Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ

Chương 30: Hắn tới



Mùi nước biển không được xem là dễ ngửi, hiện tại không có quá nhiều tu sĩ thuận lợi đến giữa vùng biển, thỉnh thoảng có yêu thú đi ngang qua đều không thèm quan tâm bọn họ.

Đêm tối dài đằng đẵng làm lẫn lộn cảm quan về thời gian, Hồng Mông mây tía lan tràn khắp nơi, Cố Nhai Mộc giậm chân mấy cái đều không có thu hoạch gì. Không biết qua bao lâu, nước ở hải vực này đột nhiên sôi sùng sục, Cố Nhai Mộc bắt đầu bơi thẳng lên trên, quan sát bên ngoài.

Đỗ Thánh Lan cũng nhận thấy có chuyện bất thường, hơi thở yêu thú dường như trở nên dày đặc.

“Ô a — vù vù –“

Không biết làm thế nào tạo ra được âm thanh này, nặng nề và chói tai đan xen nhau. Nước biển bị âm thanh này làm cho gợn sóng không theo quy luật nào. Bỗng nhiên, từ xa xa có một đám nhện con đủ màu sắc đang bơi lại gần, trên đầu chúng nó là vỏ ốc biển, nhìn giống như một pháp khí nhỏ truyền âm, âm thanh cổ quái được phát ra từ trong ốc biển này.

“Oa tức oa tức tạp khốc tỉ…”

Một con nhện thầm thì với Cố Nhai Mộc.

Tôm tít cũng phun ra ngôn ngữ kỳ quái: “Ùng ục… Nại ngải tư.”

Nhện con hài lòng rời đi.

Yêu vật dưới đáy biển có cách phát âm đặc biệt và giao lưu ngôn ngữ thông dụng: “Ngươi đúng là…” Đỗ Thánh Lan dừng lại: “Bác học.”

Cố Nhai Mộc cười nhạt: “Bổn tôn biết hơn 7000 thứ tiếng, bao gồm cả động vật bình thường.”

Đỗ Thánh Lan kinh ngạc há hốc mồm, vô số lời nói đều nghẹn trong miệng không thốt nên lời, cuối cùng quay về chuyện chính: “Lúc nãy con nhện kia nói cái gì?”

“Nhện Ngũ Độc- thủ lĩnh của tụi nó đang chiêu binh, nếu như chúng ta không gia nhập thì nhất định phải lập tức rời đi.”

Đỗ Thánh Lan: “Bao vây?”

Cố Nhai Mộc gật đầu, tỏ vẻ có thể hiểu như vậy. Trừ phi tu sĩ có thực lực nghịch thiên, đối với nhiều người hoặc yêu thú mà nói, tranh giành Hồng Mông Nguyên Bảo chính là các thế lực đánh nhau.

“Đi, chúng ta đi nương tựa nhện Ngũ Độc.”

Một vùng biển lớn như vậy, chỉ dựa vào sức mạnh của bọn họ muốn tìm được Hồng Mông Nguyên Bảo cũng không dễ dàng.

Đám nhện con thổi vỏ ốc, dẫn dắt yêu thú ở lại vùng biển này đi về một phương hướng.

Loại nhện con này sinh sản cực kỳ nhanh. Trong quá trình chiêu binh, có yêu thú khinh thường sẽ đè chết tụi nó, nhưng nhện chịu trách nhiệm đưa tin trở về còn nhiều hơn ban đầu cả trăm con.

Tôm tít đi theo sau đoàn quân, bơi sâu xuống biển. Đỗ Thánh Lan vẫn đứng bất động, dán lên cái bụng cường tráng, sau một thời gian ngắn nhìn thấy phía trước có hai cột màu trắng sang trọng. Bên ngoài cây cột hình trụ tròn điêu khắc một con nhện đang nằm bò, giương nanh múa vuốt, khí thế kinh người.

Phía sau cây cột là một tòa cung điện, con nhện chỉ riêng chân thôi đã dài mấy chục mét đang đứng trên ngai vàng khổng lồ, con mắt cực đại nhìn chằm chằm tiểu binh được tuyển chọn.

Tiểu đệ cua Hoàng Kim số 1 thay mặt cho nhện lên tiếng: “Ai biết nói tiếng người thì đứng sang trái.”

Lần này chúng nó không thể không va chạm với nhân loại, yêu thú học được thông minh, gặp tu sĩ lạc đàn thì trực tiếp giết, nhưng gặp tu sĩ kết bè kết phái thì phải giao lưu trước.

Đa số yêu thú mạnh mẽ nhưng ngu ngốc. Trong hơn một ngàn tiểu binh được chọn, chỉ có chưa đến 100 tên đứng ở bên trái.

Nếu nhìn kỹ đôi mắt vàng sẫm của nhện Ngũ Độc sẽ thấy có thêm mấy cái đồng tử, khi nó nhìn sang Cố Nhai Mộc thì hoài nghi hỏi: “Tôm tít?”

Trong biển sâu, cái con này nổi tiếng không có não.

Cố Nhai Mộc chứng minh mình biết nói tiếng người: “Chào buổi tối, đại vương.”

Lúc này nhện Ngũ Độc mới loại bỏ hoài nghi.

Hiện giờ tranh thủ thời gian, nhện Ngũ Độc nhảy khỏi vương tọa, nó kịch độc bẩm sinh, chỉ cần phóng ra một chút hơi thở cũng đủ làm nước biển hóa đen. Nhện giẫm một cái xuống đất, nhóm yêu binh được huấn luyện nghiêm chỉnh lập tức tập hợp. Nhện Ngũ Độc nhìn Cố Nhai Mộc, liếc mắt nhìn các loại yêu thú khác, chúng nó tự giác vào đội.

“Người đi theo ta, mỗi lần thưởng cho một viên ngọc trai trăm năm. Người có công lớn, sau này sẽ trở thành hai cánh tay đắc lực dưới trướng ta.”

Yêu binh hô to đại vương anh minh, Cố Nhai Mộc được xếp đứng đầu đội ngũ không phải là vì nhện Ngũ Độc xem trọng y mà là vì thị lực của tôm tít rất tốt. Bàn về thị lực, không con yêu thú nào trong biển sâu có thể đối chọi với nó. Gặp phải cường địch, tôm tít còn có thể làm con tốt thí, trước khi chết nó sẽ tỏa ra mùi hôi, có thể giúp mình kéo dài thời gian rút lui.

Nói tóm lại, cái giống loài này không được yêu thích nhất, trừ phi đi một mình giống cá mập ở vùng biển sâu. Hiện tại bất kỳ thủ lĩnh nào nhìn thấy nó đều sẽ xem là người nổi tiếng.

Cùng lúc đó nhện Ngũ Độc tập hợp các yêu thú có vị giác nhạy bén thành một đội thăm dò, hoàng kim cũng ở trong đó. Sau khi trao đổi cùng nhau, cuối cùng thống nhất đi về phía tây nam.

Yêu binh cuồn cuộn xuất phát.

Phán đoán của Cố Nhai Mộc chưa hề xảy ra sai sót, trước đó theo Bùi Cửu tinh thuận lợi đến khu vực trung tâm, sau đó đi theo yêu thú. Yêu thú quanh năm ở vùng biển này nhận biết mùi vượt xa nhân loại.

Con đường này không chỉ có đội ngũ chúng nó lựa chọn, xuất phát chưa được bao lâu đã gặp phải một đội ngũ khác ở đá san hô gần đó.

Đỗ Thánh Lan co người lại, mượn màu sắc nước biển ẩn thân. Sau khi thấy rõ đội ngũ kia, hắn thầm nghĩ xuất quân bất lợi.

Sứa Cuồng Bạo.

Cái thứ đồ chơi này sức chiến đấu rất mạnh. Trong vùng biển rộng lớn này, tôm tít thích đánh nhau hạng nhất, nó hạng hai.

Sứa Cuồng Bạo dựa vào độc tố thần kinh xưng bá một phương, nhện Ngũ Độc cũng không phải vô dụng nên không quá kiêng kỵ. Nhưng nó đang làm chuyện lớn, không muốn chủ động gây sự nên nghiêng người đi vòng qua san hô. Khi đội ngũ sắp đi qua thì ở phía cuối cùng có một con kêu gào thảm thiết. Nó bị sứa cuốn lấy, cái miệng màu trắng há to nuốt chửng yêu binh đang kêu gào.

Nhện Ngũ Độc không quan tâm sống chết của một con yêu binh nhưng không thể chấp nhận uy nghiêm bị khiêu khích, miệng phát ra tiếng ùng ục không biết đang nói cái gì. Đỗ Thánh Lan còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra đánh nhau.

Mỗi ngày trong vùng biển Vô Tận đều có vô số trận chiến, nhóm yêu binh lập tức vào trạng thái chiến đấu trước tiên.

Sức chiến đấu của tôm tít bùng nổ, tốc độ ra quyền nhanh đến mức không nhìn kịp, toàn bộ sứa đứng gần nó đều bị đánh thành một cái bánh lớn.

Binh đánh binh, tướng đánh tướng, nhện Ngũ Độc đương nhiên phải đánh nhau với thủ lĩnh của sứa Cuồng Bạo.

Sứa bị độc làm hòa tan một cọng xúc tua, nhện Ngũ Độc cũng bị trúng độc thần kinh, phản ứng chậm chạp rơi xuống thế yếu. Nó đánh chủ ý lên tôm tít, bây giờ cách tốt nhất là thí tốt giữ xe. Gi.ết chết tôm tít, lợi dụng mùi thối che chắn để chạy trốn.

Khứu giác của sứa Cuồng Bạo nhạy bén hơn nhện, tuyệt đối sẽ lựa chọn rút lui. Cộng thêm mùi thối của tôm tít tương đương niêm phong năm giác quan, có thể khiến kẻ khác cảm thấy đau đầu, buồn nôn.

Cố Nhai Mộc thành thạo quan sát đến trận chiến bên này, sau khi phát hiện nhện Ngũ Độc không địch lại sứa Cuồng Bạo thì lập tức quyết định đổi lão đại.

Nói làm là làm, nó phản bội ngay lập tức, tốc độ nhanh như tia chớp trên bụng, phóng cái vèo lên người nhện Ngũ Độc, từng quyền đấm xuống.

Nhện Ngũ Độc bị độc tố thần kinh làm ảnh hưởng, đến khi nhận ra định đánh lại thì tôm tít lại phóng vào trong san hô trốn tránh.

Sứa Cuồng Bạo nắm lấy cơ hội này, dùng mấy cọng xúc tua còn lại cuốn lấy đầu nhện, vặn thành bánh quai chèo rồi kéo mạnh một cái, máu màu xám bắn phụt ra không ngừng, đầu của nhện Ngũ Độc bị nhổ tại chỗ.

Thủ lĩnh chết trận, lòng yêu binh tan rã, có vũ khí đều từ bỏ, liều mạng chạy trốn.

Chỉ có Cố Nhai Mộc thong thả bơi đến bên cạnh sứa Cuồng Bạo: “Lão đại.”

“Con nhện độc kia ép ta tiên phong, nhờ có lão đại xuất hiện kịp thời.”

Sứa Cuồng Bạo không quan tâm tôm tít nịnh nọt, đồng ý cho nó vào đội. Nhược điểm lớn nhất của sứa chính là thị lực, mắt của chúng không thể gọi là mắt thật, chỉ có thể tạm thời dựa vào cảm nhận ánh sáng để tránh né.

Tôm tít thì có thị lực tốt nhất dưới biển sâu, sự xuất hiện của nó hoàn toàn có thể bù đắp nhược điểm này.

Sau một khắc ngắn ngủi, Cố Nhai Mộc lại thành tiên phong của sứa Cuồng Bạo.

Sứa là một quần thể cực kỳ bài ngoại, sứa Cuồng Bạo thích ăn, nếu không cũng sẽ không vì nuốt một con cua dẫn tới đánh nhau. Lúc tôm tít bơi, lưng cong thành vòng cung hoàn mỹ, sứa Cuồng Bạo có thể tưởng tượng ra chất thịt tươi ngon.

Trong miệng chảy nước dãi tanh hôi, sứa Cuồng Bạo dự tính đến khi tìm được tung tích của Hồng Mông Nguyên Bảo, tụi nó sẽ chén sạch con tôm tít này.

Sứa rất đoàn kết, trên đường thỉnh thoảng có đồng tộc gia nhập, đội ngũ càng ngày càng lớn. Tôm tít bình tĩnh, nghĩ rằng số lượng quá đông, sau khi tìm được nguyên bảo đánh nhau với đám sứa phải mất một thời gian dài, dễ bị người khác chú ý.

Đỗ Thánh Lan cũng nghĩ đến điểm này.

Tia chớp nhỏ chia ra một luồng điện be bé, viết chữ lên phần bụng rắn chắc.

Cảm giác hơi tê dại từ bên ngoài lan vào bên trong, thân thể tôm tít mất tự nhiên cong một cái.

“Đổi đội ngũ.”

Viết xong ba chữ, Đỗ Thánh Lan lại viết tiếp tin tức mới phát hiện: “Con sứa lớn nhất luôn chảy nước miếng với ngươi. Tôm tít biến dị vừa thối vừa dơ, cái con sứa này đúng là ăn không kiêng thứ gì.”

Đỗ Thánh Lan nói cứ như hắn chưa từng thèm ăn tôm tít muối tiêu.

“Mọi việc phải chú ý đến phương pháp.” Cố Nhai Mộc rất bình tĩnh: “Ăn tôm tít, trước tiên phải cạy từ giữa ra, cẩn thận lấy túi trứng ở đốt thứ ba, trứng không bị vỡ thì thịt có thể giữ được sự tươi ngon. Sau đó lấy năm cân muối đỏ san hô dưới đáy biển rồi trộn đều là có thể ăn.”

“…..”

Trong lúc Đỗ Thánh Lan im lặng, Cố Nhai Mộc đột nhiên dừng lại.

Đại quân sứa sau lưng cũng dừng theo, đối với việc dừng lại không được báo trước, sứa Cuồng Bạo dẫn đầu vô cùng bất mãn.

Cố Nhai Mộc quay lại, bơi đến trước mặt sứa: “Bên ngoài cách 5000 mét dường như có thứ gì đó mai phục, tốc độ ta nhanh, để ta đi trước xem thử.”

Con sứa bơi ở phía trên tôm tít, cái đầu bán trong suốt không nhúc nhích như đang phán đoán thật hay giả. Một lúc lâu sau, xúc tua mềm mại vươn đến cổ tôm tít, rót độc vào.

Cố Nhai Mộc không phản kháng.

Thậm chí để đối phương tiện làm việc, y còn dùng chân khí trong cơ thể chấn ra một vết rách, nếu không thì xúc tua của sứa Cuồng Bạo sao có thể làm thân rồng bị thương.

Đây chỉ là một lượng độc tố nhỏ để phòng hờ tôm tít chạy trốn. Sứa đang âm thầm uy hiếp, chỉ khi trở về nó mới giải độc cho tôm tít.

Bởi vì không muốn làm ảnh hưởng đến tốc độ của tôm tít nên sứa rót độc không nhiều. Sau khi Cố Nhai Mộc bơi ra xa một đoạn, nhờ xác ngọc trai tinh đã chết che chắn, y ngừng lại.

Đầu tôm thoáng rũ xuống, Cố Nhai Mộc nhanh nhẹn dùng cái càng sắc bén rạch một đường trên da gáy, đồng thời dùng chân khí trong cơ thể phong tỏa huyết dịch không tràn ra xung quanh. Đỗ Thánh Lan cũng không chậm trễ, thi triển Thiên Lôi Tôi Thể chữa thương cho Cố Nhai Mộc.

Bản thân rồng đã kháng độc, độc tố cùng loại vào thân thể, trong thân rồng hiệu quả chưa tới một phần mười. Mặc dù như thế nhưng quá trình giải độc cũng không dễ chịu.

Đỗ Thánh Lan để luồng điện đi vào máu thịt, chậm rãi ngăn chặn độc tố lan tràn. Độc của sứa Cuồng Bạo thật sự rất lợi hại, cho dù chỉ có một chút nhưng loại bỏ độc cũng khá phí sức. Thân thể quá rắn chắc không phải là chuyện tốt, mỗi lần vết thương sắp khép miệng lại thì Cố Nhai Mộc phải mở nó ra.

Đỗ Thánh Lan trầm ngâm một lúc rồi nói: “Gần đây tạm thời không có ai, nếu ngươi đau quá thì…”

Loại chuyện khóc lóc này không thể xảy ra trên người rồng, Đỗ Thánh Lan ngừng lại một chút mới nói: “Thì à hú một tiếng.”

“…..”

Thật ra độc này không giải được cũng không sao, thời gian dài sẽ bị huyết dịch tự động hòa tan, chỉ là Cố Nhai Mộc không muốn ảnh hướng đến tốc độ phản ứng cơ thể.

Sau khi giải hết độc, Đỗ Thánh Lan lắc đầu nói: “Dựa vào bản lĩnh của ngươi, căn bản không cần chịu tội như vậy.”

Bị vạch mặt thì kẻ chết cũng là sứa.

Cố Nhai Mộc tiếp tục bơi về phía trước: “Số lượng quá nhiều, không dùng chút bản lĩnh thì không đi được.”

Đúng là lửa có khả năng khắc chế sứa Cuồng Bạo nhất, một khi y dùng lửa thiêu đốt, ít nhiều gì cũng sẽ để lộ một chút uy áp chân long. Loại uy áp kh.ủng bố bẩm sinh này không thể phong tỏa hoàn toàn bằng kết giới.

5000 mét phía trước không có mai phục, nhưng Cố Nhai Mộc không hoàn toàn nói dối, quả thật là có thứ gì đó.

Lúc đến gần, Cố Nhai Mộc vươn nắm tay khẽ gõ một cái, nắm tay vô tình bị hất văng.

Đỗ Thánh Lan: “Kết giới? Hình như không giống lắm.”

Hơi thở bảo vật ở khu vực này rất mãnh liệt.

“Là mây tía Hồng Mông tụ họp thành vòng bảo hộ.” Cố Nhai Mộc nói: “Có lẽ Hồng Mông Nguyên bảo ở bên trong.”

Nguyên bảo có linh trí không muốn bị bắt. Là một cái pháp khí lợi hại, cưỡng ép mây tía Hồng Mông ngưng tụ thành một cái vòng bảo hộ đối với nó không phải là chuyện khó.

Tuy nói như vậy nhưng Cố Nhai Mộc lại chậm chạp không có ý vào trước chiếm ưu thế. Sau khi đi dạo một vòng, y thấy thấp thoáng ở xa xa, tộc rùa Hỏa Diễm đang chạy tới, lập tức nảy ra một biện pháp.

Tôm tít mang theo Đỗ Thánh Lan đi vòng: “Trước tiên tìm sứa dò đường.”

Hiện nay tồn tại hai khả năng: một là chỉ số thông minh của nguyên bảo không cao, dựa vào bản năng bố trí cạm bẫy. Nếu nguyên bảo có trí khôn, nó sẽ kiên quyết không để bản thân bị kẹt trong hoàn cảnh ‘bắt ba ba trong rọ’.

“Báo cáo, phía trước hình như có tung tích của nguyên bảo.” Tôm tít giả vờ hưng phấn, báo cáo với sứa cuồng bạo.

Sứa Cuồng Bạo ra lệnh cho lính chia làm ba đội, mỗi đội đứng cách nhau ngàn mét phòng ngừa tôm tít cấu kết với kẻ địch mai phục.

Cố Nhai Mộc xoay người dẫn chúng nó đi thẳng đến bên ngoài vòng bảo hộ.

Sứa đi nửa vòng, xác định không có lỗ hổng nào có thể chui vào.

Quân sư quạt mo tôm tít online, nghiêm túc phân tích: “Cách đó không xa có thi thể ngọc trai tinh, rất tươi. Có lẽ đã có người vào trước chúng ta.”

Sứa Cuồng Bạo cũng hơi gấp, bởi vì có một con sứa phát hiện có một cái chân bị gãy, chứng tỏ nơi này mới xảy ra một cuộc chiến.

Đã đến bước này, không thể bị người ta tới trước giành mất.

Sứa Cuồng Bạo dùng độc tạm thời làm hòa tan một cái lỗ hổng, phái hai tên lính thực lực khá cao đi vào kiểm tra tình hình. Nó canh chừng ở bên ngoài, nhìn như bình tĩnh nhưng hành động ngọ nguậy xúc tua đã thể hiện nội tâm nôn nóng của nó.

Chỉ có một đứa lính trở về, theo thói quen dùng ngôn ngữ của bổn tộc báo cáo.

Thừa dịp mọi sự chú ý đều dồn về sứa đang báo cáo, Cố Nhai Mộc phiên dịch cho Đỗ Thánh Lan: “Bên trong có không ít thế lực, có tu sĩ loài người, một con sứa dò đường bị bọ cạp Thiên Hoàng dùng đuôi đâm chết.”

Bọ cạp Thiên Hoàng là một trong các bá chủ nổi tiếng ở vùng biển Vô Tận. Không chỉ có thể biến hóa, nó còn có thực lực ngang ngửa đại thừa kỳ. Mà cùng cảnh giới thì yêu thú có thể phát huy năng lực vượt xa con người.

Sứa Cuồng Bạo không muốn từ bỏ chuyện đoạt bảo, xúc tua cong lên, để lại trăm con tiếp viện, những con còn lại theo nó vào trong.

Cái lỗ hổng bị hòa tan đã được mây tía chữa trị một chút, bắt đầu tự động khép lại. Khi sắp mở rộng lỗ hổng một lần nữa thì sứa Cuồng Bạo chuẩn bị qua cầu rút ván, tộc của chúng thích ăn ngon lại dễ đói bụng, nếu đã tìm được vị trí đại khái của nguyên bảo thì con tôm tít này cũng không còn tác dụng nữa.

Cố Nhai Mộc chạy trốn nhanh như giặc, y canh chuẩn thời gian, tộc rùa Hỏa Diễm đúng lúc này chạy tới.

Rùa Hỏa Diễm quanh năm tranh giành địa bàn với sứa Cuồng Bạo, nổi danh là đối thủ một mất một còn. Tộc này đi chậm nhưng lực cắn cường đại, phòng ngự rất mạnh. Cái bảo tháp Bùi Mộc Hàn dùng lúc bị đánh hội đồng chính là được chế từ vỏ rùa Hỏa Diễm.

Độ tinh khiết của mây tía Hồng Mông cao hơn linh khí gấp trăm lần, bởi vì quá tinh khiết nên khi hút vào quá nhiều sẽ khiến chân khí nổ tung. Vũ khí chủ yếu của rùa Hỏa Diễm là răng, nếu trực tiếp cắn xé có thể ăn nhầm mây tía.

“Ta tới giúp ngươi phá vỡ vòng bảo hộ.”

Tôm tít lội tới, nội dung cuộc nói chuyện khiến rùa Hỏa Diễm tạm thời kiềm chế sát tâm.

Giọng nói âm u của sứa bay đến: “Ngu xuẩn, trúng độc của ta, chạy đến đâu cũng giống nhau.”

Tôm tít không để ý tới nó, tiếp tục xum xoe: “Lão đại, chỉ cần ngươi giúp ta báo thù, bây giờ ta sẽ phá vòng bảo hộ.”

Trúng độc của sứa Cuồng Bạo?

Rùa Hỏa Diễm không ngại để tôm tít phát huy chút sức lực còn lại. Nó bí mật đột phá đã lâu, sớm muốn tìm sứa Cuồng Bạo tính sổ, bây giờ gặp phải là chuyện tốt.

Phía sau đánh nhau kịch liệt, phía trước tôm tít chăm chỉ vất vả đập bùm bùm vòng bảo hộ.

Đỗ Thánh Lan lặng lẽ trượt xuống đuôi tôm, len lén nhìn tình hình chiến đấu phía sau, không kiềm chế được: “Rùa Hỏa Diễm thật lợi hại.”

Sứa Cuồng Bạo phát hiện đối phương đã tăng cảnh giới, muốn rút lui nhưng đã muộn. Rùa Hỏa Diễm há to miệng hút một cái, sinh vật trong một trăm thước đều bị nó hút vào miệng.

Lúc này Cố Nhai Mộc đã gần như mở được lỗ hổng, rùa Hỏa Diễm thầm chấp nhận y đi theo. Một con tôm tít trúng độc không sống lâu mà thôi, làm một tên tay sai dễ sử dụng cũng được.

Đến phiên tôm tít chui vào lỗ hổng này, Đỗ Thánh Lan mơ hồ có cảm giác gió lạnh xộc thẳng vào tai. Thế nhưng loại gió này sao có thể thổi ở vùng biển sâu mấy vạn dặm được chứ?

Hắn dùng luồng điện viết chữ: Hình như dưới mặt đất có thứ gì đó.

Nếu nói về năng lực cảm nhận đất trời, tia chớp được trời xanh ưu ái.

Khi Đỗ Thánh Lan đang viết chữ thì tảo biển sinh trưởng tự nhiên lặng lẽ đánh về phía bụng của tôm tít. Cố Nhai Mộc đánh đòn phủ đầu, một búa đánh bể nó.

Đỗ Thánh Lan tiếp tục an phận làm tia chớp nhỏ. Sau khi đi về phía trước một khoảng cách, hắn bỗng nhiên xoay mặt đi chỗ khác.

… Luôn có một cảm giác quen thuộc, đầu bắt đầu đau.

Trực giác không phải tự nhiên chui ra, phía trước cách đó không xa, người ở chùa Kim Thiền đang giằng co với bọ cạp Thiên Hoàng. Trên người hòa thượng Ngũ Uẩn luôn tỏa ra khí chất trầm tĩnh, như gạch đá mái ngói đã qua ngàn năm mài giũa, trầm ổn yên tĩnh.

So sánh thì đối diện là bọ cạp Thiên Hoàng khí phách không ai bì nổi, cái đuôi của nó có thể công kích tới mười ngàn thước, riêng một cái đuôi đã có thể ám sát khoảng trăm con cá sấu.

Mấy hơi thở lợi hại theo thứ tự là bọ cạp Thiên Hoàng, hòa thượng Ngũ Uẩn và lâu chủ Nhật Nguyệt Lâu. Đỗ Thánh Lan không cảm nhận được hơi thở của bọn người Trúc Mặc, không biết là vì chuyện gì làm trễ nãi.

Theo như lời của Cố Nhai Mộc, muốn lấy được bảo vật phải có chút vận may. Có đôi khi vận may là yếu tố chiếm tuyệt đối.

Một số thế lực khác cũng không thể khinh thường, có mấy con yêu thú Đỗ Thánh Lan không biết tên, trong đó có một con yêu thú ba đầu dẫn quân đông nhất, đông đến mức không nhìn rõ như muốn áp chế đối phương về số lượng.

Cố Nhai Mộc nhìn thấy bên trong có một con cua Hoàng Kim, đối phương cũng nhận ra hơi thở của y: “Là ngươi, tôm búa.”

Cua Hoàng Kim không thể tin nổi: “Sao ngươi đổi lão đại rồi?”

Nó vốn là thuộc hạ của nhện Ngũ Độc, lúc chạy trốn gia nhập đội quân của yêu thú ba đầu. Cua Hoàng Kim nhớ trước khi lão đại Ngũ Độc chết, con tôm títnày đã phản bội đầu quân cho sứa Cuồng Bạo.

Tôm tít giả tạo lau nước mắt: “Bọn họ đều chết hết.”

“…..”

Một tôm một cua nói chuyện thu hút vài sự chú ý.

Giới Si đi theo phía sau hòa thượng Ngũ Uẩn, luôn cảm thấy hình như đã gặp con tôm tít này ở đâu rồi.

Các thế lực gần đó lần lượt đến, đồng tộc đánh nhau còn ác liệt hơn, đối mặt với dị tộc thì đầu tiên chính là xem đối phương thành kẻ địch. Tu sĩ nhân loại và yêu thú đứng thành hai phe, hướng bên kia có một hơi thở khiến người ta sởn cả tóc gáy, đó là thi hài của một con yêu thú khổng lồ. Đã từng là bá chủ hải dương chết đi ngàn năm, lúc còn sống là độ kiếp kỳ, bây giờ một phần da lông vẫn chưa bị ăn mòn.

Bộ xương hoàn hảo không bị hao tổn, không nhìn thấy xương trắng âm trầm, giữa các khe hở toàn là cát.

Hơi thở nồng đậm của Hồng Mông Nguyên Bảo đang không ngừng tỏa ra từ bên trong.

Hai phe cánh lớn đang ở trạng thái giằng co, khi càng ngày càng nhiều người và yêu thú tụ tập, bọ cạp Thiên Hoàng không nhịn được nữa, đuôi xoay một vòng, nó định dùng đuôi gai chọc thủng vào bên trong đoạt bảo. Phật châu của hòa thượng Ngũ Uẩn từ trong tay bay ra, tốc độ gần như tương đương với đuôi gai. Khi biểu hiện bình tĩnh đầy dối trá bị xé nát, khắp nơi bắt đầu đánh nhau.

Đỗ Thánh Lan không viết chữ mà thừa dịp loạn nói rằng: “Dưới đất có dao động rất mãnh liệt, ta cảm thấy không thích hợp!”

Chiến loạn thành một đoàn, Cố Nhai Mộc cảm nhận không rõ ràng như tia chớp, nhưng bởi vì cảm thấy hoài nghi nên y lựa chọn lui lại. Ở bên kia, hòa thượng Ngũ Uẩn nhìn thấy thi thể hải yêu chủ động phun cát ra bên ngoài, đột nhiên ý thức được điều gì đó.

Ông ta là người đầu tiên nhìn thấy rõ chân tướng, lập tức dẫn mọi người lui ra mấy ngàn thước.

Không bao lâu sau, bọ cạp Thiên Hoàng trợn mắt, cũng nhanh chóng rút lui.

Trong vòng mấy ngàn dặm nước biển sôi sục điên cuồng, lấy nguyên bảo làm trung tâm, bầu trời đột nhiên chói lóa. Chỉ là lần này không phải là dị tượng mây tía, mà là ánh lửa thật sự.

Hai tai Đỗ Thánh Lan kêu ong ong, xung quanh đều là tiếng nổ ầm ầm, chấn động kịch liệt khiến đầu hắn như trống rỗng, chỉ còn lại bốn chữ: núi lửa đáy biển.

Trong cơ thể khổng lồ của hải yêu lại cất giấu một ngọn núi lửa!

Hồng Mông Nguyên Bảo biến thành pháp khí phòng ngự đã sớm chạy ra nhanh hơn mọi người một bước. Trong lúc nổ tung màu lửa xen lẫn màu máu, ngọn lửa vô tận cuộn thành đoàn trong vòng xoáy, bất diệt hồi lâu.

Động tĩnh kinh thiên khiến không ít người đang chạy tới nơi đây dừng bước. Người ở chùa Kim Thiền sợ hãi cùng hòa thượng Ngũ Uẩn đứng trong pháp khí hình hoa sen khổng lồ. Pháp khí như một chiếc thuyền con trong cơn bão táp, nếu không nhờ hòa thượng Ngũ Uẩn dựa vào chân khí tuyệt diệu khống chế chính xác, bọn họ đã sớm bị ném ra ngoài.

Không biết trôi qua bao lâu, nước biển sôi sùng sục dần dần yên ổn. Một con tôm tít nhảy lên mặt nước, trên đầu còn mang một cái mai rùa bị vỡ tàn tạ.

Rùa Hỏa Diễm vốn đã chậm lại đứng gần, lúc núi lửa phun trào, rùa Hỏa Diễm bị hút vào dòng nước chảy ngược, đầu của nó chỉ kịp rụt vào phân nửa.

Cố Nhai Mộc tiện tay nhặt mai rùa ngăn cản hai lần công kích phía sau, lúc này giả mù sa mưa nhìn về phía biển Vô Tận, thở dài: “Lão đại, ngươi chết thảm quá.”

Ngoài khơi trôi nổi không ít mai rùa, chỉ có mấy con còn sống. Sau khi liên hệ với câu nói của cua Hoàng Kim, chúng nó nghĩ đến một ý nghĩ quái dị: Hình như con tôm tít này làm tiểu đệ của ai thì kẻ đó sẽ chết.

Cố Nhai Mộc giả vờ giả vịt xong, quay lại nhìn thấy đám người của hòa thượng Ngũ Uẩn, lập tức vứt bỏ mai rùa.

Tôm tít rẽ nước đi qua, dùng cách thức của con người kêu thật thân thiết: “Đại ca –“

Trước khi chính thức phát hiện nguyên bảo, tìm một thế lực dựa dẫm là một chuyện rất quan trọng, có thể tránh được không ít nguy hiểm.

Lúc này hòa thượng cũng nhớ tới lời của cua Hoàng Kim, suy nghĩ cũng không khác rùa Hỏa Diễm cho lắm.

Trong đất trời có một số mệnh cách rất kỳ lạ, chuyên khắc người. Chùa Kim Thiền cũng vì việc này mà nhiều thế hệ trôi qua chỉ chọn phật tử lấy vận khí làm chủ, đặc biệt nhìn trúng thánh nhân trời sinh được Thiên Đạo công nhận.

Mà con tôm tít này hẳn là mệnh cách thiên sát cô tinh.

“Sư huynh bình tĩnh.”

Giới Si kéo tay hòa thượng đứng bên cạnh muốn ra tay, đối phương tính tình nóng nảy, pháp danh là Giới Táo.

Từ trước đến nay, chùa Kim Thiền luôn tuân thủ nguyên tắc ngươi không chọc ta, ta sẽ không động thủ. Đối với tôm tít dạt dào tình cảm rẽ nước mà đến, hòa thượng Ngũ Uẩn lặng lẽ thúc giục pháp khí lui ra phía sau.

“Đại ca –” Tôm tít lại tiếp tục kêu.

Giới Táo đang bực bội xoa phật châu, cuối cùng quát luôn: “Ngươi cút đi.”

Cố Nhai Mộc: “…..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.