Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ

Chương 7: Tuyệt Sát Điện



Loại chuyện như đột phá có thể miễn cưỡng nhịn được vài ngày.

Đỗ Thánh Lan tạm thời ổn định hơi thở.

Cố Nhai Mộc nhanh chóng nghĩ đến mấy địa điểm, sau khi lựa chọn xong, ở nơi không người hóa thành ngân long: “Trèo lên.”

Đỗ Thánh Lan ngoan ngoãn bò lên, hắn biết rõ tốt nhất không nên tùy tiện sử dụng chân khí mới có thể kéo dài thời gian áp chế độ kiếp.

Ngân long bay vụt lên cao mấy vạn trượng, Đỗ Thánh Lan như bị trúng Nhuyễn Cân Tán, tay chân vô lực nằm nhoài trên người ngân long: “Chúng ta sẽ bị phát hiện sao?”

Khi biến về nguyên hình, Cố Nhai Mộc khó tránh khỏi để lộ một chút hơi thở chân long.

Ngân long nói tiếng người: “Bay đủ cao sẽ không bị phát hiện.”

“…..”

Ngân long rung rung các loại pháp bào trên vảy rồng.

Lúc này Đỗ Thánh Lan mới an tâm, có nhiều pháp bào che giấu hơi thở như vậy, bọn họ xem như khá an toàn.

Hắn lơ đãng nghĩ chắc hẳn lúc còn trẻ con rồng này làm không ít điều bậy bạ, nếu không thì tại sao nó lại tích trữ nhiều pháp bảo cùng loại như vậy?

Nhiệt độ trên cao rất thấp, thân thể ngân long bẩm sinh đã lạnh như đá, vì muốn Đỗ Thánh Lan không dùng chân khí hộ thể, không biết nó đã dùng công pháp gì mà ôm rất ấm áp.

Đáng tiếc ngân long không phải sinh vật lông mềm, nếu không Đỗ Thánh Lan đã sớm vùi đầu vào rồi.

Từ ban ngày đến ban đêm, sau khi bay trên không trung tròn một ngày một đêm, Đỗ Thánh Lan uể oải hỏi: “Còn bao lâu nữa?”

“Sắp rồi.”

Hắn đã nghe ngân long nói hai chữ này từ hôm qua rồi.

Có lẽ nó cũng hiểu lời của nó không đáng tin, bèn hỏi: “Ngươi có thể chịu được bao lâu?”

Đỗ Thánh Lan đột nhiên nói: “Xin lỗi.”

“???”

Đỗ Thánh Lan: “Tên đã lên dây, không bắn không được.”

Lời vừa cất lên, mây xung quanh bắt đầu ngưng tụ về một phía. Bọn họ bị mây bao vây, có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh cuồng bạo bên trong.

“Nghĩ đến chỗ tốt đi.” Đỗ Thánh Lan tìm niềm vui trong đau khổ: “Ở càng gần, khi thiên lôi đánh xuống có thể tốc chiến tốc thắng.”

Ngân long không dám đi quá xa, một khi có truy binh, y có thể mau chóng mang theo Đỗ Thánh Lan dịch chuyển không gian.

Thiên lôi có một chút nhân tính, nó chỉ đánh người độ kiếp.

Đương nhiên nếu ở quá gần, trong quá trình người độ kiếp tránh né, kháng cự dẫn đến lôi điện bay khắp nơi liên lụy đến, đó là tìm cái chết.

Cố Nhai Mộc bảo Đỗ Thánh Lan kiên trì vài hơi thở, dùng tốc độ ánh sáng bay tới một sa mạc không một bóng người, đồng thời đã tính xong cự ly, bay xuống hơn trăm trượng.

Đối mặt với cát vàng rộng lớn, Đỗ Thánh Lan không hề áp chế hơi thở, chủ động bay về phía lôi điện hội tụ.

Vùng sa mạc này đã trăm năm không rơi một giọt mưa, nhưng hiện tại trên không trung lại phủ đầy mây đen vô tận, cho dù là thanh thế hay là phạm vi đều vượt xa lúc Đỗ Bắc Vọng độ kiếp.

Riêng đạo thiên kiếp thứ nhất, uy lực đã tương đương với đạo thiên kiếp thứ ba của Đỗ Bắc Vọng.

Đỗ Thánh Lan được ca tụng là thiên tài vạn năm khó gặp, trình độ cao thâm, vượt xa tưởng tượng của người thường. Sáu đạo lôi kiếp đầu đối với hắn mà nói hoàn toàn không khó, mãi cho đến khi đối phó với đạo thứ bảy thì mới bắt đầu có chút vất vả.

Đạo lôi kiếp thứ tám hạ xuống, Đỗ Thánh Lan phun hai ngụm máu, vẫn may là không có nguy hiểm.

Mà trong giờ phút này, lôi vân trên bầu trời không có dấu hiệu tản đi.



“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Các thế lực trong phạm vi ngàn dặm đồng thời nhìn về phía này, vài lão tổ nhìn lên không trung, chứng kiến một lôi kiếp màu đỏ tía như mang theo khí thế hủy thiên diệt địa đánh xuống.

“Nhiều năm rồi mới có người làm cho Thiên Đạo đánh tia lôi kiếp thứ chín.”

“Là ai? Đỗ Bắc Vọng cũng chỉ dẫn tới tám đạo lôi kiếp.”

“Mau phái người đi kiểm tra, là ai đang độ kiếp?”

Thật ra trong lòng họ đã mơ hồ có đáp án, tư chất trên Đỗ Bắc Vọng, e rằng chỉ có người kia.



Trên sa mạc.

Đỗ Thánh Lan sắp bị đánh ngu người.

Thiên lôi liên tiếp đánh xuống, dày đặc vượt quá tưởng tượng của mọi người, nhất là đạo thiên lôi thứ chín. Đỗ Thánh Lan hiểu rõ thiên phú bản thân nên đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi lôi điện màu tím đường kính mấy chục kilomet  vọt thẳng xuống đầu hắn, hắn cũng ngáo luôn.

“Hóa Thần Kiếp cùi bắp thôi, Đỗ Thánh Lan, ngươi đừng làm ta thất vọng.”

Giọng nói của Cố Nhai Mộc truyền vào tai, Đỗ Thánh Lan giật giật khóe môi, vận chuyển nguyên khí toàn thân ngăn cản lôi điện dội vào, hay cho hai chữ ‘cùi bắp’.

Việc độ kiếp không phải trò đùa, Đỗ Thánh Lan nhìn thẳng lôi kiếp trên bầu trời, trong mắt chỉ có ý chí chiến đấu kiên định. Trong tay hắn xuất hiện một thanh trường kiếm dài hơn ba thước, vẽ ra một đường vòng cung hoàn mỹ về phía lôi điện.

“Trảm Nguyệt –“

Trảm Nguyệt Kiếm có tổng cộng mười ba kiếm, đây là kiếm mạnh nhất. Trong lịch sử của Trảm Nguyệt Sơn, người luyện thành chỉ có ba vị.

Tổ sư gia, Trúc Mặc và Đỗ Thánh Lan.

Kiếm pháp của hắn đẹp đẽ gọn gàng, tầng mây tụ hội bị rạch một vết thương, tử điện trên đỉnh đầu uy thế yếu đi.

Đỗ Thánh Lan hưng phấn chĩa mũi kiếm về phía tử điện, xông thẳng về phía nó.

Trong mắt Cố Nhai Mộc lóe lên một tia tán thưởng, bình thường Đỗ Thánh Lan luôn miệng nói chạy trốn, trên thực tế hắn vẫn có kiêu ngạo của người dùng kiếm, luôn dũng cảm tiến về phía trước.

Kiếp vân bị đánh tan hoàn toàn, lôi điện màu đỏ tía hóa thành mưa linh khí.

Đây là quà tặng chỉ khi vượt qua thiên kiếp thứ chín mới có, Cố Nhai Mộc sẽ không bỏ qua cơ hội chiếm của hời, đi tới hưởng thụ sự thoải mái của mưa linh khí.

Mây đen tản đi, trời quang mây tạnh.

Bước vào hóa thần, Đỗ Thánh Lan nhạy cảm hơn, có thể nhận ra có rất nhiều cổ hơi thở từ bốn phương tám hướng vọt tới.

“Nơi này không thích hợp ở lâu.”

Không cần hắn nói, Cố Nhai Mộc cũng biết rõ nên làm gì. Y lợi dụng ưu thế hình rồng phi hành, mang Đỗ Thánh Lan nhanh chóng rời đi.

Một tu sĩ đang chạy về phía này trước tiên đột nhiên dừng lại: “Mau nhìn kìa!”

Xa xa phản chiếu một vùng ảo ảnh cực lớn, trong ảo ảnh Đỗ Thánh Lan đang cưỡi rồng, mà trên bầu trời có lôi kiếp đánh xuống.

“Là ảo ảnh!”

“Quỷ thần thiên địa ông nội ơi! Cưỡi rồng độ kiếp, quá điên cuồng!”

“Đây mới là thiên tài đứng đầu Tu Chân Giới.”

Pháp khí dịch dung của Đỗ Thánh Lan đã sớm bị sét đánh hỏng, khi độ kiếp để lộ ra gương mặt thật.

Một hai ngày trước, mọi người vẫn đang ca ngợi Đỗ Bắc Vọng, hình dung tương lai của hắn và Đỗ Thánh Lan khác nhau một trời một vực.

Phía trước có Đỗ gia truy sát, phía sau bị Trúc Mặc trục xuất sư môn, Đỗ Thánh Lan khốn đốn như vậy, sớm muộn gì đạo tâm cũng bất ổn nghiêm trọng. Đừng nói độ kiếp, tu vi không bị thụt lùi đã coi như tốt lắm rồi.

Nhưng mới qua không bao lâu, Đỗ Thánh Lan đã dùng thực lực vả vỡ mồm mọi người, cái danh hiệu thiên tài đệ nhất Tu Chân Giới không phải để gọi cho vui.

Trong ảo ảnh thể hiện hình ảnh Đỗ Thánh Lan độ kiếp một khắc trước, thực tế là khi lôi kiếp hạ xuống, Cố Nhai Mộc đã sớm bay sang một bên. Đáng tiếc thế nhân đồn đại luôn khoa trương hơn, người lanh trí còn dùng Lưu Ảnh Thạch ghi hình lại, chuẩn bị truyền bá công khai.

Cố Nhai Mộc luôn phóng thần thức để ý xung quanh, phòng ngừa bị đánh lén. Y đang bay ra vạn dặm, một câu ‘Cưỡi rồng độ kiếp’ bị y nghe không sót chữ nào.

“Khốn kiếp!”

Đôi mắt ngân long lộ sát ý, chỉ ước gì có thể quay lại, phà ra một hơi thở phun chết cái tên nói xằng nói bậy.

Đỗ Thánh Lan cười gượng, v.uốt ve dọc theo đường vân trên vảy rồng nhằm trấn an, hắn còn lặp lại nguyên văn lời của y: “Thế nhân ngu dốt, bọn họ chỉ tin những gì bọn họ muốn tin, ngươi cần gì phải để ý?”

“…..”

Nói không thèm để ý, là vì dao nhỏ không ghim trên người mình.

Trong đôi mắt lạnh thấu xương của ngân long, sát khí càng thêm mãnh liệt.

Đỗ Thánh Lan nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Lúc nãy động tĩnh không nhỏ, các thế lực lớn đã dẫn người tới tra xét, bây giờ không phải là lúc tính toán chuyện này.”

Vốn dĩ có thể kéo dài thời gian, một cái ảo ảnh bất ngờ xuất hiện khiến chuyện hắn độ kiếp nhanh chóng bị bại lộ. Sau khi tin tức được tung ra, nhất định sẽ bị người ta bao vây tiêu diệt.

“Tuyệt Sát Điện cũng là một phiền phức.” Đỗ Thánh Lan nhíu mày: “Nói không chừng bọn họ đã canh chừng bên ngoài sa mạc.”

Ngân long phản đối: “Vùng sa mạc này do thiên tai tạo nên, không phải là lãnh địa của bất kỳ gia tộc nào.”

Cho dù là cao thủ hàng đầu xé rách không gian chạy tới cũng cần thời gian nhất định, hơn nữa có người chạy tới cũng không giữ được hai người bọn họ.

Giữa nguyên anh và hóa thần là một cái hào rộng, bây giờ Đỗ Thánh Lan cảm thấy dường như sức mạnh trong cơ thể tự động thông hiểu, tăng trưởng trên diện rộng.

Đỗ Thánh Lan lắng nghe, cân nhắc một lúc rồi gật đầu: “Cũng đúng.”

Cho dù có bị bao vây, bọn họ xông ra ngoài cũng không thành vấn đề.

Ngân long đập đập đuôi rồng, tăng nhanh tốc độ: “Ta thật sự muốn gặp điện chủ Tuyệt Sát Điện.”

“Hả?”

“Sát thủ giàu có.”

Đỗ Thánh Lan bội phục Cố Nhai Mộc lúc này vẫn có thể nghĩ đến chuyện cướp bóc.

Ngân long rung rung vảy rồng trên người, bảo vật kêu ầm ầm: “Thế ngươi cho rằng đám bảo vật này ở đâu ra?”

Chỉ trên người sát thủ mới có hàng cao cấp che giấu hơi thở.

Bất ngờ là ở trên bầu trời, bọn họ đã xác định được sắp đến sát rìa sa mạc, nhưng lại không thấy ai. Ngân long trời sinh liều lĩnh lại hết sức cẩn thận, đề phòng có người tập kích trên không trung nên y hóa thành hình người hạ xuống đất.

Đỗ Thánh Lan nhướn mày: “Không ai tấn công à?”

“Ta có một bí pháp thích hợp thi triển ở sa mạc.”

Cố Nhai Mộc ngoắc ngón tay, cát vàng thoát khỏi lực hút của trái đất chảy vào lòng bàn tay y. Y cúi đầu đọc câu nào đó, không phải ngôn ngữ của nhân loại. Một lát sau, một hạt cái đột nhiên to lên mấy chục lần, sau khi rời khỏi lòng bàn tay của y thì tiếp tục trở nên to hơn. Các hạt cát còn lại không cam lòng tỏ ra yếu kém, từng hạt hóa thành người sa mạc khổng lồ.

Bầu trời quang đãng lập tức bị che phủ hơn một nửa, Đỗ Thánh Lan đứng trong vòng vây của người sa mạc khổng lồ, cả thế giới tối đen không còn ánh sáng.

“Thứ lỗi cho ta nói thẳng.” Hắn mím môi: ‘Có khí thế nhưng sức chiến đấu không đủ.”

Cố Nhai Mộc chỉ về phía xa xa, khẽ nói: “Đi.”

Người sa mạc khổng lồ bước ra ngoài rất nhanh, hỗn loạn như con ruồi không đầu, như hạt cát bị gió thổi tung. Chỉ trong một cái nháy mắt, người khổng lồ đột nhiên chắp tay, bao vây khu vực này lại.

Cố Nhai Mộc khẽ cong môi, đôi mắt không mang ý cười: “Ta đã nói rồi, tìm pháp bảo phải tìm trên người sát thủ.”

Trong không khí khu vực bị bao vây có dao động, dường như người ẩn núp cũng biết mình bị phát hiện, vừa khiếp sợ đối phương phát hiện hành tung của gã vừa lựa chọn ra tay trước chiếm lợi thế. Trong không khí dường như xuất hiện mấy bóng người, màn sương đen hóa thành tơ, đảo chiều vờn quanh người sa mạc khổng lồ. Theo tiếng nổ vang lên, trong phút chốc người sa mạc khổng lồ hóa thành bột phấn.

Cố Nhai Mộc vỗ tay: “Mấy người phía trên kia cũng xuống đây đi.”

Thứ xuống trước tiên không phải là người, mà là một sợi dây thừng mang theo hơi thở khủng bố, nhìn kỹ thì mỗi một nút thắt đều có một cái ổ khóa.

Đỗ Thánh Lan nheo mắt, kéo Cố Nhai Mộc ra sau lưng: “Là Khốn Long Khóa.”

Mấy năm trước có một thương hội bán đấu giá, Trúc Mặc vốn định mua món đồ này, tiếc là cuối cùng bị người khác mua với giá gấp ba lần giá ban đầu.

Hóa ra là bị Tuyệt Sát Điện đoạt được.

Nghĩ đi nghĩ lại thì chuyện này cũng bình thường, chỉ có Tuyệt Sát Điện mới có thể cố gắng thu thập đủ chủng loại pháp bảo.

Trúc Mặc mua Khốn Long Khóa là vì muốn thêm một cái bảo đảm, ác long trấn áp dưới lòng đất đã ngàn năm không xảy ra sai sót, không cần vì một cái Khốn Long Khóa mà hao tổn quá nhiều tài nguyên.

Đỗ Thánh Lan một tay cầm kiếm, kiếm quang hiện lên, tốc độ tấn công của Khốn Long Khóa chậm chạp đi một chút.

Cố Nhai Mộc nhìn Đỗ Thánh Lan chắn trước mặt, mắng một câu ngu xuẩn, cần gì phải che chở một tên ác long muốn chiếm thân xác của người khác.

Câu nói tiếp theo chính là một sách lược quen thuộc —

“Mau, chuẩn bị chạy trốn.”

Không có chút nào ngoài ý muốn, Đỗ Thánh Lan đề nghị chạy trốn.

Tuyệt Sát Điện có thể trở thành tổ chức sát thủ đệ nhất danh xứng với thực, lúc Đỗ Thánh Lan độ kiếp thành công chưa được bao lâu, bọn họ đã biết được tin hắn ‘cưỡi rồng độ kiếp’, đồng thời lấy ra pháp bảo khắc chế rồng.

Cố Nhai Mộc khẽ thở dài: “Tiền đồ.”

Cố Nhai Mộc tùy ý đưa tay bắt lấy, Khốn Long Khóa chủ động bay về phía y, trên đường bay thu nhỏ thành cỡ vòng tay, bị y nắm chắc lấy.

Sát thủ Tuyệt Sát Điện ngây người.

Đỗ Thánh Lan cũng ngẩn tò te.

Uy danh của Khốn Long Khóa đâu đâu cũng nghe thấy, hơn 1200 năm trước, Khốn Long Khóa thành công giam giữ một con rồng, lúc đó thậm chí vị đại năng kia còn rút một sợi gân rồng, tìm luyện khí sư luyện chế.

Vị đại năng kia chính là tổ sư gia của Trảm Nguyệt Sơn.

Sau này tổ sư gia bất ngờ qua đời, Khốn Long Khóa cũng chẳng biết ở đâu. Ngàn năm sau nó rơi vào tay thương hội, qua tay biết bao nhiêu người, cũng rất khó tìm hiểu chuyện trước kia có thật hay không.

Cố Nhai Mộc bình tĩnh cầm Khốn Long Khóa: “Lúc đó đúng lúc ta vừa g.iết chết một tên đồng tộc chết tiệt, Khốn Long Khóa là một thứ bịp bợm, bán qua tay vị tổ sư gia kia của ngươi. Tiền bán được chia 7 – 3, ta bảy hắn ba.”

“…..”

“Khi đó Trảm Nguyệt Sơn mới thành lập được vài chục năm, chính là lúc đang cần tiền, ta cũng cần một tu sĩ tới bán thay ta.”

Cố Nhai Mộc nhìn Đỗ Thánh Lan: “Quan trọng nhất là Khốn Long Khóa chỉ nhằm vào rồng, trong thế giới này cũng chỉ có vài con thôi.”

Y còn chưa dứt lời, Đỗ Thánh Lan đã hiểu ra.

Kẻ thù hưng phấn đi mua Khốn Long Khóa bắt rồng, kết quả làm sai, tự mình hại mình.

Sát thủ Tuyệt Sát Điện trước mặt chính là một ví dụ đẫm máu. Nghe Cố Nhai Mộc nói qua loa vài câu, bọn họ đã giật giật khóe mắt liên hồi. Sát thủ am hiểu nhất khống chế tâm trạng, có thể khiến bọn họ biến sắc rõ ràng như thế, hiển nhiên Cố Nhai Mộc ra chiêu này tổn thương đến cỡ nào.

Trên trời là Tuyệt Sát Trận chín sao, cầm trong tay Khốn Long Khóa và một nhóm sát thủ cao cấp nhất, Tuyệt Sát Điện mới dám thực hiện màn tấn công này.

Đỗ Thánh Lan thật sự bội phục sự chu đáo của bọn họ.

Ai mà ngờ được cảnh ám sát có một nửa cơ hội chiến thắng biến thành một phân đội nhỏ đi chịu chết.

Cố Nhai Mộc tốc chiến tốc thắng, thừa dịp sát thủ đang phân tâm lấy thế sét đánh g.iết chết hai gã sát thủ.

Khi phe sát thủ chỉ còn một người sống cuối cùng thì Đỗ Thánh Lan đột nhiên nói: “Khoan.”

Hắn nhìn sang sát thủ đang chuẩn bị tự bạo lại phát hiện chân khí toàn thân bị khóa, lại nhìn sang Cố Nhai Mộc, chân thành hỏi: “Tại sao không bán thêm một lần nữa?”

Sát thủ: “…..”

Đỗ Thánh Lan không nhìn gã mà nói tiếp: “Mọi người sẽ sớm biết chúng ta đụng độ nhau. Sau này Đỗ gia muốn đối phó với ta cũng phải suy xét đến ngươi. Lúc này một cái Khốn Long Khóa rất quan trọng.”

“Tuyệt Sát Điện bắt rồng thất bại, chỉ có một gã sát thủ dựa vào Khốn Long Khóa chạy trốn.”

“Tuyệt Sát Điện tổn thất nghiêm trọng, ủy thác cửa hàng XX bán đấu giá Khốn Long Khóa.”

“Tuyệt Sát Điện làm như thế vì muốn bù đắp tổn thất, hơn nữa là hy vọng mượn dao giết người, thu hút người có nhu cầu tiêu diệt ác long.”

Từ lý do đến cách ứng đối, ngay cả lời thoại cuối cùng Đỗ Thánh Lan cũng đã nghĩ xong xuôi.

Sát thủ chết lặng.

Lời tác giả:

Đỗ Thánh Lan: Ta chỉ là một tu sĩ bình thường, độ kiếp bình thường mà thôi.

Tuyệt Sát Điện:???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.