Đỗ Thánh Lan là thiên tài đứng đầu tu chân giới, ba tuổi ngưng kiếm khí, năm tuổi có thể cộng minh với bia võ đạo, mười tuổi đã một mình đến cấm địa.
Nhưng thế nhân bình phẩm về hắn chỉ có một câu –
Đáng tiếc.
Đáng tiếc Đỗ gia đã có kỳ lân tử, đáng tiếc Đỗ gia muốn diệt Đỗ Thánh Lan.
Phụ thân của Đỗ Thánh Lan: “Cho dù ngươi là kỳ tài có một không hai thì cũng không thể chống lại gia tộc.”
Bằng hữu thân thiết nhất: “Ta không cố ý phản bội ngươi, song giúp ngươi, ta sẽ đồng thời đắc tội hai đại tu chân thế gia.”
Người đã từng là sư tôn: “Muốn diệt Đỗ gia, trừ khi ngươi hóa thành Thiên Đạo. Nhưng đại đạo rất công bằng, nếu ngươi trở thành Thiên Đạo sẽ không thể báo mối thù riêng.”
Đại lục Cửu Xuyên đã ba trăm năm không có ai phi thăng. Người ta đồn rằng Thiên Đạo bị khuyết, tu sĩ tu đến Độ Kiếp Kỳ đã là cực hạn.
Tứ đại gia tộc đứng vững gót chân, hô mưa gọi gió.
Đỗ Thánh Lan: Thú vị.
Tứ đại gia tộc liên thủ truy sát Đỗ Thánh Lan, muốn ép hắn phi thăng, tu bổ Thiên Đạo.
Một ngày nọ, dưới hàng vạn ánh mắt của mọi người xung quanh, cuối cùng Đỗ Thánh Lan cũng độ kiếp, hóa thành… Thiên Lôi.
“Thiên Đạo không thể giúp ta diệt trừ cái ác, ta sẽ hóa thành Cửu Thiên Lôi Kiếp! Ta vui thì đánh một cái, ta buồn thì đánh hai cái, ta đau lòng thì đánh ba cái…”
“Mười ngày là một tuần, năm ngày đầu đánh Đỗ gia, bốn ngày sau chọn ngẫu nhiên cặn bã trong xã hội, ngày thứ mười ta nghỉ.”
“Ngày làm đám cưới không đánh, ngày làm đám ma không đánh, ngày cuối năm không đánh.”
…
Bình luận truyện