Thiên Lôi Địa Hỏa

Chương 3



Vấn đề tình cảm của Cao Điểm, Tống Minh Dương là người cảm kích, mấy năm nay, tin đồn nhảm nhí truyền đến lỗ tai ông cũng không ít, nhưng mà không đến vạn bất đắc dĩ, ông đều mở một mắt nhắm một con mắt, dù sao cũng là cuộc sống cá nhân, cũng không cần phải nói không lên được mặt bàn.

Người này chưa bao giờ bạc đãi chính mình ở bất cứ nơi nào, nhưng mà trước nay cũng không nhìn thấy sự thật tình của anh, trái tim đã từng bị tổn thương quá sâu chỉ sợ đã sớm vỡ nát, Tống Minh Dương không nghĩ đến Cao Điểm có thể thua trong tay một nha đầu tóc vàng như Điền Lôi Lôi.

Cao Điểm đối mặt với vấn đề này, tức khắc giống như một con nhím bị rút lông, ngữ khí cũng mềm xuống: “Có hay không… Tôi cũng sẽ không để mình có, điểm này thì viện trưởng cứ yên tâm đi!”

Lời nói này của Cao Điểm mang theo một chút sắc thái bi tình, đó là người anh sủng như bảo bối, anh hy vọng Điền Lôi Lôi có một cuộc sống vui vẻ như ánh mặt trời hơn bất cứ người nào, anh sẽ không chủ động kéo cô vào thế giới đen tối của mình, cho dù mỗi ngày đều phải chịu đựng sự dày vò của luyện ngục.

Lời nói đã nói đến đây, Tống Minh Dương biết không thể nói sâu hơn nữa.

Điền Lôi Lôi biết được mình lại gây phiền toái cho thầy, buổi tối cầm theo hai bình rượu đến chung cư của Cao Điểm.

Đó là năm thứ tư bọn họ quen nhau.

Cô gái ngây ngô năm đó, đã rút đi tính trẻ con, giữa ánh mắt lưu chuyển thành hơi thở mật đào chín, uống vài chén rượu vào bụng, mặt Điền Lôi Lôi đỏ bừng bừng, đôi mắt sáng long lanh, ngữ khí uỷ uỷ khuất khuất: “Vì sao thầy không thích em…”

Điền Lôi Lôi là thật sự ủy khuất, mấy năm nay anh giống như con thiêu thân, truy tìm nguồn sáng của cô, liều mạng chạy về phía trước, cô chỉ nghĩ có thể cách người đàn ông này gần hơn chút, nhưng mà… Mặc kệ cô nỗ lực như thế nào, Cao Điểm cũng chỉ coi cô là học trò.

Thậm chí, có đôi khi Điền Lôi Lôi cố ý vô tình đến gần, Cao Điểm đều đang cố tình tránh né… Điền Lôi Lôi nghĩ không hiểu, ánh mắt người đàn ông này nhìn cô rõ ràng nóng rực như vậy, vì sao lại muốn bảo trì khoảng cách với cô.

Bọn họ rõ ràng đều là một loại người.

Còn luôn nói, em không hiểu.

Nhưng mà, lão nhân như anh có hiểu gì không?

Điền Lôi Lôi càng nghĩ càng cảm thấy uỷ khuất, há miệng uống một ngụm to: “Bọn họ đều nói thầy muốn nhận học trò mới…”

Cao Điểm nghe vậy nắm chặt tay, chén rượu trong tay dường như muốn bóp nát… Nhãi ranh này nói cái gì cơ?

Làm sao có thể nói là không thích? Là quá thích, mới có thể dừng tay lại.

Ai mẹ nó loạn nói bậy, làm gì có học trò mới gì? Ngẫu nhiên chịu không nổi tìm sự trấn an mà thôi.

Có lẽ do tác dụng của cồn, có lẽ là nhẫn nại đến cực hạn rồi, chờ đến khi hai người đã tỉnh táo lại, môi của Điền Lôi Lôi đã bị Cao Điểm cắn nát, một nụ hôn ấp ủ đã lâu này, làm hai người đều mất đi lý trí.

Đó là lần đầu tiên của bọn họ, cũng là một lần duy nhất trong 6 năm tới đây.

Khi đó Điền Lôi Lôi ba ngày liên tục không đi làm, sau đó, có người nhìn thấy cô và Cao Điểm đi cùng nhau ra khỏi chung cư.

Rất nhiều chuyện càng muốn che giấu thì càng truyền ra nhanh, mức độ bao dung của mọi người với những việc không bình thường cũng rất là có hạn.

Sự việc truyền đến chỗ Tống Minh Dương, ông luôn suy nghĩ, vẫn gọi hai đương sự kia đến đây.

Lần đó Tống Minh Dương là tức giận thật: “Đây là bảo đảm của anh với tôi?”

Cao Điểm nhìn học trò nhỏ không biết làm sao, đối diện với ánh mắt phẫn nộ của Tống Minh Dương: “Không liên quan đến em ấy, Lôi Lôi em đi về trước đi.”

Cao Điểm dùng phương thức kịch liệt nhất để ngăn chặn tất cả những lời đồn của anh và Điền Lôi Lôi… Nửa tháng sau, anh và một người phụ nữ tên Bạch Diệu Diệu kết hôn.

Trên hôn lễ của Cao Điểm, ánh mắt của mọi người đều bị cái bụng to của cô dâu hấp dẫn, không ai chú ý đến học trò nhỏ Điền Lôi Lôi mà anh yêu quý nhất lại không có mặt.

Cho đến ba tháng sau, Cao Điểm nhận được điện thoại nước B xa xôi, mới biết được, vật nhỏ này vậy mà không nói tiếng nào mà đi rồi.

Cũng tốt.

Những ngôn ngữ khó nghe đó cuối cùng không có ai đề cập.

Chỉ là, từ đó về sau, sáu sở thiết kế nghênh đón những ngày tháng đen tối nhất từ trước đến từ viện thiết kế Thất Tam, mọi người đều không nhìn thấy Cao Điểm lại cười nữa.

Nghe nói sau đó một người mới không biết nông sâu, nói đùa muốn bái Cao Điểm làm thầy, Cao chủ nhiệm ít khi nói cười bão nổi trong nháy mắt, một quyền đánh gãy hai cái răng của người nọ.

Sự việc nháo đến không nhỏ, cuối cùng vẫn phải để Tống Minh Dương ra mặt hoà giải, bồi thường cho người đó hai mươi vạn, ép việc đó xuống dưới.

Ba năm này Điền Lôi Lôi không ở đây, Cao Điểm liều mạng làm việc, thời điểm điên cuồng nhất, một người đồng thời mang theo hạng mục của hai mươi mấy người, mỗi ngày đều bận đến mức dục vọng cũng không có.

Chỉ lúc mỗi tuần nhận được điện thoại của Điền Lôi Lôi, anh mới cảm nhận được mình phảng phất mình sống đến bây giờ, càng tưởng niệm và không cam lòng hơn đều đã giấu ở trong lòng, nghẹn đến mức anh chưa đến 40 đã hoa râm hai bên tóc mái.

Mỗi một ngày đều đang tính ngày cô có thể sẽ trở về, đôi mắt con gái nhỏ lớn lên có chút giống Điền Lôi Lôi, Cao Điểm cảm thấy chính mình sắp điên rồi.

Anh thường xuyên hoài nghi năm đó mình làm sai.

Khả năng có vài thứ chính là mệnh trung chú định rồi.

……

Từ Vọng Kinh đi ra ngoài, đèn rực rỡ đã bật lên, không khí ngày hội bên ngoài rất nồng, trong không khí đều có hương vị yêu say đắm, ngọt đến phát ngấy.

“Thầy, cô… còn tốt chứ?” Đây là lần đầu tiên Điền Lôi Lôi đề cập đến đề tài này sau ba năm.

“Ly hôn rồi.” Cao Điểm nói rất nhẹ nhàng: “Con gái nhỏ cô ấy để lại cho tôi, hai tuổi rưỡi, đôi mắt có chút giống em…”

“…” Trong lòng Điền Lôi Lôi không thể nói cao hứng hay là gì: “Con của thầy làm sao lại giống em!”

“… Không phải con tôi.” Cao Điểm dường như đang giải thích gì: “Tôi chưa từng chạm vào cô ấy.”

Điền Lôi Lôi: “…” Nói được lời này, chẳng lẽ có thể là cô sao?

Một lời nói này của Cao Điểm, lượng tin tức thực sự có chút lớn, đại não của Điền Lôi Lôi có chút ngắn, nhìn đường phố ngựa xe như nước bên ngoài, đột nhiên cảm thấy tất cả đều rất không chân thật, cô hy vọng… ba năm tách ra đều chưa từng xảy ra cỡ nào.

Xe chậm rãi dừng lại bên ngoài tiểu khu cha mẹ Điền Lôi Lôi sống.

“Em lâu rồi không về nhà, ở cạnh cha mẹ lâu chút…”

Lời này Cao Điểm còn chưa nói xong, Điền Lôi Lôi xoay người giữ cổ anh lại, dùng sức hôn xuống.

“Anh không được đẩy em ra nữa!” Điền Lôi Lôi hiếm khi khí phách được một lúc, lời nói hung dữ vô cùng.

Cao Điểm nhìn Điền Lôi Lôi, ý cười trên mặt càng sâu hơn, hỏi một vấn đề đã nghi hoặc rất nhiều năm: “Năm đó em có phải cố ý phun vào trên giày tôi không?”

Điền Lôi Lôi không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nhìn Cao Điểm cười, cười đến đôi mắt cong cong, lộ ra một đôi má lúm đồng tiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.