Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ

Chương 13: Trăng máu xuất hiện



Phân thân của điện chủ Tuyệt Sát Điện thường ở trong tiểu viện này.

Đỗ Thánh Lan đang tu hành với tốc độ cực nhanh.

Tiểu viện này rất lớn nhưng nữ tử xinh đẹp vẫn cảm nhận được hơi thở Đỗ Thánh Lan đang không ngừng dâng cao rồi dần dần trở về hư vô. Loại hư vô này không có nghĩa là mất khí thế, mà là chứng tỏ hắn đã đạt tới trình độ thu phóng tự nhiên.

Đỗ Thánh Lan mở mắt ra, chứng kiến một ánh mắt phức tạp đang nhìn mình chằm chằm: “Có việc gì?”

Nữ tử xinh đẹp: “Không có gì.”

Sau khi trả thù, nữ tử không quan tâm tu luyện, thậm chí Đỗ Thánh Lan còn không biết tên nàng ta, đôi bên luôn gọi nhau là đạo hữu. Cho nên lúc ban đầu tìm được nàng ta là do Du Song đề xuất.

Du Song nói trong mười lần ám sát sát thủ của Tuyệt Sát Điện thì chín lần đều nhìn thấy một nữ tử đang làm chuyện tương tự, nhưng nàng ta giỏi dùng độc hơn. Lâu ngày, đôi bên đã ăn ý đến mức cùng hành động nhưng lại chưa nói chuyện với nhau bao giờ.

“Nếu như không tìm được mục tiêu, ngươi có thể xem xét cùng Cố Nhai Mộc xây dựng Nhân Nghĩa Đường.”

“…..”

Trong sự im lặng đến nghẹt thở, nữ tử xinh đẹp bỗng nhiên nói: “Ta đã từng mang họ Bùi, Bùi Huỳnh.”

Trước khi Đỗ Thánh Lan bắt đầu nghi ngờ sâu hơn, nàng giải thích: “Ta không phải người của Bùi gia, bởi vì nhiều thế hệ gia đình ta làm gia nô cho Bùi gia nên được ban cho cái họ này.”

Đỗ Thánh Lan nhíu mày: “Đã như vậy, vì sao ngươi lại trả thù Tuyệt Sát Điện?”

Rõ ràng điện chủ Tuyệt Sát Điện chính là người nhà họ Bùi.

“Cha ta vì công việc phân gia, theo quy định thì chỉ cần tích đủ điểm cống hiến, gia nô có thể được ban cho một món bảo vật, được lựa chọn rời đi hay ở lại.” Bùi Huỳnh thất thần một lúc: “Cha ta chọn rời đi, trên đường vô tình chết trong tay Tuyệt Sát Điện.”

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ vì sợ ông ta làm việc lâu năm cho gia tộc, biết quá nhiều bí mật nên mới chọn diệt khẩu.

“Bùi gia đúng là khốn nạn.”

Lúc Đỗ Thánh Lan đang than thở, Bùi Huỳnh nói tiếp: “Lúc ta còn nhỏ, Bùi gia muốn đãi một bữa yến tiệc lớn. Cha tạm thời bị điều đến chủ gia hỗ trợ, ở đó ta nhìn thấy một vị nữ tử phong thái tuyệt thế, là người của chủ gia, ta luôn cảm thấy gương mặt của ngươi và người ấy khá giống nhau.”

Đỗ Thánh Lan ngẩn ra.

“Hạ nhân gọi nàng ấy là Lưu Diễm tiểu thư, nhưng kể từ đó ta không nghe thấy tin tức về nàng ấy nữa.” Bùi Huỳnh nói sang ý khác: “Cha quay về phân gia chưa đến ba tháng đã được cho hay trong mấy năm qua ông ấy đã làm việc chăm chỉ, có thể rời đi.”

Đỗ Thánh Lan nhíu chặt chân mày, hiểu ra nàng ta muốn nói đến chuyện gì.

“Ngươi hoài nghi cha mẹ ngươi chết có liên quan đến Lưu Diễm tiểu thư kia.”

Bùi Huỳnh: “Một mỹ nhân như vậy không thể không danh không tiếng nhiều năm như thế được.”

Bởi vì một câu nói ngoại hình nàng ta giống ngươi, lần đầu tiên Đỗ Thánh Lan hoài nghi bản thân có liên quan đến vị Lưu Diễm tiểu thư kia. Hắn nhanh chóng nhớ lại người nhà họ Bùi, trong đó có rất nhiều người từ trước đã gặp qua, không hề cảm thấy mình giống họ ở điểm nào.

Nhưng Bùi gia rất thích dùng cách liên hôn để có người chống lưng, chuyện tuyển con rể cũng không phải là ít, thậm chí một khi con rể đột ngột qua đời, Bùi gia sẽ tuyển người khác. Cho nên dù là huynh đệ tỷ muội, có đôi khi ngoại hình không hề giống nhau.

Tạm thời thu lại nghi ngờ, Đỗ Thánh Lan ngẩng mắt nhìn: “Nếu mẹ ta thật sự là người của Bùi gia, có lẽ cái chết của cha mẹ ngươi có liên quan đến ta.”

“Oan có đầu, nợ có chủ.” Bùi Huỳnh bình tĩnh nói: “Khi đó ngươi còn chưa được sinh ra, món nợ này đương nhiên phải tính lên đầu người ra lệnh.”

Hơn nữa Đỗ Thánh Lan lâm vào tình cảnh như vậy, nàng đoán cho dù có liên quan đến Bùi gia thì cũng là thù, không phải ơn.

Hai người đang nói chuyện thì Du Song đột nhiên đi tới, bảo Cố Nhai Mộc đang tìm hắn.

Đỗ Thánh Lan đứng dậy, đi vào phòng.

Vừa bước vào phòng, Đỗ Thánh Lan đã thấy Cố Nhai Mộc đeo một cái mặt nạ hung dữ, dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mặt nạ của điện chủ Tuyệt Sát Điện thực chất là một món pháp khí đặc biệt, có thể nhận tin tức từ các Tuyệt Sát Lâu khắp mọi nơi truyền về. Nếu ai không có thần thức vô tận đeo mặt nạ, sẽ mau chóng bị nguồn tin tức bất tận này ép phát điên.

Nhưng với Cố Nhai Mộc đây không phải là vấn đề, y thành thạo lọc ra những tin tức hữu dụng.

“Có chuyện ngươi hẳn sẽ cảm thấy hứng thú.”

Đỗ Thánh Lan tỏ vẻ lắng nghe.

Cố Nhai Mộc mở mắt, ánh mắt lạnh lùng: “Cấm địa U Lan sắp mở.”

Mười năm trước, sau ba tháng kể từ ngày Đỗ Thánh Lan xông vào cấm địa U Lan, cấm địa đột nhiên tự động phong bế, cho đến nay vẫn không thể đi vào. Nhưng không ai nghĩ chuyện này có liên quan đến Đỗ Thánh Lan, dù sao lúc đó hắn chỉ mới mười tuổi, đừng nói tiến sâu vào trong cấm địa, cho dù đi vào được trăm dặm, phần lớn đều chết trong miệng yêu thú.

Đỗ Thánh Lan nghe vậy, nét mặt hơi cứng đờ.

Thiên Cơ đạo nhân từng nói khi cấm địa U Lan mở cửa sẽ là con đường sống cuối cùng của hắn, lần này hắn nhất định phải đi.

“Khi nào mở?”

Cố Nhai Mộc: “Phong ấn đang được buông lỏng, có lẽ một hoặc hai tháng sau.”

Y liếc Đỗ Thánh Lan: “Chớ vui quá sớm, đừng quên truyền thuyết có liên quan đến cấm địa U Lan.”

Truyền thuyết nói rằng ngày trăng máu xuất hiện trên bầu trời, cấm địa U Lan sẽ khai quật một cơ duyên rất lớn, người có được cơ duyên này sẽ được thực hiện mọi nguyện vọng.

Cố Nhai Mộc đứng dậy: “Cấm địa U Lan thần bí phong bế rồi lại mở cửa, rất nhiều người cho rằng đây là điềm báo của cơ duyên giáng thế. Trong rất nhiều cấm địa, cấm địa U Lan là nơi duy nhất không hạn chế các tu sĩ.”

Đa số các cấm địa được các đại năng giả tạo ra để tìm kiếm truyền nhân, trong những nơi này có nơi hạn chế cảnh giới tu vi, có nơi hạn chế độ tuổi.

Nếu Đỗ Thánh Lan nhất định muốn đi, sẽ phải đối mặt với nguy hiểm rất lớn.

Đỗ Thánh Lan thẳng thắn: “Ta muốn đi xem.”

Cố Nhai Mộc nhìn chằm chằm hắn một lúc, bình tĩnh nói: “Phải chuẩn bị kỹ càng một chút!”

Đối với cơ duyên này, Cố Nhai Mộc cũng muốn nhìn thử xem.



Tin tức liên quan đến cấm địa nhanh chóng được truyền đi.

Ngay cả Vô Khả Vi cũng cảm thấy hứng thú với cơ duyên hư vô này.

Đỗ Thánh Lan nói: “Chia nhau hành động, ta và Cố Nhai Mộc sẽ đến đó trước.”

Một khi hắn bị phát hiện thân phận thật, nhất định sẽ bị đuổi giết không ngừng, chia nhau hành động tốt cho mọi người hơn.

Vô Khả Vi chạm vào đại đao bên hông, gật đầu xem như đồng ý, đôi mắt sung huyết vì hưng phấn, cây đao này đã lâu không được nhìn thấy máu.

Nửa tháng sau, Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc bắt đầu hành trình đến cấm địa U Lan.

Cấm địa U Lan ở nơi giao nhau của bắc vực và nam vực, là một tiểu thế giới được U Lan tôn giả một mình tạo ra trước khi phi thăng. Bởi vì không gian xung quanh không ổn định, thời tiết hỗn loạn, đôi khi giữa hè có thể nhìn thấy cảnh tuyết rơi thần kỳ.

Nhìn từ xa có thể thấy đệ tử của các môn phái lớn canh giữ tại cửa ra cấm địa, một vài gia tộc lớn cũng không chịu thua kém, gần như theo sát tông môn.

“Ngũ Uẩn hòa thượng của Kim Thiền Tự.” Trong đám đông, đầu trọc khá là nổi bật. Đỗ Thánh Lan nheo mắt nói: “Ta nhớ năm trước còn nói Ngũ Uẩn hòa thượng muốn bế quan mười năm.”

Trong thất đại độ kiếp kỳ đương thời, Kim Thiền Tự cách xa nhất, thường ngày không giao thiệp với ai.

Bây giờ Ngũ Uẩn hòa thượng xuất quan trước thời hạn, có thể thấy Kim Thiền Tự rất coi trọng cấm địa U Lan.

Cố Nhai Mộc đảo mắt nhìn qua: “Bọn chúng đều là đệ tử tinh anh của tông môn, nếu tất cả đều ngã trong cấm địa thì đúng là thú vị.”

Đỗ Thánh Lan khẽ nói: “Đừng xằng bậy.”

Cố Nhai Mộc khinh thường: “Ta vẫn chưa đến mức tự hạ thân phận đối phó với một đám hậu bối, nhưng…” Y đổi giọng: “Có dự cảm xấu.”

Tu luyện tới cảnh giới nhất định, ngươi có thể cảm nhận được thay đổi trong thiên địa, cho dù là tốt hay không tốt.

Trong đám đông, người được chú ý nhất vẫn là gia chủ của tứ đại gia tộc. Cùng với Trúc Mặc và Ngũ Uẩn hòa thượng, tông chủ Cầm Tông – Hà Trường Khách vẫn không xuất hiện, trên cơ bản đã chứng thực tin đồn mấy ngày trước tu luyện gặp sự cố.

Đỗ Thánh Lan nhìn lướt một vòng, ánh mắt rơi xuống người dẫn đầu Cầm Tông. Hắn nheo mắt: “Hà Bất Minh…”

Nếu có cơ hội, hắn có thể thuận tiện giải quyết luôn vấn đề còn sót lại ở bí cảnh ngày đó, thanh toán món nợ cũ Băng Diễm Quả.

Cố Nhai Mộc biết Đỗ Thánh Lan đang nhìn nơi nào, lúc hành tẩu bên ngoài, thỉnh thoảng y có nghe thấy một số tu sĩ bàn tán chuyện cũ của Đỗ Thánh Lan, Hà Bất Minh cũng là một trong những người xưa được nhắc đến khá nhiều.

“Bằng hữu của ngươi có hai vị mỹ nhân như hoa ở bên cạnh, đúng là diễm phúc tràn trề.” Cố Nhai Mộc liếc mắt một cái, đùa cợt: “Ta thấy hơi thở hắn không ổn, có lẽ đã ăn thiên tài địa bảo nào đó, gần đây mới tăng cảnh giới.”

Đỗ Thánh Lan thu hồi tầm mắt, lơ đễnh gật đầu.

Hôm nay nhiều người, Đỗ Thánh Lan không dám khinh thường, cẩn thận ngụy trang trước khi đến gần.

“Ngươi cũng cẩn thận…”

Đỗ Thánh Lan còn chưa dứt lời, vừa quay đầu lại đã không thấy Cố Nhai Mộc đâu.

Hắn trốn trốn tránh tránh, còn phải tìm Cố Nhai Mộc thì đột nhiên nghe thấy có người kêu: “Điện chủ Tuyệt Sát Điện!”

Đỗ Thánh Lan giật mình.

Phía trước cách đó không xa, một bóng người cao lớn đứng chắp tay, mặt nạ hung dữ quen thuộc khiến người ta chùn bước.

“Điện chủ Tuyệt Sát Điện cũng đến rồi.”

“Là vì cơ duyên sao?”

“Ta cho rằng là vì muốn giết Đỗ Thánh Lan. Cấm địa U Lan mở cửa, nói không chừng Đỗ Thánh Lan cũng đến.”

“Đúng là kỳ lạ, điện chủ Tuyệt Sát Điện lại công khai xuất hiện.”

Gia chủ Bùi gia – Bùi Cửu Tinh không quá quan tâm mà chỉ hơi nhíu mày, cảm thấy Bùi Mộc Hàn đang khiêu chiến quyền uy của Bùi gia, cố ý lộ mặt trước mọi người.

Cửa vào cấm địa bị bao vây chật như nêm cối, người của tứ đại gia tộc ngang ngược, không cho phép những tu sĩ khác ngự không mà đi, đứng trên đỉnh đầu bọn họ.

Sau buổi hoàng hôn, sắc trời âm u.

Trước khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, có người đả tọa, có người bắt đầu hạ trại, xung quanh không có một khắc nào yên tĩnh, lúc nào cũng có tiếng tu sĩ trò chuyện. Nhưng mọi người đều hạ nhỏ âm thanh, thương lượng cách sắp xếp sau khi vào bí cảnh.

“Mau nhìn!”

Một tiếng the thé vang lên, mọi người còn chưa kịp trách cứ người làm ồn kia thì có một số người dần dần chú ý đến sự khác thường trên bầu trời.

Vầng trăng không còn sáng nữa, đuôi vầng trăng xuất hiện một sợi tơ máu.

“Là trăng máu!”

Lúc này, tất cả mọi người nhớ đến truyền thuyết kia: Trăng máu trên trời, cấm địa U Lan sẽ sinh ra cơ duyên tuyệt thế.

Mặt đất truyền đến chấn động kịch liệt, chim chóc xung quanh hoảng hốt bay lên trời bỏ chạy như đang hấp tấp chạy trốn thứ gì đó. Trong lúc bọn chúng liều mạng đập cánh, vài cọng lông chim rơi xuống giữa các tu sĩ.

“Cấm địa sắp mở.”

Đôi mắt của Cố Nhai Mộc như xuyên qua đám đông phía trước, nhìn thấy quang cảnh cấm địa rộng lớn kia.

“Đi!”

Khi y truyền âm nhắc nhở Đỗ Thánh Lan thì đã có không ít tu sĩ điên cuồng chạy vào. Trước khi tiến vào cấm địa đã có không ít người ngã xuống, một số tu sĩ bay quá nhanh, bị trưởng lão gia tộc đứng ở phía trước giải quyết.

Đỗ Thánh Lan nhìn thấy Mặc Cầu của Mặc gia, người này là ông ngoại của Đỗ Bắc Vọng, mũi như mỏ ưng, ngũ quan sắc bén. Lúc người ta liều mạng chen vào cấm địa thì đôi mắt nhỏ kia sáng rực, âm thầm quan sát từng tu sĩ đi vào.

Điện chủ Tuyệt Sát Điện nghênh ngang vào trong, Mặc Cầu đã sớm nghe qua uy danh của Tuyệt Sát Điện, không dám quan sát quá nhiều, sợ chọc giận đối phương.

Trái lại, Đỗ Thánh Lan giấu kiếm, hắn tạm thời dùng một cây quạt giấy làm vũ khí, bước về phía trước, lúc đi ngang qua Mặc Cầu vô cùng cẩn thận.

Ngay trước khi bước vào cấm địa, Đỗ Thánh Lan nhìn thấy từng đàn kiến trong cấm địa liều mình bò ra ngoài, đối lập hoàn toàn với hình ảnh tu sĩ đang điên cuồng vọt vào trong.

Hắn hơi khựng lại, nghĩ đến Thiên Cơ Đạo Nhân từng nói đây là cơ hội sống cuối cùng thì không chút do dự bước vào trong.

Lời tác giả:

Đỗ Thánh Lan: Cấm địa đã vào, khán giả cũng đã đến đông đủ, sân khấu của ta ta làm chủ.

Cố Nhai Mộc: …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.