Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ

Chương 24: Vạn người mê



Lời nói của Kỳ Tử Kỳ vô cùng ma tính, không thể vứt bỏ khỏi đầu.

Đỗ Thánh Lan giật giật khóe môi, gần đây hắn đang nghiên cứu Thiên Lôi Tôi Thể. Lúc trước đám hoa hồ điệp không xem như quá lợi hại, hắn chưa hoàn toàn giật điện kiểu hủy diệt, thậm chí còn đang thử nghiệm có thể khống chế được sức mạnh hay không.

Đệ nhị tổ Hợp Hoan Tông biến mất, không ít thần niệm kéo dài ý thức của chủ nhân lúc còn sống, đau thương ảm đạm.

Đỗ Bắc Vọng vừa nhận được truyền thừa, đang định bái tạ Hàn Nguyệt tôn giả thì thấy đối phương khoát tay, than thở: “Hắn đi rồi.”

Đỗ Bắc Vọng khó hiểu.

Sau một khắc, Hàn Nguyệt tôn giả tự bạo phân thân.

Cho dù đã là nỏ mạnh hết đà, Hàn Nguyệt tôn giả vẫn là phân thân lúc còn sống, năng lượng phát ra vô cùng kinh khủng. Ông ta ném Đỗ Bắc Vọng bay ra cách đó mười ngàn thước nhưng lại lười nhắc nhở hắn. Đỗ Bắc Vọng bị hơi thở cường đại công kích, phun ra một búng máu.

Trong lúc hắn đang tức giận thì đột nhiên sửng sốt.

Phía trước nơi Hàn Nguyệt tôn giả tự bạo có vô số khí đen tán loạn, tiếng kêu la cổ quái đầy oán hận. Đó là tà ma dưới đất bị Hàn Nguyệt tôn giả cho phát nổ trực diện, trước khi chết phát ra tiếng k.êu rên đau đớn.

Tà ma cường đại không gì sánh nổi, lúc đó tu sĩ chỉ có thể trấn áp, muốn hoàn toàn g.iết chết thât sự quá khó khăn.

Hết năm này tới năm khác, trải qua hơn một ngàn năm trấn áp, tà ma dần dần mất đi đa số sức mạnh, lúc này mới có thể bị thần niệm g.iết chết.

Đỗ Bắc Vọng im lặng, đứng dậy cúi người ôm quyền với nơi Hàn Nguyệt tôn giả biến mất: “Cung tiễn tiền bối.”

Người xưa vì bảo vệ đại lục Cửu Xuyên mà đã trả giá cao đến mức khó mà tưởng được.

“Không thành tiên thì chỉ có thể làm chó cùng rứt giậu.”

Giờ phút này, trong mắt Đỗ Bắc Vọng toát lên kiên định: “Đại đạo vô tình, ta nhất định phải phi thăng thoát khỏi ràng buộc.”

Thiên phú của hắn đã vượt xa người thường, nhưng vẫn không đủ vốn liếng để phi thăng. Hắn muốn ngồi lên ghế gia chủ Đỗ gia, hưởng thụ đãi ngộ tài nguyên tốt nhất, vì con đường tu đạo dẹp mọi cản trở.

Hàn Nguyệt tôn giả biến mất, đường xích sắt cũng biến mất theo, Đỗ Bắc Vọng phóng đi.

Một con đường đầy hoa khác đã biến mất, đồng thời không ngừng hấp thụ năng lượng tà ma dưới lòng đất, hiển nhiên là muốn mang đi tà ma của khu vực này.

Không còn thần niệm của đại năng chèo chống, hai con đường dần dần chồng lên nhau, Đỗ Thánh Lan như nhìn thấy bóng lưng Đỗ Bắc Vọng rời đi ở đằng sau, dù cách xa như vậy vẫn có thể cảm nhận được ý chí chiến đấu tận trời trên người đối phương.

Đỗ Thánh Lan không chút nghi ngờ Đỗ Bắc Vọng đã chiếm được truyền thừa của một vị đại năng.

“Sau nửa nén nhang nữa Tháp Lâu sẽ đóng cửa, ai vượt quá thời gian vẫn chưa trở ra thì tự gánh lấy hậu quả.”

Trên bầu trời vang vọng tiếng cảnh cáo, Đỗ Thánh Lan không trì hoãn nữa. Trước khi đi, hắn xoay người hành lễ với không khí: “Sau này nếu đại lục Cửu Xuyên gặp nạn, tại hạ sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”

Khi hắn sắp rời khỏi Tháp Lâu thì tạp âm lại vang lên lần thứ hai.

“Huhuhu, vẫn là người thừa kế của Tử Kỳ ca ca tốt bụng. Tử Kỳ ca ca, ta nhớ huynh.”

“Truyền nhân này xem như có lòng, không phụ sự kỳ vọng của Kỳ tiên sinh.”

Đỗ Thánh Lan suýt chút nữa té ngã từ giữa không trung, tò mò đệ nhị tổ làm như thế nào mà được nhiều người yêu thương đến tận bây giờ.

“Tiểu tử.” Một giọng nói thô lỗ truyền vào tai: “Chuyện ngươi nhận được truyền thừa của hắn tốt nhất đừng để lộ, công pháp kia rất huyền diệu, tu luyện thành công thì e rằng ngay cả độ kiếp kỳ cũng không kiềm chế nổi, tình nguyện làm con rối.”

Đỗ Thánh Lan suy nghĩ những người này đến nay vẫn nhớ mãi không quên, có phải bị trúng chiêu hay không.

Trên bầu trời truyền đến tiếng cười nhạo: “Kỳ Tử Kỳ không xấu xa như ngươi nghĩ, ta thấy ngươi có chút lương tâm, giúp hắn chỉ điểm cho ngươi một câu…”

Đỗ Thánh Lan vội vã dỏng tai lắng nghe.

“Ngày xưa Kỳ Tử Kỳ từng nói ‘Phải ích kỷ cỡ nào mới cho rằng công pháp của Hợp Hoan Tông là khống chế con người, xem vạn vật thế gian đi!’.”

Giọng nói thô lỗ biến mất, cùng lúc đó Đỗ Thánh Lan cũng phóng ra ngoài Tháp Lâu.

Bên ngoài tụ tập không ít người, trong đó còn có mấy vị đạo sư học cung. Đỗ Thánh Lan nheo mắt, tìm kiếm Cố Nhai Mộc trong những tu sĩ đã đi ra.

Một bóng dáng quen thuộc ánh vào mắt hắn, bốn mắt nhìn nhau, Đỗ Thánh Lan khẽ gật đầu.

Cố Nhai Mộc biết Đỗ Thánh Lan đang ám chỉ đã có thu hoạch.

Tháp Lâu phong bế, trong đám đông truyền đến không ít tiếng thở dài.

Tuyển thẳng lần này không ít người tu hành ôm ảo tưởng. Sau hành trình cửu tử nhất sinh ở Tháp Lâu, ảo tưởng tan biến, lắc đầu chuẩn bị rời đi. Không ngờ lúc này lại bị cản lại, người tu hành kia vốn không vui, giọng nói cũng trở nên gay gắt: “Các hạ có ý gì?”

Nhưng người cản hắn lại hoàn toàn không trả lời.

Cho đến khi xác định Tháp Lâu đã không còn ai, toàn bộ tu sĩ đã ra ngoài, viện phó mới xuất hiện trước mặt mọi người.

“Ta muốn hỏi các vị, ai lấy được truyền thừa?”

Đỗ Bắc Vọng chủ động dứng dậy. Sau lưng hắn xuất hiện một ảo ảnh phân thân, chỉ trong tích tắc đã biến mất.

Đây chính là pháp thuật phân thân của Hàn Nguyệt tôn giả, nhưng Đỗ Bắc Vọng vừa mới đạt được vẫn chưa kịp tu luyện, chỉ là một cái chứng nhận.

Viện phó vui mừng gật đầu: “Ngươi hẳn đã biết quy củ của học cung ta.”

Đỗ Bắc Vọng nói: “Sau này ta sẽ tiếp tục để lại truyền thừa ở Tháp Lâu.”

Viện phó rất hài lòng với thái độ dứt khoát của hắn, mỉm cười nói: “Từ nay về sau, ngươi chính là học viên nòng cốt của học cung Thiên Thánh chúng ta.” Sau đó viện phó nhìn sang đạo sư bên cạnh mình: “Dẫn nó đi làm thủ tục.”

Muốn trở thành đệ tử học cung còn phải trải qua kiểm tra thân phận, lập lời thề theo trình tự, rất là rườm rà.

Đỗ Bắc Vọng vừa đứng lên, hắn lập tức trở thành tiêu điểm. Vừa vào học phủ đã là học viên nòng cốt, đây là may mắn cỡ nào chứ!

Từ bé đến lớn, Đỗ Bắc Vọng thường được người khác chú ý nhưng lúc này hắn không vì vậy mà đắc ý. Người ở đây ai cũng là thiên kiêu tuyệt thế của tu chân giới, hắn chẳng những chen chân vào mà còn trở thành người nổi bật nhất.

Trong những người đi ra, hắn nhìn thấy cô nương Bùi gia. Nàng ta cúi đầu, trong mắt đều là sự không cam tâm, ngay cả những ngón tay đang ôm bài vị cũng vô thức siết chặt, để lại dấu rất sâu.

Cái nhìn này làm chậm trễ chút thời gian.

Cho đến khi đạo sư quay đầu, Đỗ Bắc Vọng vội vàng thu tầm mắt, bước nhanh đuổi theo.

Đỗ Thánh Lan dùng khẩu hình miệng nói với Cố Nhai Mộc: “Bài vị là gương mặt thứ hai của ta, nàng lại phá hỏng mặt ta.”

“…..”

Sau khi Đỗ Bắc Vọng theo đạo sư rời đi, nụ cười của viện phó nhạt dần: “Còn có ai lấy được truyền thừa?”

Mọi người nhìn nhau.

Viện phó nhấn mạnh một lần nữa: “Phàm là người lấy được truyền thừa đều có thể làm học viên nòng cốt của học cung ta.”

Vẫn không có ai lên tiếng.

Viện phó âm trầm gằn giọng: “Nếu như không ai chịu thừa nhận, học cung ta chỉ có thể giữ các vị một thời gian.”

Lời vừa dứt, một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, dẫn tới các tu sĩ vốn không vui liên tục chất vấn.

“Tại sao không để chúng ta đi?”

“Không biết học cung Thiên Thánh lại ngang ngược như vậy đấy.”

Giọng của viện phó không lớn nhưng lại át được tiếng oán giận: “Lấy được truyền thừa của học cung rồi đi, xem học cung Thiên Thánh là nơi nào?”

Dưới sự chất vấn của viện phó, dù người không lấy được truyền thừa cũng bị khí thế này làm cho chột dạ.

“Sau này học cung ta sẽ bồi thường cho các vị.” Viện phó giọng dịu lại: “Truyền thừa bị lấy đi là của đệ nhị tổ Hợp Hoan Tông, công pháp này vô cùng tà môn, ai cố gắng giấu diếm khó đảm bảo sau này sẽ không làm chuyện xấu.”

Nói chuyện có lý có cứ, lửa giận của mọi người lắng xuống một chút.

Hòa thượng Giới Si đột nhiên đứng ra: “Chùa Kim Thiền cách nơi này rất xa, cuối tháng còn phải luận pháp, bần tăng không thể ở lâu.”

Viện phó không làm khó hắn, Giới Si chính là đệ tử thân truyền của hòa thượng Ngũ Uẩn, tâm pháp Hợp Hoan không thể truyền cho hắn.

“Đại sư mang ta theo với!” Một giọng nói đột ngột cất lên.

Đỗ Thánh Lan đi tới, hắn đeo mặt nạ, vừa nhìn đã biết là người có nhân quả quấn thân.

Viện phó nhíu mày, đang định ra oai phủ đầu cảnh cáo những người khác thì Đỗ Thánh Lan lại nhìn chằm chằm hòa thượng Giới Si.

“Đại sư thì không dám nhận.” Giới Si quay người nói với viện phó: “Người này tu pháp độ hóa.”

Vừa dứt lời, đầu ngón tay đã bắn ra một điểm kim quang. Kim quang này chủ động bay về phía Đỗ Thánh Lan, giống như cực kỳ thân thiết.

Cho dù như thế, viện phó vẫn còn chút bất mãn. Thả một hòa thượng Giới Si thì không sao, nhưng một khi thả người thứ hai thì sẽ phải đối mặt với rất nhiều kiểu tự chứng minh.

Đỗ Thánh Lan vờ như không nhìn thấy bất mãn của viện phó, ôn hòa giải thích: “Thật không dám giấu, ta luôn muốn độ hóa một người, chậm chạp chưa thành công. Lần này may mắn gặp được người của chùa Kim Thiền, đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua cơ hội.”

Nói xong, Đỗ Thánh Lan nhìn về phía Cố Nhai Mộc.

Mình đã tung ra cơ hội cùng rời đi, có thể đi được hay không phải xem Cố Nhai Mộc phát huy.

Cố Nhai Mộc để lộ đôi mắt lúc thì đỏ rực lúc thì bình tĩnh: “Độ hóa ta à, buồn cười!”

Lúc nói chuyện, da tay y biến đỏ, đỉnh đầu bắn ra hai sợi râu, sát ý khủng bố khiến viện phó định ra tay áp chế nhưng chỉ trong chớp mắt, khí thế trên người y dần suy yếu, sau đó râu biến mất. Y đau đớn k.êu rên: “Đại sư.”

Đỗ Thánh Lan bị sự biến hóa của Cố Nhai Mộc làm cho kinh ngạc, chậm rãi nói: “Trong cơ thể hắn có một nửa huyết mạch tôm tít, lại là nhất thể song hồn hiếm thấy. Linh hồn thiện chỉ có thể phát huy thực lực kim đan kỳ, linh hồn ác thì vô cùng lợi hại.

Người xung quanh Cố Nhai Mộc tự động đứng ra xa.

Đỗ Thánh Lan: “Chư vị đừng lo lắng, linh hồn thiện đã lập lời thề Thiên Đạo, không thể giết người vô tội.”

Trong mắt Đỗ Thánh Lan lóe lên sự mệt mỏi: “Lúc trước hắn gây thù không ít, những năm gần đây ta cũng phải trốn đông trốn tây.”

“A di đà phật, thí chủ là một người giàu nhân ái.”

Đỗ Thánh Lan dẫn Cố Nhai Mộc đến bên cạnh Giới Si: “Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.”

“Địa ngục không phải là nơi linh hồn thuộc về sao…”

“Đại sư, chúng ta đi trước, vừa đi vừa nói chuyện.”

Ba người trong tầm mắt của mọi người đi xa.

Trên đường đi truyền đến câu hỏi của Đỗ Thánh Lan.

“Đại sư hiểu như thế nào về câu nói ‘Mọi thứ hữu hình như giấc mộng hão huyền’…”

“Chúng ta đến thế giới này, rốt cuộc là vì lấy kinh hay là vượt qua quy tắc hiện hữu?”

Hòa thượng Giới Si không có tọa kỵ, di chuyển bằng một loại pháp khí có chỗ ngồi như hoa sen.

Đỗ Thánh Lan cũng ngồi lên, liếc mắt nhìn học cung bên dưới.

Viện trưởng chẳng biết đã tới từ lúc nào, nhìn thấy trên bầu trời có người rời đi thì dò hỏi: “Chưa tìm được người nhận truyền thừa, sao ngươi lại tự ý để người khác rời đi?”

“Có hai người tu phật pháp, một người là huyết mạch tôm tít.”

Viện trưởng nghe vậy thì nói: “Vậy thì không sao.”

Tâm pháp Hợp Hoan không truyền cho đệ tử cửa phật, tôm tít lại nổi tiếng xấu xí. Nếu phải lựa chọn giữa cắt đứt truyền thừa và truyền cho tôm tít, đệ nhị tổ Hợp Hoan Tông sẽ dứt khoát chọn vế đầu tiên.

Trên bầu trời, hòa thượng Giới Si hỏi: “Thí chủ hiểu như thế nào về chữ ‘tu’?”

Đỗ Thánh Lan nhìn phía dưới: “Ngu ngốc.”

“…..”

Nhận thấy xung quanh còn có những người khác, Đỗ Thánh Lan vội vàng lấy lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng: “Xin lỗi, dạo này tâm trạng ta không được tốt lắm.”

Hòa thượng Giới Si: “Không sao. Thật ra thí chủ nói thật vẫn tốt hơn nói lời trái lương tâm.”

Lúc này Đỗ Thánh Lan mới nghiêm túc nhìn sang.

Giới Si: “Người xuất gia tu một đôi tuệ nhãn, bần tăng bất tài, chỉ có vài phần thành tựu.” Hắn nhìn sang Cố Nhai Mộc: “Lúc vị thí chủ này đóng vai nhân cách thiện lương, ánh mắt không thành thật.”

Bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh.

Rõ ràng là thời điểm nghiêm túc lại bị một tiếng bật cười đánh vỡ.

“Không thành thật…” Đỗ Thánh Lan cười không chút nể nang, vỗ vai Cố Nhai Mộc: “Nghe chưa? Đại sư nói không thành thật.”

Đây là lần đầu tiên Cố Nhai Mộc nghe thấy tiếng cười vô tư của hắn, thuần túy chỉ là bị chọc cười nên vui vẻ. Đôi mắt cong cong sáng ngời, như thời tiết quang đãng ngày xuân, ai nhìn thấy cũng trở nên vui vẻ.

Đỗ Thánh Lan cười xong rồi mới ngồi ngay ngắn: “Đại sư đã biết, vì sao còn phải giúp ta? Đại sư không sợ sau này ta thật sự dùng tâm pháp Hợp Hoan gây họa thiên địa?”

Giới Si sửng sốt, há hốc, sau đó mới nói: “Thì ra ngươi là –“

“Thì ra ngươi không biết.” Đỗ Thánh Lan nhún vai: “Không sao, ngươi thả ta đi là đồng phạm.”

Bởi vì chuyện kim quang tạo ra ấn tượng ban đầu, hòa thượng Giới Si chỉ cho rằng hai người này có kẻ thù khó lường nên mới đi trước.

Đỗ Thánh Lan: “Mọi việc đều không thể nhìn bề ngoài. Đại sư, chúng ta là người tốt.”

Đỗ Thánh Lan nói xong lập tức quay qua nhìn Cố Nhai Mộc.

Cố Nhai Mộc cười hài hước: “Ta là người tốt, ta từng lập thề muốn hủy diệt Tuyệt Sát Điện, phát triển nó thành nơi cứu thế giúp dân.”

Đỗ Thánh Lan: “Ta cũng dùng đạo tâm xin thề, hắn bị ta ảnh hưởng mới có ý nguyện vĩ đại này.”

Lời thề Thiên Đạo không thể làm giả, hai người ngươi liếc mắt ta một lời, chứng thực lời nói độ hóa vừa rồi. Cuối cùng ngay cả Đỗ Thánh Lan cũng cảm thấy mình đang độ Cố Nhai Mộc.

Hòa thượng Giới Si được dỗ đến ngây người: “Thì ra hai vị thật sự có lòng nhân ái?”

Trong giọng nói mang theo sự nghi ngờ.

Đỗ Thánh Lan cười nói: “Đương nhiên.”

Hòa thượng Giới Si liên tục lẩm bẩm a di đà phật, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó.

Đỗ Thánh Lan rũ mi, biết hòa thượng này đại trí nhược ngu*, có lẽ hắn không nghĩ ra khúc mắc bên trong nhưng ắt sẽ kể lại cho hòa thượng Ngũ Uẩn. Đỗ Thánh Lan nghĩ giữa hai sư đồ này sẽ có phương pháp liên lạc đặc biệt nào đó bèn thu lại nụ cười: “Nhờ có sự quan tâm của đại sư, chúng ta đi trước đây.”

*(Người thông minh có vẻ ngoài đần độn)

Cố Nhai Mộc ở bên cạnh đã lấy ra tàu bay, hai người lên tàu bay, nhanh chóng biến mất trên bầu trời.

“Đến bảo khố của Tuyệt Sát Điện tránh gió?”

Một khi chân tướng bị lộ, học cung chắc chắn sẽ phái người đuổi theo.

Cố Nhai Mộc biết Đỗ Thánh Lan đang lo lắng điều gì, cười nhạo: “Yên tâm, cho dù hòa thượng Ngũ Uẩn biết cũng sẽ không nói.”

Thứ nhất là bọn họ có thể thay hình đổi dạng, hơn nữa hòa thượng lại không phải thật sự vượt khỏi hồng trần, sau lưng còn có chùa Kim Thiền. Cho dù hòa thượng có nói ra, sau này nổi lên sóng gió, mũi dùi chắc chắn sẽ nhắm thẳng vào chùa Kim Thiền.

Y nhìn Đỗ Thánh Lan đầy ẩn ý: “Đệ nhị tổ nhìn trúng ngươi ở chỗ nào? Nói thật thì vị ‘thê tử mới cưới’ của ngươi thích hợp nhận được truyền thừa hơn.”

Đỗ Thánh Lan khó hiểu.

“Nàng là mị cốt trời sinh.”

Mị cốt trời sinh tu luyện tâm pháp Hợp Hoan, tiến độ chắc chắn sẽ cực nhanh.

Đỗ Thánh Lan không nghĩ tới Bùi gia lại có một cái mị cốt trời sinh, thoáng giật mình trả lời câu hỏi của Cố Nhai Mộc: “Đệ nhị tổ nói ta biết phóng điện.”

“…..”

Đối mặt với ánh mắt ‘ngươi đang trêu ta’, Đỗ Thánh Lan gật đầu: “Là thật.”

Đỗ Thánh Lan dùng đầu ngón tay chạm vào Cố Nhai Mộc, một luồng điện hơi yếu theo ngón tay của Cố Nhai Mộc lan tràn, không đau, trái lại rất mềm rất tê rất thoải mái, lôi điện như mở rộng kinh mạch của y, mang đến đau đớn nhè nhẹ. Thế nhưng sau khi gân mạch cứng cáp hơn lại mang đến một cảm giác sung sướng kỳ diệu.

Cố Nhai Mộc gập ngón tay: “Công pháp Hợp Hoan, đúng là tà môn!”

“Đây không phải là công pháp Hợp Hoan, là Thiên Lôi Tôi Thể ta tự nghĩ ra, nhưng còn rất nhiều chỗ cần hoàn thiện.”

Đệ nhị tổ truyền cho pháp thuật Vị Ái Si Cuồng gì gì đó, lúc trước quá gấp nên chưa kịp tu luyện.

“…..”

Hiện tại Thiên Lôi Tôi Thể của Đỗ Thánh Lan trăm ngàn chỗ hở, đúng lúc bây giờ không có gì làm, hắn thỉnh giáo Cố Nhai Mộc: “Bản thân thiên lôi chứa hai loại pháp tắc, một loại là hủy diệt, một loại là tân sinh.”

Sau khi độ kiếp, thân thể tu sĩ sẽ cứng rắn hơn, cũng là vì pháp tắc.

“Gần đây ta đã thành công cảm nhận được hai loại pháp tắc này, đáng tiếc vẫn chưa sử dụng riêng biệt pháp tắc hủy diệt hoặc là tân sinh.”

“Lúc trở về ta muốn tham khảo công pháp Hợp Hoan Tông, xem có thể tạo ra trạng thái ‘dục tiên dục tử’ không, thậm chí phát triển thành tâm ma, bản thân nó cũng là một loại hủy diệt.”

Một người tu sĩ có bóng ma với sấm sét thì độ kiếp kiểu gì?

Nói xong một hơi, Đỗ Thánh Lan tràn trề hy vọng hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Cố Nhai Mộc: “Ta cảm thấy tu chân giới sắp tiêu tùng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.