Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ

Chương 1: Trảm Nguyệt Sơn



Trên đỉnh vách đá xa xa mọc một gốc dược thảo kỳ lạ. Thoạt nhìn nó giống Thất Diệu Thảo dùng để luyện chế ra Bổ Khí Hoàn, bình thường chỉ sống nơi ẩm thấp, nhưng nơi này lại rất sáng sủa, ánh nắng rất mạnh.

“Thánh Lan, đa tạ ngươi vừa cứu ta một mạng.” Nam tử nói chuyện rất anh tuấn, thân phận cũng rất tôn quý. Người này chính là con trai của tông chủ Cầm Tông – Hà Bất Minh.

Nhưng khi đứng cạnh nam tử mặc y phục xanh đầy nổi bật, nét anh tuấn của hắn cũng bị phai mờ.

Nam tử mặc y phục xanh tên là Đỗ Thánh Lan, khoảng chừng hai mươi tuổi. Lúc này đang là buổi chiều, dưới ánh mặt trời đồng tử của Đỗ Thánh Lan hơi nhạt màu, toát ra một chút ngả ngớn. Đỗ Thánh Lan hơi ngửa đầu, trong con ngươi xuất hiện những đốm sáng nhỏ vụn. Giờ phút này đóa hoa xinh đẹp cách đó không xa cũng hơi cúi đầu, không biết là bị gió thổi hay là tự ti vì không đẹp bằng người ta.

Ông trời cũng rất thiên vị cậu thiếu niên này, không chỉ có gương mặt câu hồn đoạt phách mà còn cho hắn tư chất vạn năm khó tìm. Đỗ Thánh Lan là thiên tài đứng đầu được tu chân giới công nhận. Chỉ trong mấy năm, kỷ lục của các tiền bối đều bị hắn phá vỡ.

Đỗ Thánh Lan uống một viên Chỉ Huyết Đan*, xua tay tỏ vẻ đây chỉ là chuyện nhỏ.

(Chỉ Huyết Đan: thuốc cầm máu)

Hà Bất Minh nhìn thoáng qua đầu vai Đỗ Thánh Lan dính máu do cứu mình, trong mắt lóe lên chút do dự.

Bởi vì Đỗ Thánh Lan tập trung nhìn thực vật trên vách đá nên đã bỏ qua biến hóa trong mắt bạn thân của mình.

Hà Bất Minh mím môi, đổi đề tài: “Dược thảo này có gì đặc biệt sao?”

“Đây là Băng Diễm Quả.”

Hà Bất Minh ngẩn ra, vội vàng quan sát thực vật trên vách đá thêm một lần nữa: “Nghe nói Băng Diễm Quả trong suốt, mọc mười sáu chiếc lá.”

Rõ ràng cái cây này chỉ có bảy chiếc lá.

“Cái ngươi nói là Băng Diễm Quả bình thường, còn đây là Băng Diễm Quả vạn năm.”

Hà Bất Minh giật mình.

Đỗ Thánh Lan: “Băng Diễm Quả vạn năm giống Thất Diệu Thảo, rễ cây phát triển rất mạnh, thậm chí có thể cản được gió lớn.”

Đương nhiên, những nơi có thiên tài địa bảo đều có yêu thú lợi hại bảo vệ, trên vách đá có một tảng đá kỳ lạ, thỉnh thoảng lại lắc lư vài cái. Đỗ Thánh Lan biết rằng đây là Nham Giáp Xà ngụy trang, những tu sĩ bình thường đều không dám trêu chọc loại yêu thú này, trừ phi là tu sĩ Hóa Thần Kỳ.

Hiện tại Đỗ Thánh Lan là tu sĩ Nguyên Anh trẻ tuổi nhất, mà Hà Bất Minh mới là Kim Đan Kỳ, theo lý mà nói hai người cộng lại đều không phải là đối thủ của Nham Giáp Xà.

“Ngươi chờ một chút, ta đi gặp Nham Giáp Xà.”

Lời còn chưa dứt, hắn đã ngự kiếm bay về phía vách núi.

Hà Bất Minh đấu tranh dữ dội, cho đến khi thấy Đỗ Thánh Lan một người một kiếm chiếm thế thượng phong, cuối cùng không do dự nữa. Hắn đặt trường cầm đeo sau lưng xuống, khẽ gảy một cái.

Tranh!

Tiếng đàn hòa quyện hoàn hảo với những âm thanh nhỏ nhặt xung quanh, mang theo một tia sức mạnh thiên địa, sóng âm chợt vọt đến sau lưng Đỗ Thánh Lan.

Đỗ Thánh Lan cảm nhận được nguy hiểm đến gần, thế nhưng phía trước có Nham Giáp Xà đang điên cuồng công kích nên chỉ có thể nghiêng người, điều động chân khí đánh tan một phần sức mạnh tiếng đàn.

Nhưng gắng gượng đánh tan ba phần sức mạnh của tiếng đàn cũng khiến cổ họng Đỗ Thánh Lan có mùi tanh máu, tơ máu chậm rãi chảy ra khóe miệng.

Thừa dịp hắn đang dây dưa với Nham Giáp Xà, Hà Bất Minh bay đến vách núi hái Băng Diễm Quả.

Đỗ Thánh Lan không để ý vết máu trên môi, chỉ hỏi hai chữ: “Tại sao…” Hắn vốn định chia cho Hà Bất Minh một nửa Băng Diễm Quả vạn năm.

Hà Bất Minh không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiến răng nói: “Ta không cố ý phản bội ngươi, giúp ngươi đồng nghĩa với việc đắc tội với hai đại thế gia tu chân.” Hà Bất Minh vừa dứt lời đã nhanh chóng bỏ đi.

Nham Giáp Xà nhìn thấy Băng Diễm Quả bị mang đi nên nổi trận lôi đình, gầm một tiếng chui xuống đất, nhưng chỉ một lúc sau đã chui lên, quấn chặt lấy Đỗ Thánh Lan muốn giết hắn chết tươi.

Đỗ Thánh Lan cầm kiếm, chém về phía đuôi rắn. Nham Giáp Xà bị đau, há mồm cắn lên đầu Đỗ Thánh Lan nhưng kiếm của hắn nhanh hơn, cắm phập vào đan điền yêu thú.

Nham Giáp Xà tác oai tác quái đã lâu trong bí cảnh ngã mạnh xuống đất, tử vong.

Sau áng mây mỏng manh có thể thấy mặt trời, trên đỉnh vách núi cũng là gió se se lạnh. Đỗ Thánh Lan đứng ở đầu gió, Hà Bất Minh không biết đã chạy đi đâu, bên tai chỉ có tiếng gió rít gào. Mái tóc đen bay bay trong gió, một lúc sau Đỗ Thánh Lan rũ mi, đi xuống núi.

Hai tháng sau, tại thành Lạc Tinh.

Một số tán tu thích nghe đàn ngắm hoa đang ngồi trong tửu lâu.

Tu chân giới xem trọng chữ ‘tranh’, hàng ngày ngươi lừa ta gạt tính kế lẫn nhau, thời gian rảnh rỗi đều dùng để tu luyện. Nhưng sự tình liên quan đến Đỗ Thánh Lan là một ngoại lệ, mỗi một biến động nhỏ của hắn đều sẽ trở thành đề tài nghị luận của mọi người.

“Trong bí cảnh Đỗ Thánh Lan bị bạn thân phản bội, Băng Diễm Quả tới tay còn bị mất, bản thân còn bị tiếng đàn gây thương tích.”

“Hà Bất Minh là thiếu tông chủ Cầm Tông, làm người chính trực, người khác phản bội vì Băng Diễm Quả còn thấy được, nhưng Hà Bất Minh thì thấy không ổn lắm.”

“Nói không chừng Đỗ gia thúc đẩy sau lưng…”

Người nọ chỉ nói một nửa rồi im lặng.

Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, có người than thở: “Tư chất của Đỗ Thánh Lan có thể nói là ngàn năm, à không, là vạn năm hiếm gặp, tại sao lại cùng gia tộc trở mặt thành thù như vậy?”

“Đại gia tộc có nhiều bí mật không muốn ai biết, hơn nữa thiên tài…”

Mọi người nhìn nhau, có người lắc đầu, có người cười khổ.

Tu sĩ phi thăng gần đây nhất cũng đã là chuyện ba trăm năm trước rồi, sau này không ai độ được đạo lôi kiếp cuối cùng. Hiện tại có bảy người được công nhận gần phi thăng nhất, bao gồm: Gia chủ Đỗ gia Đỗ Thanh Quang, gia chủ Bùi gia Bùi Cửu Tinh, gia chủ Mặc gia Mặc Thương, gia chủ Bàn gia Bàn Thiên Hạc. Ngoại trừ tứ đại gia tộc còn có Trúc Mặc ở Trảm Nguyệt Sơn, hòa thượng Ngũ Uẩn ở chùa Kim Thiền và tông chủ Cầm Tông Hà Trường Khách.

Gần đây nghe nói Hà Trường Khách bế quan xảy ra chút vấn đề, có thật hay không còn phải xem chứng cứ.

Thú vị là bảy người này đều có liên quan đến Đỗ Thánh Lan. Đỗ Thanh Quang là cha ruột, Trúc Mặc là sư tôn của Đỗ Thánh Lan, con trai của tông chủ Cầm Tông Hà Trường Khách – Hà Bất Minh nửa tháng trước vẫn là bạn tri kỷ của Đỗ Thánh Lan, tiếc là trong bí cảnh, hai người này vì Băng Diễm Quả mà trở mặt thành thù.

Ba trăm năm sau, thiên tài như măng mọc sau mưa, đồng thời cũng không thiếu người tài trưởng thành muộn. Trừ phi Đỗ Thánh Lan có thể lập tức phi thăng, nếu không thì dù cho thiên phú trác tuyệt cỡ nào cũng không thể có được một đại gia tộc căn cơ thâm sâu cúi mình với hắn.

Trong lúc mọi người than thở, có người hiểu chuyện nói: “Đỗ Thánh Lan có thù báo thù, lần này bị Hà Bất Minh đâm một đao, sau này còn phải ăn khổ nhiều.”

“Có thể mọi người vẫn chưa biết, dựa vào Băng Diễm Quả, tu vi của Hà Bất Minh tăng nhanh, tháng trước đã thành công độ kiếp. Bây giờ hắn cũng giống Đỗ Thánh Lan, đều là Nguyên Anh Kỳ.”

Trong khi mọi người cho rằng Đỗ Thánh Lan sẽ đến Cầm Tông đòi lại công bằng thì vào một buổi tối trăng mờ, đối phương mặc y phục ban đêm, bình tĩnh đốt từ đường nhà mình.

Tin tức được truyền ra, náo động cả tu chân giới.



Ba ngày sau khi từ đường bị đốt.

Trên núi Thập Vạn, từ trong không khí đột nhiên xuất hiện một bóng người. So với mấy tháng trước, bây giờ Đỗ Thánh Lan vẫn mặc y phục xanh lam, điểm khác biệt chính là mái tóc đen như mực đã được cột đuôi ngựa, giống như một hiệp khách ngao du. Bởi vì bị truy sát nên tóc mai trên thái dương hơi hỗn loạn.

Đỗ Thánh Lan dùng tay áo lau vết máu trên mặt, để lộ gương mặt xuất chúng.

Tu chân giới rất hiếm khi xuất hiện tình cảnh lão tiền bối đối phó với tiểu bối, nhưng chuyện phóng hỏa đốt từ đường quá ác độc, lần này Đỗ gia phái hai vị trưởng lão truy sát ba ngày ba đêm, Đỗ Thánh Lan có thể nói là cửu tử nhất sinh.

Nhưng hắn còn sống.

Sống sót sau tai nạn không làm hắn vui vẻ, trái lại trong lòng nặng trĩu. Nguyên khí trong cơ thể hao hụt nghiêm trọng, hắn không thể không ngừng phi hành, dựa trên thân một cái cây lớn thở dốc.

Gần đây Đỗ Thánh Lan sống rất chật vật, trong khoảnh khắc nghỉ ngơi ngắn ngủi này, hắn nhớ tới tình cảnh mấy tháng trước Hà Bất Minh phản bội.

Đỗ Thanh Quang, cha ruột của hắn, dù không thích hắn cũng không đến mức gợi ý cho một tên tiểu bối đi đối phó với hắn, người có khả năng nhất chính là Đỗ Bắc Vọng của dòng chính. Đỗ Bắc Vọng được ca tụng là kỳ lân tử của gia tộc, là người thừa kế tốt nhất của gia tộc.

Nói về thiên phú, Đỗ Bắc Vọng không bằng hắn, mặc dù Đỗ Thanh Quang ghét hắn nhưng cũng có thể ngày nào đó Đỗ Thanh Quang thay đổi tâm ý.

Nghĩ đến đây, Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu nhìn trời. Đỗ Bắc Vọng chí cao hơn trời, hẳn là xem thường chuyện này, xem ra là trưởng lão ủng hộ gã chờ không nổi.

Hà Bất Minh từng nói giúp hắn sẽ đồng thời đắc tội hai đại gia tộc, mẹ ruột của Đỗ Bắc Vọng đến từ Mặc gia, e rằng việc này còn có Mặc gia can thiệp.

Đỗ Thánh Lan suy nghĩ chỉ trong vòng vài hơi thở, Đỗ gia đã sắp đến gần, hắn chỉ có hai lựa chọn. Một là tiếp tục đi về phía Trảm Nguyệt Sơn, tìm kiếm sư môn che chở, hai là đi về phía Đông, nhưng sẽ phải đi qua địa bàn của Cầm Tông.

Hà Bất Minh chính là thiếu tông chủ Cầm Tông, lựa chọn này không khác nào tự chui đầu vào lưới.

Sau khi thở dài mấy hơi, Đỗ Thánh Lan vẫn lựa chọn về sư môn.



Trảm Nguyệt Sơn được liệt vào danh sách một trong ba đại thánh địa tu hành. Hàng năm đều có vô số thiên tài đến đây, hy vọng có thể nhận được tư cách lên núi. Trảm Nguyệt Sơn có danh vọng như thế, không thể không nói đến uy vọng của đương kim tông chủ – Trúc Mặc.

Là đệ tử duy nhất của Trúc Mặc, địa vị của Đỗ Thánh Lan ở Trảm Nguyệt Sơn rất cao, mọi hành vi đều được mọi người để ý.

Chuyện Đỗ Thánh Lan thiêu rụi từ đường đã được truyền về tông môn, đệ tử canh phòng che giấu bất mãn trong lòng, cung kính khom người hành lễ: “Sơn chủ nói ở sau núi chờ ngài.”

Gã càng nói càng bất mãn, Đỗ Thánh Lan gây ra họa lớn ngập trời, Đỗ gia chắc hẳn sẽ đến đây đòi người, bất cẩn một chút thôi sẽ dẫn tới hai thế lực lớn khai chiến, gã cũng khó tránh bị vạ lây.

Đỗ Thánh Lan chỉnh lại mái tóc bị rối, đi về phía sau núi.

Diện tích sau núi rất lớn, hàng ngày Trúc Mặc đều đến gần thác nước Long Tuyền thả câu. Đỗ Thánh Lan đi được một đoạn đã nhìn thấy vị sư tôn này. Dưới đáy Long Tuyền trấn áp một con ác long, lệ khí trong một thời gian dài không tiêu tán đã hội tụ thành gió to thác loạn.

Trúc Mặc thanh y tóc dài, dường như đang ở một không gian khác, y phục vẫn dán sát người không lất phất theo gió.

Đỗ Thánh Lan đi tới sau lưng Trúc Mặc, khẽ gọi: “Sư tôn.”

Đáp lại hắn chỉ có im lặng.

Một lát sau, Trúc Mặc buông cần câu trong tay, không nói đến chuyện đốt từ đường mà là chuyện Đỗ Thánh Lan thừa dịp hỗn loạn trộm vật quý nhất của gia tộc: “E rằng lúc này cha ngươi và ta có chung một nghi ngờ, tò mò không biết tại sao ngươi lại làm được.”

Vật quý giá nhất của gia tộc, địa điểm cất giữ tuyệt mật, còn có cao nhân trông coi, muốn mang đi thần không biết quỷ không hay, cho dù là cha ngươi cũng khó làm được.

Đỗ Thánh Lan không trả lời, chỉ đáp: “Chẳng phải vết thương cũ của sư tôn chưa lành, ám chỉ ta đi trộm sao?”

Mười năm trước, Trúc Mặc nhận hắn làm đệ tử, gây nên sóng to gió lớn, vì chuyện này mà lúc đó Trúc Mặc đánh nhau với Đỗ Thanh Quang. Trận chiến ấy đôi bên bất phân thắng bại, nhưng trên thực tế Trúc Mặc bị thương năm phần, Đỗ Thanh Quang bị thương ba phần.

Xung quanh thác Long Tuyền rét lạnh, nói đến đây Đỗ Thánh Lan nhắm mắt, trên lông mi đã xuất hiện kết băng.

“Thực tế thì đây đều là kế hoạch của sư tôn đúng không? Ngài muốn Ngộ Đạo Đan của Đỗ gia đã lâu, muốn lợi dụng ta để lấy được nó.”

Trúc Mặc thản nhiên nói: “Trông cậy vào một tiểu bối bị gia tộc bài xích để ăn cắp hả?”

“Dù là một khả năng nhỏ nhoi, ngài cũng sẽ không bỏ qua.” Đỗ Thánh Lan nói tiếp: “Không phải ta mặt dày nhưng từ bé đến lớn, ta muốn làm chuyện gì cũng đều thành công.”

Theo lời các tu sĩ hay nhắc đến may mắn, Đỗ Thánh Lan tự nhận mình là người có chút may mắn.

Cuối cùng Trúc Mặc cũng xoay lại nhìn hắn, ánh mắt nhìn vị đệ tử thiên tài này có hơi phức tạp.

Bốn mắt nhìn nhau, Đỗ Thánh Lan mỉm cười: “Ánh mắt của ngài rất tốt.”

Hắn thật sự đã làm được.

Trúc Mặc không còn cố kỵ nữa, nhắc tới món vật quý này: “Hiện nay các thế lực hàng đầu đều muốn có được Ngộ Đạo Đan. Hoài bích có tội, giao Ngộ Đạo Đan cho ta, ta sẽ ra mặt bảo vệ ngươi.”

Vào giờ phút này, Đỗ Thánh Lan nhìn sư tôn từng khiến hắn ngưỡng mộ, chỉ cảm thấy cực kỳ xa lạ.

“Sau đó mãi mãi bị nhốt ở Trảm Nguyệt Sơn?”

Một khi ra ngoài sẽ phải đối mặt với vô số truy sát, sự bảo vệ của Trúc Mặc chỉ khiến hắn ở trong núi bế quan tu luyện thời gian dài. Nhưng tu sĩ không thể đi rèn luyện thì sẽ không thể rèn đạo tâm.

Trúc Mặc không trả lời, dường như là ngầm thừa nhận.

Đỗ Thánh Lan chợt nhếch môi cười: “Ngài sai rồi, ta vẫn còn lựa chọn khác.”

Đỗ Thánh Lan vừa nói xong, bọt nước thác Long Tuyền vung cao ngàn trượng như muốn vén tung vùng trời trên đỉnh đầu. Một tiếng rồng ngâm chấn động đỉnh núi, đệ tử canh giữ bên ngoài bịt tai, đau đớn ngồi xổm xuống đất, hiển nhiên là không chịu nổi uy áp rồng ngâm.

Cuối cùng Trúc Mặc cũng biến sắc, khàn giọng nói: “Tự ý phóng thích ác long xuất thế, hôm nay không cần chờ Đỗ gia đến, ta sẽ thanh lý môn hộ.”

Gã nhớ mấy năm trước, đối phương nhiều lần đi đến thác Long Tuyền, nói là muốn mượn gió lớn để tu luyện, còn có một thời gian dài nghiên cứu trận pháp, sợ rằng tên nghịch đồ này đã sớm để ý ác long!

Đỗ Thánh Lan không quan tâm uy hiếp của Trúc Mặc, hắn huýt sáo, trên bầu trời xa xa xuất hiện một con hùng ưng, móng vuốt sắc bén ném một cái hộp từ giữa những dãy núi xa xôi.

Cách xa mười mấy dặm, trong nháy mắt có vô số đạo vận bộc phát.

“Sư tôn muốn Ngộ Đạo Đan hay gi.ết chết đệ tử bất tài, tự ngài cân nhắc đi.”

Đạo vận tứ tán, chẳng mấy chốc sẽ dẫn dụ những người khác đến, bây giờ dù một khắc cũng không được trễ nãi.

Trúc Mặc cảm nhận được mấy hơi thở cường đại sắp bay về phía đó, khi gã xé rách không gian chuẩn bị chạy đi thì sau lưng truyền đến tiếng giễu cợt: “Vì Ngộ Đạo Đan mà để mặc ác long xuất thế, ngài không sợ sau này sẽ gây tai họa tổn thương sinh linh?”

Trúc Mặc hơi khựng lại, cuối cùng cũng chỉ để lại cho Đỗ Thánh Lan một bóng lưng gầy gò.

Cùng lúc đó, uy áp kh.ủng bố đã hoàn toàn bao phủ đỉnh núi, trong sóng đen cuồn cuộn, Đỗ Thánh Lan không thấy rõ dung mạo của cự long, chỉ nhìn thấy một đôi mắt rồng cực lớn. Nó chỉ cần nháy một cái, cả đỉnh núi sẽ bị nhổ tận gốc.

Đỗ Thánh Lan nhìn khung cảnh như ngày tận thế, âm thanh lạnh lẽo: “Ngươi đừng quên đã lập lời thề Thiên Đạo, một khi tạo ra sát nghiệt, sau này đạo tâm vỡ tan.”

Đây là điều kiện Đỗ Thánh Lan thả ác long ra ngoài, cũng là lợi thế duy nhất có thể sử dụng.

“Lời thề Thiên Đạo…” Ác long nói tiếng người, giống như nghe được chuyện hài mà cười lớn, cũng may là nó có chừng mực không phá hủy Trảm Nguyệt Sơn.

Đuôi rồng khẽ đập một cái, cuốn lấy Đỗ Thánh Lan rời khỏi Trảm Nguyệt Sơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.