Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ

Chương 17: Hóa lôi kiếp (phần cuối)



Khi Mặc Cầu đang cùng bọn họ tranh cãi thì Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc đã sớm tranh thủ thời gian trao đổi bước tiếp theo phải đi đâu.

Cố Nhai Mộc lấy ra một tấm bản đồ.

“Phía tây có mấy ngọn núi liền kề nhau, dễ lẩn trốn nhưng cách cửa ra quá xa.”

“Phía nam có nhiều người tụ tập mặc y phục giống nhau, có thể sẽ gặp phải thế lực lớn.”

Đỗ Thánh Lan kinh ngạc nhìn tấm bản đồ thủ công: “Ở đâu ra vậy?”

“Tối hôm qua ra ngoài đi dạo, tiện tay vẽ.”

“…..” Đây chính là thực lực à? Cho dù là thú triều thì cũng có thể đi lại tự do.

Cố Nhai Mộc hiển nhiên cũng có chút lo lắng: “Hai phương hướng khác có quá nhiều yêu thú, không đi xem được.”

Đỗ Thánh Lan do dự một chút, chỉ về phía tây: “Tạm thời ở đây thêm nửa ngày nữa rồi tính.”

Cố Nhai Mộc cũng định đến phía tây, gật đầu cất bản đồ.

Phía tây nhiều núi, có rất nhiều hang ổ của yêu thú. Đêm qua, những tu sĩ ở gần đó không một ai may mắn tránh khỏi. Sau khi được cơn mưa lớn cọ rửa, mặt đất vẫn loang lổ vết máu. Khi đến bên cạnh một cây cổ thụ, một con yêu thú Xích Giác đang cắn xé thi thể tu sĩ.

Có dụ.c vọng ăn uống, chứng tỏ đám yêu thú nóng nảy đã sắp bình phục.

Đỗ Thánh Lan đột nhiên biến sắc, nhìn chằm chằm một nửa vạt áo của thi thể trong miệng yêu thú Xích Giác. Dù cho vạt áo bị dính máu, hắn chỉ liếc một cái đã nhận ra đó là y phục và phụ kiện tông môn Trảm Nguyệt Sơn.

Đỗ Thánh Lan vung trường kiếm lên, yêu thú Xích Giác bị chém. Nó tức giận nhả cái xác trong miệng xuống đất, bay thẳng đến chỗ Đỗ Thánh Lan.

Đỗ Thánh Lan không cần ra tay, một cánh tay thon dài nắm chặt sừng của yêu thú. Yêu thú Xích Giác liều mạng giãy giụa cũng không thể nhúc nhích.

Cố Nhai Mộc nhẹ nhàng vung tay, yêu thú bị ném lên trời, lúc rơi xuống phần bụng của nó bị ngón tay tinh tế xuyên qua bụng, dùng một cách thức vô cùng dã man móc sống yêu đan.

Phía trước còn có một thi thể của đệ tử Trảm Nguyệt Sơn đã hoàn toàn biến dạng, đôi mắt khép hờ. Đỗ Thánh Lan im lặng, ngồi xổm giúp người nọ nhắm mắt.

Khắp nơi đều là thi thể yêu thú, muốn tìm một nơi non xanh nước biếc thì hơi khó. Đỗ Thánh Lan đi về phía trước đến một mảnh đất rộng rãi bằng phẳng, giậm chân một cái, sau đó bay lên trời, nơi vừa giậm chân xuất hiện một cái hố sâu.

Thi thể được hạ táng lần lượt, Đỗ Thánh Lan đang định lấp đất thì Cố Nhai Mộc đột nhiên kéo hắn lui vài chục bước.

Phía trước đột nhiên xuất hiện một cái bóng mờ, tóc dài y phục xanh, chính là Trúc Mặc.

“Chỉ là một tia thần niệm.” Sắc mặt Cố Nhai Mộc âm trầm: “Sư tôn tốt của ngươi đặt thần niệm lên thi thể đệ tử.”

Đỗ Thánh Lan nhìn thẳng hư ảnh, ngón tay cầm kiếm vô thức căng cứng, không thể tin được Trúc Mặc lại dùng thi thể đệ tử đã qua đời để câu cá, hành vi này quả thực làm lòng người nguội lạnh.

Trước khi hư ảnh có phản ứng, Cố Nhai Mộc tạm thời ẩn thân.

Hư ảnh khẽ đảo mắt, quay đầu nhìn xung quanh. Cùng lúc đó, một ánh mắt từ nơi càng xa xôi hơn nhìn qua, đó chính là nơi Trúc Mặc chân chính đang đứng.

“Phía tây.”

Các đệ tử may mắn sống sót sau thú triều mơ hồ nghe Trúc Mặc nói cái gì đó, nhưng lại không rõ.

Phó tông chủ Lý Đạo Tử: “Tông –“

Lý Đạo Tử còn chưa nói xong đã suýt chút nữa bị khe hở không gian hút vào. Hắn hoảng hốt, vội vàng lui lại rồi mới ngẩng đầu nhìn Trúc Mặc đã xé rách không gian rời đi.

Biết hành tung bị bại lộ, Đỗ Thánh Lan thu kiếm vào vỏ, ánh mắt không nhìn rõ cảm xúc: “Xin lỗi.”

“Trong thú triều, có lẽ đệ tử Trảm Nguyệt Sơn chết không ít, khắp nơi đều là thi thể, sớm muộn gì cũng gặp mặt.”

Cố Nhai Mộc không trách móc gì, để ý đến Đỗ Thánh Lan đang mím môi, y khe khẽ thở dài, lưỡng lự một chút rồi dịu dàng vỗ vỗ đầu Đỗ Thánh Lan: “Ngươi không làm sai.”

Tuy Cố Nhai Mộc cũng từng giết rồng nhưng đối mặt với đồng tộc không thù không oán chết thảm, y cũng sẽ làm như thế.

Đỗ Thánh Lan không có ý định chạy trốn. Trúc Mặc đã biết vị trí của bọn họ, với thực lực của gã, không bao lâu sau sẽ tìm đến. Đỗ Thánh Lan nhìn dãy núi xa xa, hạ giọng nói: “Gặp nhau trong núi.”

Trúc Mặc đến đây, cho dù Cố Nhai Mộc giấu kỹ cũng có thể bị phát hiện.

Sau khi Cố Nhai Mộc rời đi không lâu, đám lá cây ở phía trước lúc đang rơi xuống giữa không trung thì dừng ba giây, khi nó khôi phục bình thường thì lại rơi trên vai một người đột nhiên xuất hiện.

Trúc Mặc như từ trong không khí bước ra, biến hóa thành thực thể, nhìn Đỗ Thánh Lan rồi chậm rãi nói: “Năm đó ta truyền thụ cho ngươi Trảm Nguyệt kiếm pháp, chưa từng nói cho ngươi biết chưa lên hóa thần thì không thể luyện thành.

Đỗ Thánh Lan khẽ đảo mắt.

“Nhưng mà ngươi vừa lên nguyên anh kỳ đã sớm luyện thành.” Trúc Mặc nói: “Chuyện này khiến ta nghi ngờ rất lâu. Bây giờ nghĩ lại, cộng thêm việc ngươi là truyền nhân của U Lan tôn giả thì cũng chẳng có gì lạ.”

Sự tích nổi tiếng nhất của U Lan tôn giả chính là ông ta từng vượt qua hai đại cảnh giới, chiến thắng kẻ địch.

Từ cổ chí kim, có một không hai.

“Đêm qua Trảm Nguyệt Sơn cố ý mặc kệ các tu sĩ khác chết, mọi chuyện đều được lưu ảnh thạch ghi lại.” Đỗ Thánh Lan không trả lời thẳng câu hỏi này, thản nhiên nói: “Giả sử ngươi kiên quyết muốn ra tay, dù ta liều mạng cũng sẽ nghĩ cách công khai nội dung bên trong. Uy danh mấy ngàn năm của Trảm Nguyệt Sơn đều bị hủy trong tay loại người như ngươi.”

Đạo hữu chết cứ chết bần đạo không chết là được, phong cách hành sự tương tự có không ít người.

Nhưng nếu đổi người thành Trảm Nguyệt Sơn thì sẽ bị vô số người khác lên án.

Thật ra Đỗ Thánh Lan cũng không hiểu lắm, thú triều còn chưa lan rộng thì chỉ cần một thời gian ngắn là có thể hợp sức tạm thời đẩy lui kẻ địch, trong đó cũng có mấy người thực lực tạm được. Chỉ là không biết vì lý do gì, Trúc Mặc hoàn toàn làm lơ cầu cứu của bọn họ.

Trúc Mặc nhìn chằm chằm Đỗ Thánh Lan, không biết là đang nghĩ cái gì, dường như gã đang suy tính chuyện nào đó.

“Ta có thể dùng đạo tâm thề, cơ duyên này vô dụng với ngươi.” Đỗ Thánh Lan mím môi dưới, đường cằm hoàn mỹ kéo căng: “Ngươi muốn một cái cơ duyên vô dụng hay là danh tiếng của Trảm Nguyệt Sơn, tự ngươi chọn đi.”

Trúc Mặc không bị chuyện lưu ảnh thạch lúc nãy hù dọa.

Trúc Mặc nhìn ống tay áo Đỗ Thánh Lan run lên, trời vừa ngừng gió, cảnh tượng này giống như ngón tay giấu trong ống tay áo không cầm kiếm khẽ run lên.

Đối diện với đôi mắt sáng và nét mặt không chịu thua, Trúc Mặc lại nghĩ đến cảnh tượng ban đầu lúc gã vừa mới thu nhận Đỗ Thánh Lan nhập môn.

Đã nhiều năm qua, sự quật cường này lại chưa từng thay đổi.

“Người muốn tìm ngươi không phải ta, là cha của ngươi.”

Đỗ Thánh Lan im lặng, chủ động đi đến trước mặt gã, giọng nói thấp không thể nghe thấy: “Ngươi đoán được kế hoạch của lão già kia rồi đúng không?”

Trúc Mặc chỉ nói: “Muốn diệt Đỗ gia, trừ phi ngươi hóa thành Thiên Đạo. Nhưng đại đạo chí công, nếu như ngươi thành Thiên Đạo sẽ không thể trả thù cá nhân.”

“Con đường của ngươi đã định trước là không thể thực hiện.”

Đỗ Thánh Lan hít thở dồn dập.

Hôm nay Trúc Mặc có chút xúc động, gã nói: “Ta cho ngươi thời gian một nén nhang.”



Giữa ngàn núi non muôn dòng suối, Đỗ Thánh Lan xác định xung quanh không có người mới thở phào nhẹ nhõm.

Bỗng nhiên cảm nhận được sau lưng có một hơi thở, Đỗ Thánh Lan cứng đờ người.

“Xem chút can đảm của ngươi kìa.”

Cố Nhai Mộc ở trên trời xoay một vòng, lúc hạ xuống biến thành người cười khẩy: “Một chưởng toàn lực của Trúc Mặc ngày xưa cũng chỉ làm tổn thương xương của ta thôi.”

Đỗ Thánh Lan nheo mắt: “Người ta xưa đâu bằng nay.”

Trúc Mặc hôm nay chính là một trong bảy người đã bước vào độ kiếp kỳ.

Cố Nhai Mộc bình tĩnh nói: “Liều mạng để đánh, hắn chưa chắc đã là đối thủ của ta.”

Đỗ Thánh Lan không tạt cho Cố Nhai Mộc một gáo nước lạnh, thân thể Long tộc vốn là chí bảo thiên địa. Đến thời khắc quan trọng, Cố Nhai Mộc tự bạo, đồng quy vu tận vẫn có thể làm được.

Đỗ Thánh Lan không khỏi tò mò: “Trước khi bị trấn áp, tu vi của ngươi đã đạt tới cấp bậc nào?”

Cố Nhai Mộc: “Chỉ thiếu một bước dài nữa là phi thăng.”

Đỗ Thánh Lan tự động chuyển đổi thành đẳng cấp tu sĩ, vậy thì hẳn là độ kiếp trung hậu kỳ.

Lúc Đỗ Thánh Lan im lặng chuyển đổi đẳng cấp, Cố Nhai Mộc có liếc sang, phát hiện trên gương mặt của Đỗ Thánh Lan vẫn còn một tia biểu cảm khiếp sợ. Không có gì bất ngờ, lúc nãy đối phương ở trước mặt Trúc Mặc biểu hiện hoàn hảo chỉ là ra vẻ. Không thể không nói Đỗ Thánh Lan rất thấu hiểu lòng người, cho dù là Trúc Mặc đạo tâm như sắt đá thì vẫn có sự mềm lòng không nên có.

Cố Nhai Mộc ở trong núi bày trận pháp, chứng tỏ lúc nãy y bay trên trời đã tìm được một vị trí có lợi.

“Giữa ngọn núi thứ sáu và thứ bảy, cấm địa có hạn chế tự nhiên, không thể bay lên trời quá lâu. Đồng thời giữa hai ngọn núi này có không ít hang động, còn có mấy cái thác nước, thích hợp lẩn trốn.”

Trốn tránh không phải là kế lâu dài, cho dù là nhóm người Đỗ Thanh Quang chạy tới, bọn họ cũng chỉ có tối đa thời gian chưa đến hai nén nhang.

Đỗ Thánh Lan nhíu chặt ấn đường, hắn hiểu tình huống bây giờ tiến thoái lưỡng nan. Mạnh mẽ lao ra cấm địa cũng không được, người của đại gia tộc ngăn cản ở cửa ra, giữ chân bọn họ một lúc nhất định không thành vấn đề, mà một lúc cũng đã đủ cho đám người Đỗ Thang Quang chạy đến rồi.

“Bảy tên độ kiếp kỳ đương thế, hiện tại có sáu tên vào cấm địa.” Hắn lắc đầu: “Hy vọng Kim Thiền Tự thật sự vượt khỏi hồng trần như người khác nói, không tham dự vào chuyện này.”

Còn lại ba gia tộc lớn, trong trí nhớ của hắn chỉ có Bùi gia và Đỗ gia thân thiết.

Cố Nhai Mộc dường như không quan tâm có nhiều tên độ kiếp kỳ hay không.

“Dù sao bây giờ ngươi cũng nên nói rõ, rốt cuộc ngươi chiếm được cơ duyên gì?”

Đỗ Thánh Lan chỉ tay lên trời thề: “Là một quyển công pháp.”

Cố Nhai Mộc lập tức hứng thú xìu xuống.

Đỗ Thánh Lan thở dài, tựa người trên vách núi: “Ta xem như có chút hiểu biết về Đỗ Thanh Quang. Ông ta tới tìm ta không phải là vì cướp đoạt cơ duyên.”

Đỗ Thanh Quang không thích đi đường tắt, lúc Đỗ Thánh Lan còn nhỏ thỉnh thoảng được nghe ông ta dạy dỗ. Đỗ Thanh Quang từng nói rằng đi đúng đường tắt còn khó hơn đi đường tắt. Những lời này có ảnh hưởng rất lớn với Đỗ Thánh Lan.

Chỉ trong một khoảnh khắc trò chuyện này, các yêu thú đang nổi điên dần bình tĩnh lại bỗng nhiên lùi về hang, giống như cảm nhận được nguy hiểm không biết tên.

Trên bầu trời xa xăm xuất hiện mấy bóng người. Chỉ có tu sĩ đại thừa kỳ mới có thể không dùng bất kỳ pháp khí nào đứng giữa không trung. Mấy người mới xuất hiện đều là như vậy, thậm chí còn mạnh hơn.

“Hình như là độ kiếp.” Cố Nhai Mộc không biết nhiều cường giả hiện nay, híp mắt: “Ngươi đào phần mộ tổ tiên nhà bố người ta à?”

“Không có, chỉ là đốt từ đường.”

“…..”

Đỗ Thánh Lan nhíu mày: “Sao có nhiều người tới vậy?”

Muốn tự tay lấy mạng của hắn, một mình Đỗ Thanh Quang là đủ rồi.

Thật ra trong lòng Đỗ Thánh Lan biết rất rõ, có lẽ Đỗ Thanh Quang muốn ép hắn đến đường cùng, muốn xem cảnh giới tu vi thật sự của hắn và cơ duyên hắn lấy được là gì.

Nếu như trong quá trình này hắn lười biếng, nhất định sẽ bị loại bỏ tàn khốc.

Sau một lúc ngắn ngủi, Đỗ Thánh Lan bắt đầu suy nghĩ vấn đề thực tế hơn, trong đầu hiện ra hơn mười cách giải quyết, nhưng không có cách nào có thể an toàn rút lui.

Cho dù rút lui thì như thế nào?

Theo như lời của Thiên Cơ đạo nhân, cấm địa U Lan chính là hy vọng sống cuối cùng của hắn.

Đối mặt với liên thủ của mấy người độ kiếp kỳ, dù Cố Nhai Mộc tự đại cũng không dám đảm bảo an toàn rút lui.

“Ngươi đi đi.” Đỗ Thánh Lan bỗng nhiên nói: “Ở lại chính là chịu chết.”

Cố Nhai Mộc không ngờ lại nghe được những lời này, trong lòng có chút buồn bực.

Y từng nhìn thấy rất nhiều tên ngụy quân tử, đối với Trảm Nguyệt Sơn ra vẻ đạo mạo càng được lĩnh giáo từ sớm. Nhưng Đỗ Thánh Lan khác bọn họ, tuy vẫn là người có lợi mới làm biết diễn kịch, nhưng khi gặp nguy hiểm Đỗ Thánh Lan sẽ đứng ra phía trước che chở cho bạn bè. Hắn còn nhớ tới tình đồng môn năm xưa đi nhặt xác cho đệ tử Trảm Nguyệt Sơn, chỉ tiếc rằng mỗi lần hắn có lòng tốt thì đều gây họa.

“Ngươi muốn đi chịu chết?”

Đỗ Thánh Lan im lặng, một lát sau nói: “Kẻ địch của ta không phải là Đỗ Thanh Quang, cũng không phải là Trúc Mặc.”

Càng không phải là độ kiếp đại thừa kỳ.

Con rồng này sẽ không hiểu, mỗi lần tu vi hắn tăng thêm một bậc thì càng gần việc tu bổ trời. Muốn thoát khỏi vận mệnh đã định, nhất định phải thoát khỏi đạo thể.

Mà hắn muốn thanh toán nợ cũ, cũng chỉ có…

Đỗ Thánh Lan ngửa đầu nhìn bầu trời, cho dù U Lan tôn giả còn sống cũng chưa chắc có thể dựa vào sức một mình hủy diệt tứ đại gia tộc.

Đỗ Thánh Lan vô thức siết chặt nắm tay, giống như muốn nắm lấy năng lực thống trị mạnh hơn. Hắn giao tất cả bảo vật trên người cho Cố Nhai Mộc, chỉ để lại một nửa Băng Diễm Quả.

Cố Nhai Mộc không nhận: “Mấy tên độ kiếp kỳ kia xuất hiện, ta không chắc có thể giấu diếm được thân phận.”

Gia chủ Bùi gia có ở đây, ắt sẽ giữ y lại tra hỏi.

“Ta sẽ tạo cơ hội cho ngươi chạy trốn.”

Cố Nhai Mộc nhíu mày, giọng nói càng lạnh lùng hơn: “Ngươi có thể thu hồi mấy lời nhân từ dối trá này không? Ngươi biết mình đang làm gì, cứu ai không?”

Đối tượng Đỗ Thánh Lan muốn cứu là một con rồng trăm phương nghìn kế muốn chiếm thân xác hắn.

Đỗ Thánh Lan: “Ta biết.”

Hai chữ được thốt ra rất nhanh, lời nói khí phách mang theo sự mạnh mẽ như xuyên thủng tất cả.

Trong ánh mắt hung dữ của Cố Nhai Mộc xẹt qua một tia kinh ngạc, y quay đầu lại đối diện với một đôi mắt tĩnh lặng như giếng cổ.

“Từ trước tới nay, người tốt với ta đều có ý xấu.” Đỗ Thánh Lan: “Ta quen rồi.”

Nói xong, Đỗ Thánh Lan đứng thẳng người, vụn đá trên vách đá xuyên qua y phục rơi xuống da.

Cố Nhai Mộc chưa vơi được phiền muộn, không rõ là bất mãn vì kế hoạch đoạt xá thất bại trong gang tấc hay là vì nguyên nhân khác.

“Cơ hội chạy trốn chỉ có một lần, tự mình nắm chắc.”

Cuối cùng hắn giao hai con sư tử Tuyết Hoa cho đối phương. Dường như sư tử Tuyết Hoa cũng cảm nhận được chuyện nào đó, dụi dụi bàn tay hắn. Đỗ Thánh Lan dùng một nửa Băng Diễm Quả điều động cái lu linh khí trong cơ thể, cưỡng ép đánh vào hợp thể kỳ.

Cố Nhai Mộc không có cách nào thăm dò ý đồ của Đỗ Thánh Lan, lúc này cho dù vào hợp thể kỳ cũng không thể thay đổi được gì. Hơn nữa cưỡng ép nâng cao cảnh giới sẽ để lại tai họa ngầm trong tương lai.

Giữa bầu trời bên ngoài núi, Bùi Cửu Tinh cũng cực kỳ hoang mang nhìn mây đen từ xung quanh tụ lại: “Đây là… Sắp độ kiếp?”

Gã khó hiểu nhìn về phía Đỗ Thanh Quang.

Lúc này Mặc Thương cũng thu lại chút ngạo khí không ai bì nổi, suy đoán có phải Đỗ Thánh Lan định đánh vào hợp thể không, liều mạng đánh một trận tử chiến.

Không ai biết giới hạn của tâm pháp U Lan, hợp thể đánh với độ kiếp, nghe vô lý nhưng có ví dụ trước đây U Lan tôn giả đánh vượt cấp, Đỗ Thánh Lan có thể làm tới trình độ nào thì khó mà phán đoán.

Nhưng rất nhanh sau đó, Mặc Thương lên tiếng: “Cho dù lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ là kéo một người chịu chết, sau đó chúng ta liên thủ, chắc chắn bắt được nó, xác định cơ duyên là gì.”

Đỗ Thanh Quang nhíu mày không nói gì, ông ta có cảm giác có thứ gì đó đang thoát ly tầm kiểm soát của ông ta. Loại cảm giác này từ lúc mới vào cấm địa đã có, bây giờ càng lúc càng mạnh.

Độ kiếp đến đột ngột, nhưng bản chất kinh khủng của lôi kiếp vẫn không thay đổi.

Mây đen vừa dày vừa nặng tụ lại bên trên, gầm rú trong đất trời. Thanh thế lớn đến mức hầu như các tu sĩ trong cấm địa đều nhìn sang dãy núi ở phía tây.

Đỗ Thánh Lan đứng giữa trung tâm sấm sét, nhìn thấy lôi kiếp sắp đánh xuống, Cố Nhai Mộc không thể không tạm thời lui xa.

“Cố Nhai Mộc”

Đỗ Thánh Lan gọi tên của y.

Cố Nhai Mộc dừng bước quay lại.

Đỗ Thánh Lan nói: “Có duyên sẽ gặp lại.”

Cố Nhai Mộc lưỡng lự, suy nghĩ nhiều lần mới nói: “Lúc cần thiết thì hãy chịu thua. Nếu ngươi bị nhốt ở Đỗ gia, sau này bản tôn vui vẻ có thể cân nhắc đi một chuyến cứu ngươi ra ngoài.”

Nói xong y hóa thành một tia sáng bạc biến mất.

Đỗ Thánh Lan thu tầm mắt, tập trung chú ý đối phó với thiên kiếp tiếp theo.

Đỗ Thánh Lan chỉ xem một lần cách đoạt xá, mặc dù có khả năng đã xem thì không quên được nhưng dù sao hắn cũng chỉ biết lý thuyết suông. Hắn thử làm theo công pháp vận chuyển chân khí trong cơ thể, thử hai lần mới điều động thành công.

Đạo thiên lôi thứ nhất đơn giản mà thô bạo.

Đỗ Thánh Lan không chống cự, khi lôi điện sắp đánh xuống đỉnh đầu thì xoay người né tránh. Lôi kiếp bổ xuống mặt đất, ngọn núi bị đánh nứt ra một cái khe.

Đạo lôi kiếp này coi như đã vượt qua. Trên bầu trời mây cuồn cuộn, bắt đầu chuẩn bị cho lôi điện lần thứ hai.

Đỗ Thánh Lan chưa bao giờ cảm thấy áp lực lớn như lần này, rõ ràng hắn biết mấy đạo thiên lôi đầu khó có thể đoạt xá thành công. Thứ nhất là mấy đạo đầu này hình như không có ý thức, không có nhiều ý thức của Thiên Đạo. Thứ hai là chúng nó quá yếu, nhanh tan.

Đoạt xá nó không khác gì đoạt xá vật chết, cho dù Đỗ Thánh Lan thành công thì có lẽ cũng sẽ nhanh tiêu tán trong trời đất.

Để tránh núi cao sụp xuống, Đỗ Thánh Lan ngự kiếm bay lên giữa không trung, bại lộ trong tầm mắt mọi người.

Quy tắc của Thiên Đạo vượt qua quy tắc của cấm địa, vốn khu vực giữa hai ngọn núi này không thể bay lên quá cao, nhưng lúc này Đỗ Thánh Lan lại hoàn toàn không bị hạn chế.

Những người khác chỉ có thể quan sát từ đằng xa.

Ai cũng không dám động thủ khi tu sĩ độ kiếp. Đây không phải là quy tắc ngầm trong tu chân giới mà là trời đất không đồng ý sẽ đánh lôi kiếp xuống g.iết chết.

Chỉ trong một lúc đã có không ít người đến góp vui.

Vị hôn thê của Hà Bất Minh chỉ nghe qua chuyện của Đỗ Thánh Lan, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy người thật, cảm thấy hữu danh vô thực: “Chỉ mới bắt đầu mà sao nhìn hắn thảm vậy?”

Bốn đạo thiên lôi đầu, tu sĩ bình thường chỉ cần không quá phế thì đều là cho không.

Thanh mai trúc mã ở bên cạnh nhanh nhảu nói: “Trước kia nghe nói Đỗ Thánh Lan vào luyện hư, bây giờ chắc là độ hợp thể kiếp.”

Nói xong nàng ta mới nhận ra mình nói cái gì, vội vã bổ sung: “Bất Minh ca ca làm đâu chắc đấy, sau này nhất định lợi hại hơn.”

Chỉ có Hà Bất Minh bị đánh cướp mặt mày cứng đờ, không nhìn ra hắn đang nghĩ gì.



Trên bầu trời, trong tiếng bàn tán ồn ào, Đỗ Thánh Lan nghênh đón lôi kiếp thứ sáu.

“Đạo tâm phải sạch sẽ trong sáng như sen…”

Đây là một câu được nhấn mạnh trong công pháp đoạt xá.

Đoạt xá đã là đường tắt, còn phải như sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, Đỗ Thánh Lan cũng cảm thấy rất buồn cười. Theo truyền thuyết, đoạt xá là bí thuật do một vị ma đầu sửa đổi từ việc đầu thai chuyển kiếp của phật giáo, cho nên trong đó cũng có một ít quy tắc cao diệu của phật môn.

Đỗ Thánh Lan nhanh chóng vận chuyển công pháp, sau khi tia lôi kiếp thứ bảy rơi xuống, cố gắng thi triển đoạt xá.

Chỉ là thần niệm vừa mới tiếp xúc với lôi kiếp thì đau đầu kinh khủng, sau đó bứt khỏi lôi kiếp.

Đạo thứ bảy… Vẫn thất bại.

“Đỗ huynh, nó đang độ kiếp kiểu gì vậy?” Bùi Cửu Tinh thiên phú có hạn, không hiểu lắm. Bộ thiên tài đều độ kiếp như thế này?

Vọt về phía lôi kiếp, bị đánh, sau đó như ốc sên rụt râu, cuối cùng thẹn quá hóa giận một kiếm chặt đứt thiên lôi.

Đỗ Thanh Quang luôn bình tĩnh lại lóe lên một tia lạnh lùng trong mắt, không ai hiểu con bằng cha, Đỗ Thánh Lan hành động càng kỳ lạ càng chứng tỏ hắn có toan tính khác.

Không biết có phải là vì hành vi của Đỗ Thánh Lan chọc giận lôi kiếp hay không, sau khi hắn nguy nan vượt qua lôi kiếp thứ tám, cả một vùng trời hiện lên màu đỏ rực.

Phạm vi lôi kiếp lan ra quá lớn, đám người phụ trách canh giữ cửa ra cũng nhìn thấy rất rõ ràng.

Lôi kiếp thứ chín.

Tới dễ dàng như vậy.

Đỗ Bắc Vọng dẫn đầu nhóm con cháu gia tộc canh giữ cửa ra nghĩ đến ngày mình độ kiếp, vừa có chút dấu hiệu lôi kiếp màu đỏ đã lập tức tan thành mây khói.

Loại chênh lệch này khiến hắn hoàn toàn cảm thấy bất an.

“Chết trong thiên kiếp đi!”

Ánh mắt Đỗ Bắc Vọng âm trầm.



“Thiên kiếp, để chúng ta hòa thành một thể đi!!”

Cũng trong lúc đó, nội tâm Đỗ Thánh Lan gào thét, chỉ suýt chút nữa là nói một câu ta tới để gia nhập vào các ngươi.

Đáng tiếc, thiên kiếp từ chối sự gia nhập của hắn, lôi kiếp thứ chín tỏa ra khí thế khủng bố khiến các tu sĩ đứng xem tái mặt.

Một cơ hội cuối cùng.

Đỗ Thánh Lan vốn đang gấp gáp vào giờ phút này lại cảm thấy nhẹ nhõm. Hắn hít sâu một hơi, lưng thẳng tắp, cho dù không muốn thừa nhận nhưng khoảnh khắc này rất nhiều người đều nhìn thấy cái bóng Đỗ Thanh Quang trên người hắn.

Sự lạnh nhạt di truyền.

Đỗ Thánh Lan thu hồi Trảm Nguyệt Kiếm, khi tia lôi kiếp thứ chín đánh xuống thì cả không gian đều bị chấn động rung lên. Đối mặt với tia sét cứng cáp như mãng xà đánh tới, Đỗ Thánh Lan đổi công thành thủ, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Theo như công pháp đưa chân khí từ lồng ngực đến mạch môn, Đỗ Thánh Lan cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân, cuối cùng va vào lôi kiếp.

Trung tâm lôi kiếp đột nhiên hình thành một vòng xoáy, trong sự đau đầu muốn nổ tung, Đỗ Thánh Lan hạ quyết tâm để thần thức bay ra khỏi cơ thể, chen vào giữa vòng xoáy.

Không biết trải qua bao lâu, như đã qua một kỷ nguyên, hắn từng bước cắn nuốt lôi điện tóe ra tia lửa, giống như chính mình đã biến thành tia lửa.

Không biết vì quá đau đớn hay vì nguyên nhân gì, Đỗ Thánh Lan đã không còn tri giác.

“Ta bị đánh phanh thây rồi à?”

Hắn nghi ngờ muốn nhìn rõ thế giới.

Các tu sĩ xung quanh khiếp sợ.

“Người đâu?”

“Đỗ Thánh Lan độ kiếp thất bại?”

Có người tận mắt nhìn thấy cơ thể Đỗ Thánh Lan bị lôi điện kéo đi, trong nháy mắt biến mất.

Một đời thiên kiêu, cứ vậy mà thân tử đạo tiêu?

Cố Nhai Mộc đứng trong các tu sĩ, đồng tử co lại, siết chặt nắm tay: “Sao có thể…”

Người như Đỗ Thánh Lan sao có thể chết trong hợp thể kiếp?

Nhưng hiện thực chính là như thế.

Mấy hơi thở trước, trưởng tộc của tứ đại gia tộc xấu xa còn đang suy nghĩ sau khi độ kiếp phải khống chế Đỗ Thánh Lan như thế nào, xác định cơ duyên là gì, bây giờ ngay cả một sợi tóc của Đỗ Thánh Lan cũng tìm không thấy.

Trảm Nguyệt Sơn từng có một đoạn nhân quả với Đỗ Thánh Lan, phó tông chủ Lý Đạo Tử thở dài: “Kết thúc rồi sao?”

Đại đạo vô tình, cũng chỉ như thế.

Ai ngờ Trúc Mặc nhìn bầu trời xa xa: “Chưa chắc.”

Lý Đạo Tử sửng sốt, sau đó chấn động: “Chẳng lẽ còn có cơ hội xoay chuyển?”

“Nếu đã thân tử đạo tiêu, vì sao lôi kiếp vẫn còn?”

Dần dần cũng có người bắt đầu phát hiện bất thường.

Mây đen không có dấu hiệu biến mất, trong trời đất lóe lên tia sáng bạc như ngưng tụ ra một quy luật mới. Nương theo gió lốc đáng sợ, lôi điện bắn ra ba tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Không giống với tiếng ầm ầm truyền thống, động tĩnh này cực kỳ cổ quái, hơn nữa có hơi vặn vẹo.

Nói về hiểu biết âm thanh trong trời đất, Cầm Tông là số một. Không chờ người khác hỏi, vị hôn thê ôm cánh tay Hà Bất Minh đã hỏi trước: “Bất Minh ca ca, tiếng sấm này là sao?”

Hà Bất Minh cẩn thận đánh giá tiếng vang, âm sắc, lưỡng lự đáp: “Hình như nó… Đang cười.”

“Cười?”

Hà Bất Minh bắt chước trong vô thức: “Hà há ~ hà há ~ hà há ~ há há há há há…”

“…..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.