Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ

Chương 19: Lại gặp nhau



Sau khi cấm địa đóng cửa không lâu, mây trên bầu trời dần biến mất.

Lôi kiếp màu đỏ tía tan đi, trước khi biến mất, phần dưới lôi kiếp chợt run lên, tia chớp nhỏ ở trên không lăn lộn mấy vòng, rõ ràng là bị đạp xuống.

“Eo của ta…”

Đỗ Thánh Lan mất khống chế từ trên bầu trời rơi xuống, cùng không khí ma sát ra một chuỗi tia lửa nhưng rất nhanh sau đó hắn biết được việc này đang tiêu hao năng lượng của mình, vội vàng ngậm miệng giảm tốc độ.

Tại vì Đỗ Thánh Lan xui xẻo, cấm địa U Lan bị phong bế, từ trên không trung cũng đừng hòng đi vào, dẫn đến Đỗ Thánh Lan theo không khí trượt sang lệch một đoạn dài. Từ trên cao dễ dàng nhìn ra sau, hắn còn nhìn thấy một số bóng dáng tu sĩ chậm chạp ở xa xa.

Nếu như cưỡng ép dùng năng lượng như chân khí được lưu trữ trong cơ thể hắn, năng lượng tiêu tốn khi ở giữa không trung còn nhiều hơn lúc ở mặt đất. Hắn cúi đầu nhìn cái đuôi tia chớp cụt lủn phía dưới không thể thu lại, căn bản không dám dùng quá nhiều sức mạnh, rất sợ bị tiêu hao quá độ rồi tèo.

Cấm địa U Lan rất rộng, không biết trượt lệch bao lâu mới kết thúc, Đỗ Thánh Lan nhắm mắt chậm rãi đợi kết thúc.



Trên một con đường nhỏ náo nhiệt có không ít xe thú tới lui.

Xác rồng khổng lồ, trước đây Cố Nhai Mộc chia nhỏ ra bán. Hiện tại thương hội Hắc Thủy còn trữ hàng, có tu sĩ đang chạy tới khu phía nam muốn xem hàng, trên đường sẽ vòng qua cấm địa U Lan.

Một vật nhỏ bình thường sau khi hạ xuống lăn đầy cát bụi, ngẩng đầu nhìn về phía thế giới từ biệt đã lâu mới gặp lại.

Nhìn từ góc độ của hắn, yêu thú bình thường kéo xe giờ cao như núi.

Đỗ Thánh Lan thở dài khe khẽ, đột nhiên nghĩ đến Cố Nhai Mộc. Rồng thường ít có kiên nhẫn, không biết mình giao phó cho y hai con sư tử Tuyết Hoa có được chăm sóc không.

Suy nghĩ này chỉ thoáng qua rồi thôi, hắn cũng không rảnh rỗi đi quan tâm người khác.

Đỗ Thánh Lan đi ra phía sau một cái gò cát, giạng chân, nhảy, bay, lượn… Sau khi thử một loạt tư thế, xác định độ thuần thục khống chế thân thể đã gần như một trăm phần trăm.

Hắn còn cần một cái gương.

Trong thương đội, món đồ chơi nào cũng có, bởi vì hay đi đường dài nên đồ dùng hằng ngày đều đầy đủ, đồ thường dùng đều được để trong buồng xe.

Đỗ Thánh Lan canh chừng một lúc, chờ đến khi một thương đội thực lực yếu kém đến, hắn nín thở hai lần, thu liễm điện lưu của bản thân. Thừa dịp thương đội nghỉ ngơi thì hắn cắt giấy mỏng như cánh ve, chui thẳng vào cửa sổ.

Chủ nhân của buồng xe chắc là một người thích chưng diện, gương được gắn lên thành xe thú. Đây là mặt gương được chế tạo từ một loại tinh thạch đặc biệt, vô cùng sáng.

Trong mặt gương hiện ta một tia lôi điện cỡ ngón tay cái, bên ngoài lôi điện phủ một lớp ảo ảnh, ở hạch tâm dường như còn có một hình ảnh nhân loại thu nhỏ.

Đỗ Thánh Lan thấy thế thở phào nhẹ nhõm.

“Vẫn còn cơ hội.”

Ảnh thu nhỏ có lẽ là thần thức của hắn, nguyên thần hoàn chỉnh chứng minh hắn có khả năng hóa hình.

Ngay khi Đỗ Thánh Lan cần tìm được một con đường tu luyện thích hợp, hắn có thể cảm nhận được trong cơ thể chứa một phần năng lượng nên không dám sử dụng qua loa, sợ gây ra chú ý.

Suy đi tính lại, Đỗ Thánh Lan cần phải tìm được Cố Nhai Mộc, lợi dụng con đường tin tức của Tuyệt Sát Điện nắm lấy một phương pháp hóa hình kỳ vật trong trời đất. Về cách biến hóa, Cố Nhai Mộc là một con rồng chắc chắn sẽ có chủ kiến hay.

“Hắn sẽ không lừa ta.” Đỗ Thánh Lan thử vươn hai cánh tay, kết quả chỉ có luồng điện mảnh dẻ khẽ xoa xoa cằm.

Cố Nhai Mộc là người phân rõ ân oán, bây giờ không còn thân thể để y mưu đồ chiếm lấy, hơn nữa lúc cuối cùng Đỗ Thánh Lan còn giúp y một lần, đây xem như là sự hữu nghị

Đã có sự hữu nghị, bây giờ đương nhiên phải đòi lại trái ngọt hữu nghị.

Bầu trời dần tối, trong núi tối sớm, bên ngoài người thương đội vây quanh lửa trại nói chuyện phiếm.

“Có phải xảy ra chuyện gì không? Đại ca truyền tin nói thấy rất nhiều người của thế lực lớn bỏ chạy, chúng ta có cần đi đường vòng không?”

“Cấm địa nào mà không giống nhau chứ, ban đầu chém giết đến khi kết thúc thả lỏng tinh thần.”

Vị trí của thương đội cách cấm địa U Lan không xa, lúc này cấm địa đóng cửa cũng không bao lâu, bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì.

Bên trong xe ngựa, Đỗ Thánh Lan nghĩ đến cảnh tượng mình bị vây công trong cấm địa và cảnh đám tu sĩ cuống quít chạy trốn, nguyên thần ẩn trong tia chớp mỉm cười.

“Đây chỉ là bắt đầu…”

Một câu nói khẽ bâng quơ theo gió, không biết là nói cho ai nghe.



Thành An Vũ, chủ gia Đỗ gia.

Trong tứ đại gia tộc, Bùi gia giàu có, gia tộc uy nghiêm nhất chắc chắn là Đỗ gia. Người Đỗ gia hành sự độc tài, người ngoài nhìn thấy đều đi đường vòng. Có chủ gia cố thủ thành An Vũ, phồn hoa náo nhiệt, tu sĩ thực lực cao mới dám vào trong thành. Bọn họ có nhiều mối quan hệ, tin tức cũng tinh thông.

Lần này trong các tu sĩ trở về, có trường hợp cá biệt từng đến cấm địa U Lan, trận lôi kiếp kinh người kia đang được bọn họ nhắc đến.

Thỉnh thoảng có một, hai ánh mắt nhìn về phía chủ gia. Lúc trước có người thoáng nhìn thấy Bùi Cửu Tinh xuất hiện ở thành An Vũ nhưng không chắc chắn có nhìn lầm hay không.

Bùi Cửu Tinh quả thật ở trong thành.

Từ sau khi rời cấm địa, gã không về gia tộc mà theo Đỗ Bắc Vọng đi về Đỗ gia.

Vết thương có thể dựa vào đan dược khôi phục nhưng tóc không thể dùng một chút chân khí là có thể lập tức mượt mà đen nhánh được. Mái tóc đen của gã bây giờ như cỏ khô cuộn lại rối xù.

Lúc này gã và Đỗ Thanh Quang đang đứng trong một căn phòng nhỏ trong từ đường.

Ở bên trong là một hàng hồn đăng cháy sáng, có một đế đèn màu đồng cổ vô cùng bắt mắt, ngọn lửa trong đế đèn đã sớm tắt một thời gian dài.

Đỗ Thanh Quang tự tay chạm vào mép hồn đăng, kim loại lạnh lẽo xuyên qua đầu ngón tay tràn lên. Ông ta nhìn chằm chằm hồn đăng, không biết đang nghĩ cái gì.

“Thật sự… Chết…” Bùi Cửu Tinh không tin nổi.

Trừ phi thân tử đạo tiêu, hồn đăng sẽ không tắt.

“Chúng ta tính toán nhiều năm như vậy, chẳng phải là…”

Bùi Cửu Tinh còn chưa nói xong đã bị Đỗ Thanh Quang cắt ngang. Ông ta bấm ngón tay, ánh mắt trở nên ôn hòa đạo đức giả như bình thường: “Bùi huynh có gì muốn nói, có thể giữ lại đến đại sảnh hẵng nói.”

Đến sảnh chính, Bùi Cửu Tinh mới biết được ý tứ Đỗ Thanh Quang. Mặc Thương không biết đến từ khi nào, tuy Bàn Thiên Hạc không đến nhưng có một tia thần thức ở đây.

Mặc Thương ngoài sự lạnh lùng còn có một chút âm trầm, khi bọn họ vừa vào cửa lập tức nói: “Đỗ Thánh Lan đã chết, lẽ nào chúng ta sẽ bị nhốt ở độ kiếp kỳ?”

Bùi Cửu Tinh tức giận: “Việc đã đến nước này, còn có thể làm gì?”

“Thiên phú của Bùi huynh vốn có hạn, đương nhiên có thể nói mát.”

Bùi Cửu Tinh vừa mới bưng cái tách đã đặt mạnh xuống: “Đừng quên chuyện đạo thể trời sinh, Bùi gia ta trả giá rất lớn.”

Mặc Thương không châm chọc nữa, dường như đã thừa nhận chuyện này. Hắn ngồi thẳng lưng như thanh kiếm trên lưng, sau khi im lặng một lúc thì nhìn về phía Đỗ Thanh Quang.

Trong mấy người bọn họ, người có khả năng phi thăng nhất chính là Đỗ Thanh Quang. Mấy chục năm tính toán dã tràng se cát biển đông, Mặc Thương lại không thấy đối phương có biểu hiện khác lạ. Loại kiềm chế cực đoan này ngay cả hắn cũng cực kỳ bội phục.

“Thú triều bùng phát bất ngờ.” Đỗ Thanh Quang bình tĩnh nói: “Trước tiên phải biết rõ thú triều có liên quan gì đến cơ duyên trong cấm địa U Lan.”

“Còn tin tức Đỗ Thánh Lan qua đời…” Ông ta mím môi, ra quyết định: “Tạm thời không công bố ra ngoài.”

Mặc Thương nhíu mày, không hiểu giấu diếm để làm gì.

Đỗ Thanh Quang nhận thấy chuyện này có chút kỳ lạ, tạm thời không thích hợp để lộ.

Lúc đang nói chuyện, một vị trưởng lão ở bên ngoài cầu kiến.

“Xin gia chủ đi xem đứa nhỏ Bắc Vọng, không thể để nó bị nội thương.”

Trưởng lão vội đến, mang theo một trận gió, mái tóc vàng khè khô quắt sau khi bị sét đánh của Bùi Cửu Tinh rối tung trong gió, có mấy sợi dính vào mí mắt. Bùi Cửu Tinh giật giật mí mắt, sắc mặt khó coi đứng dậy: “Ta còn có việc, cáo từ trước.”

Ban đầu Bùi Cửu Tinh định xé rách không gian rời đi, nhưng hôm nay bị sét đánh mấy lần, chân khí hơi hỗn loạn nên đổi thành ngồi xe thú.

Còn chưa kịp rời khỏi thành An Vũ, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh the thé: “Đỗ Thánh Lan chết rồi, hồn đăng của Đỗ Thánh Lan tắt rồi!”

Bùi Cửu Tinh vung tay áo lên, cửa sổ tự động mở ra hai bên. Lúc này trời đã tối nhưng đối với cảnh giới của gã mà nói, năng lực quan sát không bị quấy nhiễu quá nhiều.

Thứ đang phát ra tiếng kêu trên bầu trời là một con quạ đen Học Thiệt. Loại yêu thú này có tốc độ sinh sản rất nhanh, thích nhất học theo con người nói chuyện. Đáng ghét hơn chính là không có năng lực gì, tốc độ phi hành cực nhanh, cũng không biết có phải là vì miệng tiện dưỡng ra tuyệt chiêu đặc biệt không.

Bùi Cửu Tinh: “Đi điều tra con quạ đen Học Thiệt này bay từ đâu tới.”

Trong lòng gã cảm thấy việc này không đơn giản, cả trong lẫn ngoài Đỗ gia đều có cao thủ canh giữ, không thể nào để cho một con quạ đen Học Thiệt bay vào. Nếu vậy thì tin tức này bị tiết lộ như thế nào?

Thành An Vũ vốn là địa bàn của Đỗ gia, chuyện con quạ đen kia nói năng lung tung kia còn truyền đến tai Đỗ Thanh Quang sớm hơn, nhưng cho dù là Đỗ Thanh Quang đa mưu túc trí, trong một lúc cũng không nghĩ ra là ai làm.

Việc này cũng khiến ông ta nhớ tới chuyện tàng thư các bị trộm, đến nay vẫn chưa tra ra ai là nội gián của Đỗ Thánh Lan.

Lúc này không có ai, trong mắt Đỗ Thanh Quang hiện lên một chút mệt mỏi. Một chuyến đi đến cấm địa U Lan, một con cờ quan trọng nhất biến mất trong lôi kiếp. Ván cờ ông ta vất vả bày ra, nếu phải làm lại một lần nữa thì khó như lên trời.



Người dạy quạ đen Học Thiệt nói chuyện không phải ai khác mà chính là Đỗ Thánh Lan.

Theo dự đoán của hắn, mặc dù lão hồ ly Đỗ Thanh Quang chứng kiến hồn đăng tắt, nhất định sẽ còn chút nghi ngờ, không công bố ra bên ngoài.

Đỗ Thánh Lan lại ước gì khắp thiên hạ đều biết tin hắn đã chết, tiện thể hố vài người.

Sau khi thương đội lúc nãy rời đi, hắn lập tức dùng chút thời gian dạy quạ đen nói tiếng người, bây giờ kế hoạch hoàn thành, Đỗ Thánh Lan lại tiếp tục ngồi gần sườn dốc canh chừng, đến ngày thứ ba rốt cuộc chờ được thương đội đến trấn Thạch Hoài.

Đỗ Thánh Lan dán chặt vào thanh gỗ ở phía dưới xe, buồn chán mà đếm tiếng cọc cạch khi bánh xe đè lên đá xanh, đếm lâu đến mức cảm thấy buồn ngủ.

“Đến rồi!”

Con gái của người phụ trách thương đội ở phía trước vui vẻ kêu một tiếng. Đỗ Thánh Lan bị đánh thức, lặng lẽ nhảy xuống xe. Hắn nhìn dòng người trên phố, chỉ cảm thấy như đã trải qua mấy đời.

Trấn Thạch Hoài vẫn náo nhiệt như ngày xưa, tu sĩ đến xin rèn khí nối liền không dứt. Hiện tại đúng lúc là buổi tối, hắn còn đang lưu luyến phong cảnh trên phố thì trời đột nhiên đổ mưa to.

Nam tử xếp hàng chờ rèn khí bỗng nhiên cứng người, cảnh giác nhìn xung quanh.

“Sao vậy?” Đồng bạn hỏi.

Nam tử sờ đầu: “Đột nhiên cảm thấy thân thể tê dại.”

Đồng bạn nhìn thấy phía trước đúng lúc có một vị nữ tu xinh đẹp, vỗ mạnh vai hắn, bật cười mắng hắn: “Cái đồ h.áo sắc!”

Nam tử vội vàng thanh minh.

Bọn họ không chú ý đến trong một góc nhỏ, Đỗ Thánh Lan tựa lên tường, cúi đầu nhìn mũi chân… Suy nghĩ sao lại bị rò điện rồi? Mấy ngày hôm trước hắn còn có thể tự do thu phóng luồng điện, nhưng ở trong ngày mưa dường như không khống chế được.

Đỗ Thánh Lan không quan tâm lắm, cố gắng tìm đường ít người qua lại, thỉnh thoảng một luồng điện mất khống chế theo dòng nước hướng ra xung quanh, khiến người ta bủn rủn chân tay.

Khó khăn lắm rời khỏi trấn Thạch Hoài, Đỗ Thánh Lan thở phào nhẹ nhõm, dựa theo phương hướng trong trí nhớ mà đi trong đêm.



Đạo quan.

Tiếng mưa rơi trên núi lớn hơn trong trấn nhiều.

Thiên Cơ đạo nhân mặt mày nhăn nhó, khuôn mặt hồ ly dài ra hơn nhiều.

Cố Nhai Mộc ngồi đối diện Thiên Cơ đạo nhân, giữa hai người cách một cái bàn, trong lư hương đốt hương không biết tên, mùi gỗ thông chậm rãi lan tỏa.

Ngọn nến rất lớn nhưng ánh sáng bình thường, Cố Nhai Mộc mang tới cảm giác bị chèn ép rất lớn.

“Đạo thể trời sinh, bổ trời.”

Khung cảnh yên tĩnh cuối cùng bị phá vỡ, Cố Nhai Mộc mắt lộ sát khí nhìn Thiên Cơ đạo nhân: “Ngươi dám giấu diếm việc này tới hôm nay.”

Hồ ly bất đắc dĩ: “Long Quân chưa từng hỏi.”

Nó quá xui xẻo, tự nhiên bị con rồng này tìm tới cửa, dùng tính mạng nó để ép hỏi.

Cố Nhai Mộc nhắm mắt, Thiên Cơ đạo nhân không biết y muốn chiếm thân xác Đỗ Thánh Lan, đương nhiên ôm thái độ không nhiều chuyện. Chỉ là Đỗ Thánh Lan… Sau khi đối phương biết chuyện đạo thể trời sinh, cố ý đến cấm địa U Lan, cuối cùng độ kiếp, có khi nào có tính toán khác không?

Ánh nến lay động khiến tâm trạng phiền muộn, Cố Nhai Mộc gõ bàn một cái, sư tử Tuyết Hoa tự giác chui ra ống tay áo của y, đảm nhiệm vai trò đế cắm nến, khống chế ngọn lửa không cho chập chờn.

“Hắn còn sống không?”

Thiên Cơ đạo nhân đã lường trước mình sẽ bị hỏi một loạt câu hỏi, nhưng không ngờ Cố Nhai Mộc lại hỏi vấn đề này đầu tiên.

“Hai ngày trước sau khi có tin đồn Đỗ Thánh Lan đã chết, ta đã bói một quẻ, quẻ tượng rất kỳ lạ.”

Cố Nhai Mộc ngước mắt, im lặng nghe lời tiếp theo.

“Thoát khỏi hồng trần, vẫn còn trong ngũ hành.”

Một ánh mắt sắc như đao, lạnh như băng quét tới, hồ ly vuốt râu bất cẩn dùng sức, suýt chút nữa rụng một cọng râu dài: “Long Quân minh giám, không phải ta cố ý thừa nước đục thả câu, nhưng quẻ tượng này nói như vậy.”

Chính nó cũng không hiểu.

Không rõ tính tình bất thường của con rồng này, hồ ly xê cái mông về sau một chút, đuôi sắp dựng thành một đường thẳng.

Nghĩ đến quẻ tượng cổ quái kia, Thiên Cơ đạo nhân lại thở dài nặng nề. Nó vốn đang tiếc hận mình không còn cơ duyên giải trừ huyết chú, lại nghĩ đến cảnh ngộ của Đỗ Thánh Lan, so sánh thì nó lại thấy chút việc này cũng không tính là gì.

“Chưa thấy thanh niên trẻ nào thảm như vậy.” Cái đuôi hồ ly được thả lỏng, cuộn lại: “Ông trời cũng muốn tính kế hắn.”

Xuất thân, thiên phú… Những thứ này còn có cơ hội dùng nỗ lực để đạt được, nhưng điều tuyệt vọng nhất chính là số mệnh không thể trốn thoát.

Trong nhất thời, cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng.

“Cố Nhai Mộc.”

Trong khung cảnh yên ắng, Cố Nhai Mộc dường như nghe thấy Đỗ Thánh Lan gọi tên mình. Y nhớ ngày ấy độ kiếp, đối phương bình tĩnh nói ‘có duyên gặp lại’.

Thùng.

Tiếng đập cửa nặng nề truyền đến.

Nửa đêm canh ba có người gõ cửa, Cố Nhai Mộc nhìn thấy Thiên Cơ đạo nhân không kịp che giấu vẻ kinh ngạc trong mắt, chứng tỏ tên hồ ly gian manh này cũng không tính được sẽ có người đến.

Tiểu đồng trông coi đạo quan đang ngủ gà ngủ gật. Hắn đột nhiên tỉnh dậy, nhìn thấy quan chủ và Cố Nhai Mộc đi đến cửa chính, do dự một chút, quyết định không đi theo.

Hồ ly đi mở cửa, cửa gỗ nặng kêu cót két khó nghe, cửa chính từ từ mở ra.

Đầu tiên không nhìn thấy ai.

Lần thứ hai cũng chẳng thấy ai.

Hồ ly ló đầu ra nhìn thì Cố Nhai Mộc lại cúi đầu, chỉ thấy phía sau cánh cửa là một tia chớp nhỏ lớn chưa bằng bàn tay, sau lưng cột một cái lá sen rất to, nước mưa theo lá sen chậm rãi rơi xuống.

Cái lá này không phải dùng để che mưa mà Đỗ Thánh Lan mang theo để kịp thời khống chế cơ thể. Một khi phiến lá bị cháy trụi, hắn sẽ bị rò điện.

Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu —

“Cố Nhai Mộc, là ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.