngươi ăn cùng.

Thiên Kỳ vừa sắp xếp đồ đạc trong bếp vừa nói. Vị công tử trong lòng có chút trách móc: “Lúc nàng ta ăn đồ của mình, nàng ta đâu có làm cái gì đâu chứ?”
Mặc cho vị công tử ấy có nguyện ý hay không, Thiên Kỳ vẫn thoải mái sai bảo hắn. Lúc thì lấy cái nọ, lúc thì đây lấy cái kia. Thiên Kỳ cho bạch y công tử chạy vòng quanh căn bếp rộng lớp của mình, coi hắn ta nhưng một phụ bếp, mặc sức sai bảo.

Chật vật hồi lâu, cuối cùng thì món heo quay cũng được làm xong. Một con heo sữa nhỏ ngồi chễm chệ trên một cái đĩa lớn. Miệng thì ngậm một bông hoa trang trí, da heo vàng nâu, màu sắc vô cùng bắt mắt.

Thiên Kỳ cầm một con dao nhỏ, bắt đầu khía vào da thịt của chú heo tội nghiệp. Tiếng dao khẽ chạm vào lớp da giòn rụm của chú heo nghe thật thích.
Thiên Kỳ kiểm tra độ chín của heo, làm xong nàng nở một nụ cười mãn nguyện, có chút khoe khoang, tự đắc:

- Hoàn hảo!

Bên cạnh Thiên Kỳ lại bạch y công tử, mới ngửi thấy mùi hương từ chú heo này, hắn đã thèm chảy nước miếng.

Thiên Kỳ lúc này dùng một con dao lớn hơn, tách từng phần của chú heo này ra, từng miếng từng miếng cho vừa ăn.

Khi cắt, Thiên Kỳ cố ý để lại 4 cái chân heo, không cắt nhỏ ra mà để nguyên. Nàng để 4 cái chân đó ra một đĩa riềng rồi bưng lên trước mặt của bạch y công tử mà lượn vài vòng. Thịt heo chín vừa, bên trong hồng hào, nhìn chỉ muốn ăn hết nguyên cả con.

Bạch y công tử liền cướp lấy đĩa thịt heo trên tay của nàng để thỏa mãn cơn đói của mình. Thịt heo rất ngon, nhưng ăn khi đói thì mùi vị thơm ngon ấy tăng lên chục lần.

Nhìn dáng vẻ ăn như sắp chết đói của bạch y công tử kia mà Thiên Kỳ bật cười, nàng bật cười ra thành tiếng rất to:

- Ha ha ha, ngươi cứ ăn từ từ, ta biết đồ ta làm rất ngon, nhưng cũng không cần ăn nhiệt tình đến thế đâu.

Bạch y công tử ngưng lại một chút nhìn Thiên Kỳ, tay vẫn cầm khư khư chiếc đùi heo quay còn đang nóng, miệng thì lấm lem, bóng mỡ.

- Cô để yên cho ta ăn được không.

Câu nói có phần trách móc, giận dỗi, khiến cho Thiên Kỳ buồn cười lắm. Nhưng nàng cố gắng nhịn cười, cầm một miếng sườn heo nhỏ mà gặm. Ngon thật nha!

Vừa ăn Thiên Kỳ vừa hỏi cho có chuyện:

- Ngươi từ đâu đến, trước đây ta chưa có gặp ngươi lần nào.

- Ta hả, từ Kỳ Luân sơn đến, sư phụ ta sai ta đến đây có việc, cũng sắp đến lúc ta phải về rồi.

Vị công tử ấy vừa ăn vừa nói, khá khó nghe, nhưng từ “Kỳ Luân sơn” đã rất thành công thu hút sự chú ý của Thiên Kỳ.

- Kỳ Luân sơn sao?

- Phải a, phải a.

Bắt gặp ánh mắt hiếu kì của Thiên Kỳ, vị công tử kia có chút đắc ý.

- Chắc cô cũng đã nghe nhiều về nơi này, nói cho cô biết, ta đây là đệ tử của Kỳ Luân sơn đó nha.

- Ồ vậy sao?

Vẻ ngạc nhiên của Thiên Kỳ khiến cho vị công tử này càng đắc ý hơn nữa, hắn bắt đầu kể lể.

- Ta là đệ tử thứ chín của sư phụ, các huynh đệ ở đó gọi ta là Bạch Cửu. Các sư huynh, sư đệ của ta được rèn luyện cực kì gắt gao, ai ai cũng tài giỏi.

- Thật đáng ngưỡng mộ, ta cũng muốn tới Kỳ Luân sơn bái sư.

Nghe xong câu nói, vị công tử kia ngay lập tức phì cười:

- Ha ha, cô nương à, sinh ra là phận nữ nhi, cô nên ở trong khuê phòng học nữ tắc, làm mấy việc nữ công gia chánh thì hơn.

Thiên Kỳ không cho đây là một lời khuyên chân thành, mà là một lời trêu ghẹo, có chút khinh thường.

Bàn tay bé nhỏ lấp sau tay áo dài dần ngưng tụ lên một chiếc phi tiêu:

- Ai nói với ngươi, nữ nhân chỉ nên ở khuê phòng học nữ tắc?

Nhanh như cắt, chiếc phi tiêu được vung ra từ tay cô, phi thẳng tới chỗ bạch y công tử kia.

Theo bản năng, vị công tử kia nhanh chóng né được phi tiêu không đâm vào những chỗ hiểm, nhưng phi tiêu vẫn xiên qua tạo một vết thương trên mặt của Bạch Cửu. Giọt máu đào ứa ra từ vết thương chảy xuống.

Bạch Cửu đưa hai ngón tay khẽ sờ lên vết thương, hẳn là cảm nhận được hơi ấm từ giọt máu đang lăn xuống. Hắn đưa hai ngón tay dính máu ra trước mặt mà nhìn. Hắn đưa ánh mắt mình hướng tới Thiên Kỳ, trong lòng đầy nghi hoặc.

- Cô nương vừa đả thương ta?

- Hứ. Ăn xong thì rời khỏi đây.

Thiên Kỳ tức giận rời đi để lại Bạch Cửu với nỗi bàng hoàng còn chưa dứt.

Bóng lưng của Thiên Kỳ đã khuất sau rặng tre xanh. Bạch Cửu mới quay lưng nhìn lại phía sau. Ánh sáng màu xanh lam nhạt tỏa ra từ một chiếc phi tiêu đang nằm ở chân tường, vỡ làm đôi.

Bạch Cửu rút từ trong áo ra một chiếc khăn tay nhỏ dùng lót tay để cầm chiếc phi tiêu đó lên quan sát.

- Là Băng thuật!

Bạch Cửu không ý thức được mà nói lớn. Đây chính là Băng thuật, hệ nguyên tố ma pháp hiếm có nhất ở Thiên giới bây giờ. Theo lời sư phụ từng nói thì người cuối cùng sở hữu Băng thuật là Hoàng muội của Thiên đế và đã chết cách đây lâu lắm rồi.

Vậy vị cô nương kia là ai? Sao có thể sở hữu thiên phú đặc biệt đến vậy?

_____________

Với sự tức tối, Thiên Kỳ cứ thế chạy ra hồ sen, cô lặng lẽ nhìn xuống hồ. Mặt nước trong vắt xuyên tận xuống dưới đáy. Mặt hồ tĩnh lặng, không gợn chút sóng. Thế rồi nàng Thiên Kỳ cứ thế nhìn xuống mặt hồ một hồi lâu.

Đột nhiên Thiên Kỳ nhìn thấy dưới hồ có một chiếc bóng của ai đó không phải là bóng của cô. Cô ngẩng lên nhìn ngó xung quanh lại chẳng thấy một ai, nhưng cái bóng ấy cứ in xuống mặt hồ. Có một giọng nói khá quen thuộc vang lên.

- Kỳ nhi, quên ta rồi sao?

- Cô cô...

Thiên Kỳ vô thức gọi, trong lòng mới sực nhớ ra Khiết Linh cô cô.

Dưới hồ sen một dòng khí lạnh lẽo từ đáy hồ tỏa lên ngưng tụ giữa hồ một vị nữ tử vô cùng xinh đẹp, người có đôi mặt cực kì lạnh lùng, nước da trắng trẻo, cùng đôi môi đỏ.

- Con đang muốn đến Kỳ Luân sơn?

Khiết Linh cô cô cất tiếng nói, thanh âm lãnh đạm, cực kì lạnh lẽo, có vài phần nghiêm khắc.

Thiên Kỳ nhìn vẻ mặt cô cô có phần nghiêm trọng, trong lòng có chút sợ sệt:

- Vâng.

- Con có biết nơi đó chỉ dành cho nam tử thôi không?

- Con biết.

- Vậy mà một nữ tử như con còn đòi tới đó?

- Nơi đó ngoài nam nhân ra thì có gì đáng sợ đâu cô cô?

- Con thật tùy hứng, con nghĩ tới đó dễ dàng?

Thiên Kỳ nhìn Khiết Linh cô cô, ánh mắt người lúc này cực kì nghiêm khắc, cô không dám cất lời ngay lúc này.

Khiết Linh cô cô nhìn Thiên Kỳ hồi lâu rồi nói:

- Con muốn đi ta cũng không cản được, nhưng ta cảnh báo trước với con, đến đó con có thể gặp nguy hiểm. Ta ra ngoài này cảnh báo cho con tốn nhiều nguyên khí, ta phải quay về gấp.

Nói xong, Khiết Linh cô cô biến mất như chưa từng tồn tại vậy. Việc này đã gieo trong lòng Thiên Kỳ một sự do dự, không biết có nên đến Kỳ Luân sơn hay không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.