Thiên Long Chi Cứu Lại Trượt Chân Mộ Dung Thiếu Niên

Chương 32: Quay về vùng sông nước



Một ngày này, gió nhẹ mây vờn, nắng ấm chiếu xuống, chính là một ngày tốt để ra ngoài. Vương Ngữ Yên và Mộ Dung Phục cáo biệt Đại Lý Trấn Nam Vương phủ, chuẩn bị quay trở về Tô Châu.

“Yên nhi, phụ thân biết, mấy năm nay quả thật đã không làm tròn bổn phận của người cha. Ta đã quyết định rồi, đồ cưới của ngươi sẽ do ta làm, đợi cho đến lúc ngươi thành hôn, nếu đồng ý, ta nhất định sẽ đến Cô Tô uống chén rượu mừng.” Đoàn Chính Thuần tiễn bọn họ ra cửa thành, trong lời nói vô cùng tình cảm.

Vương Ngữ Yên thấy hắn như vậy, cũng không đành lòng từ chối, đành ngoan ngoãn đồng ý.

“Cỗ xe ngựa này các ngươi dùng đi, Yên nhi mới khỏi bệnh, vẫn là không nên bị xóc nảy nhiều mới tốt. Xe ngựa kia ta đã cố ý dặn người chuẩn bị, bên trong mọi thứ đều đầy đủ cả.” Nói xong, Đoàn Chính Thuần đưa cỗ xe cho bọn họ, xe ngựa kia tuy rằng không hoa lệ, nhưng cũng tinh xảo thoải mái, là phương tiện rất tốt để hành tẩu trên giang hồ. Qua đó, cũng có thể thấy Đoàn Chính Thuần đặt vào không ít tâm tư.

“Cám ơn ngươi, vương gia…vương gia phụ thân.” Nhìn vẻ mặt chờ mong của Đoàn Chính Thuần, Vương Ngữ Yên đành phải thêm vào sau “vương gia” hai chữ “phụ thân”, coi như thừa nhận thân phận người cha của Đoàn Chính Thuần.

Đoàn Chính Thuần nghe được lời nói của Vương Ngữ Yên, vô cùng mừng rỡ, liền định bước lên ôm nàng. Thấy vậy, Vương Ngữ Yên vội vàng chạy trốn ra sau lưng của Mộ Dung Phục, để cho biểu ca của mình và Đoàn vương gia khách sáo với nhau. Mãi cho đến khi Đoàn Chính Thuần phải quay trở về xử lý công vụ, nàng mới dám nhô đầu ra.

Tuy rằng ở chung với nhau không lâu, nhưng Đoàn Dự vẫn vô cùng luyến tiếc khi Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên dời đi. Thấy hắn mặt mày ỉu xìu, Vương Ngữ Yên bèn mỉm cười đi qua, đem bí kíp Lăng Ba Vi Bộ do mình tự tay sao chép đưa cho hắn, nhỏ giọng nói: “Dự ca ca, nếu huynh rảnh rỗi, có thể đến Tô Châu tìm ta và biểu ca, ngươi cứ hỏi thăm Mạn Đà sơn trang hoặc là Tham Hợp trang thì có thể tìm được.”

Mộ Dung Phục cũng tiếp lời: “Không sai, chúng ta sau khi chọn được ngày lành, sẽ sai người mang thiếp mời cho ngươi, lúc đó nhất định phải tới Cô Tô uống rượu mừng đấy.”

Đoàn Dự vui mừng đáp ứng, nhưng vẫn hơi buồn bã nói: “Theo lý mà nói, là huynh trưởng của Yên muội, ta hẳn phải dặn huynh nhớ đối tốt với nàng. Bất quá, ta cảm giác nếu là huynh, lời này căn bản không cần phải nói.”

“Cái này là tất nhiên, ngươi có thể yên tâm.” Liếc mắt nhìn Tiểu Lộc đang hưng phấn nói gì đó với Vương Ngữ Yên, Mộ Dung Phục mỉm cười nói, “Yên nhi nói với ta, ngươi hình như cùng với cô nương người Bãi Di kia…”

Đoàn Dự nhất thời đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói: “Ta là đối nàng…Bất quá bây giờ còn quá sớm, ta cũng không muốn giống cha, về sau ta nếu là…ta nhất định nói được làm được.”

Mộ Dung Phục vỗ vai Đoàn Dự, cười nói: “Yên nhi có vẻ rất thích cô nương kia, mấy hôm nay hai người luôn líu ríu dính lấy nhau, ngay cả ta cũng không tách ra được. Sau này, nếu ngươi nên duyên với nàng, Yên nhi nhất định là vui mừng, ta cũng thay ngươi cao hứng.”

Cách đó không xa, Vương Ngữ Yên đang thầm thì với Tiểu Lộc: “Ngươi thấy ca ca này của ta, nhân phẩm thế nào?”

“Nhân phẩm rất tốt, chỉ là rất ngu.” Tiểu Lộc dường như nhớ tới cái gì đó, khanh khách cười.

“Không muốn để hắn sau này rập khuôn theo lão Đoàn, cũng không phải là không thể nha.” Vương Ngữ Yên phe phẩy tay, “Hiện tại không còn vấn đề muội muội yêu ca ca, cần điều_giáo cho tốt…ngươi biết đấy.”

Tiểu Lộc liếc nàng một cái, cố ý “Ôi” một tiếng, lại kéo mũi nàng, nói: “Ngươi nhìn ngươi xem, điều_giáo biểu ca xong rồi kết quả lại thành thế này. Ta ngày đó thấy Mộ Dung Phục không giống trong nguyên tác, lại thấy hai người các ngươi hòa hợp, liền biết ngươi có điều cổ quái rồi.”

“Cho nên có thể thấy là việc điều_giáo này rất tốt a! Ngươi ta nói nước phù sa không chảy ruộng người ngoài…Ngươi nếu làm tẩu tử của ta, như vậy sẽ có thể thường xuyên gặp ta rồi, chẳng phải là so với quay về Bãi Di tùy tiện gả cho một tù trưởng thì tốt hơn sao?”

“Ngươi mới gả tù trưởng ấy!” Tiểu Lộc đẩy nàng về phía Mộ Dung Phục, lại nói thêm “Đi tìm biểu ca thân yêu của ngươi đi! Đừng có bát quái, chuyện với Đoàn Dự…bản thân ta tự có tính toán.”

Cẩn thận nhìn sắc mặt của Tiểu Lộc, Vương Ngữ Yên dài giọng nói: “À —- ngươi không cần nói, ta đã nhìn ra rồi, ngươi cũng có ý nha.” Thấy mặt nàng ngượng ngùng, Vương Ngữ Yên lại càng đắc ý, “Ta để lại cho ngươi một con bồ câu, sau này cứ dùng nó truyền tin tức cho ta, nhất định nếu có tiến triển thì phải báo cho ta đó!”

Tiểu Lộc gật đầu: “Đi đi, ta biết rồi, có ngươi thì ta cũng không phải một mình chiến đấu nữa a.”

Hai nữ hài tử nắm tay nhau cười, lưu luyến không rời nói lời tạm biệt.

Đợi cho đến lúc lên xe ngựa rồi, Vương Ngữ Yên vội vàng lôi kéo Mộ Dung Phục trao đổi tình báo. Nghe được câu trả lời của Đoàn Dự, nàng liền cao hứng vỗ tay nói: “Hắn nói không học Đoàn vương gia phong lưu thành tính, thì hai người kia thật sự là một đôi trời định!”

“Cái thói quen đi làm bà mối này, bao giờ ngươi mới bỏ được a?” Mộ Dung Phục đặt vào sau lưng nàng một tấm đệm dựa, sau đó đỡ nàng nằm xuống, “Vết thương của ngươi tuy đã lành, nhưng nguyên khí vẫn còn tổn hại, cho nên ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho ta, đừng có bướng bỉnh.”

“Cái này gọi là, người hữu tình trong thiên hạ nhất định sẽ thành thân thuộc thôi.” Vương Ngữ Yên trong lòng nhảy nhót, hưng phấn vô cùng, cho nên không chịu chỉ nằm như vậy, mà nằng nặc đòi Mộ Dung Phục nói chuyện với nàng.

Mộ Dung Phục bị nàng cuốn lấy như thế, vì để nàng nghe lời nghỉ ngơi, đành phải ngẫm nghĩ rồi nhíu mày hỏi nàng: “Yên nhi, lấy thân thủ của hai người chúng ta, thì cưỡi ngựa trở về chẳng phải vừa gọn nhẹ lại vừa ít tốn thời gian sao, vì sao vương phủ cố ý muốn sai người đánh xe ngựa đưa chúng ta về Tô Châu?”

Vương Ngữ Yên chống cằm nghĩ: “Là Đoàn vương gia muốn bồi thường cho muội, lấy lòng nương muội thôi.”

“Ta nghĩ không hẳn vậy.” Mộ Dung Phục chậm rãi nói, “Ta nghĩ hắn là suy nghĩ cho ta, ta cũng thật cảm kích.”

Thấy Vương Ngữ Yên mở to đôi mắt đen lúng liếng, nghi hoặc nhìn hắn, Mộ Dung Phục liền nhịn cười nói tiếp: “Hắn muốn để ngươi bớt đi một ít mệt mỏi trên đường, sớm ngày khỏe hẳn. Mà ngươi khỏe hẳn rồi, liền có thể thành thân với ta, khiến ta không còn phải đau khổ chờ đợi nữa. Ngươi nói xem, chẳng phải ta cần phải cảm kích hắn sao?”

Vương Ngữ Yên nghe vậy thì tỉnh ngộ, tuy nàng cũng không giống nữ tử cổ đại nói đến chuyện hôn nhân thì ngượng ngùng, nhưng cũng bị lời trêu cợt này của hắn khiến cho không được tự nhiên. Nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, nàng liền ngoan ngoãn chợp mắt, tuân theo ý định muốn nàng nghỉ ngơi của Mộ Dung Phục.

Hắn thoải mái nở nụ cười, lại cầm một tấm chăn màu bạc đắp lên cho nàng. Nàng ngượng ngùng than thở vài câu, lại cọ cọ vào chân hắn, sau đó tìm tư thế thoải mái nhất dựa vào. Thay nàng bỏ tóc xuống, sau đó Mộ Dung Phục liền nhẹ nhàng xoa nắn chỗ bả vai bị thương của Vương Ngữ Yên.

Vết thương bị tụ huyết gần như đã không nhìn ra, chỉ còn một chút màu hồng nhàn nhạt trên da. Lúc này bị Mộ Dung Phục xoa nắn, liền cảm thấy rất thoải mái, khiến cho Vương Ngữ Yên than nhẹ một tiếng.

Thấy nàng mắt nhắm lại thành một đường thẳng, hàng mi dài hơi rung động, tựa như một con mèo nhỏ đáng yêu, bất giác Mộ Dung Phục lại hô hấp rối loạn. Hắn chỉ đành phải nói chuyện để dời đi lực chú ý của bản thân: “Ta đã truyền tin cho phụ thân, mời hắn mấy tháng sau đến uống rượu mừng của chúng ta. Còn cả vị Tiết thần y đã chữa khỏi bệnh cho ngươi, nhất định cũng phải mời. Đoàn gia thì càng không cần phải nói, chỉ là ta nghĩ tới mợ nhất định sẽ không chịu cùng Đoàn vương gia đại diện cho nhà gái, xem ra còn phải tốn không ít thời gian để giải quyết chuyện này.”

“Tách ra hành lễ cũng tốt, ta mới không muốn ở trước mặt mọi người dập đầu với Đoàn vương gia, lén hành lễ là đã nể mặt hắn lắm rồi. Nhưng mà dượng, hắn không có cách nào để đường đường chính chính ngồi ở chỗ cha mẹ, huynh định tính toán sao?” Vương Ngữ Yên dụi mắt hỏi.

Mộ Dung Phục trầm mặc một lát, lại nói: “Chuyện này cũng bất đắc dĩ đành để ông ấy lẫn vào đám khách đến uống rượu mừng thôi, cải trang một chút, thay tên đổi họ là được. Hiện giờ ông ấy không thể giữ thân phận như trước, chỉ mong có thể cũng sẽ không còn mơ mộng phục quốc nữa, sau đó trở về cho chúng ta hiếu kính thì thật tốt.”

“Biểu ca, ta sẽ cùng huynh hiếu kính dượng và nương ta.” Vương Ngữ Yên kéo tay hắn di qua di lại trên trán nàng. Thấy nàng nhu thuận như vậy, buồn lo trong lòng Mộ Dung Phục cũng tan đi phân nửa.

Suốt dọc đường về, ban ngày ngồi xe, ban đêm ở trọ, cũng không gặp chuyện bất ngờ gì, cho nên không quá mấy ngày sau, bọn họ liền trở về thành Cô Tô. Mọi thứ vẫn như trước, vô cùng quen thuộc, tường trắng ngói đen, bên tai lại nghe thấy giọng nói đặc trưng của vùng sông nước.

Bao Bất Đồng và Phong Ba Ác đã sớm biết tin, liền đi đón giữa đường, cười hề hề hành lễ với hai người bọn họ. Mộ Dung Phục sau đó liền ra khỏi xe ngựa, cưỡi ngựa nói chuyện phiếm với hai người thân tín. Bao Bất Đồng lớn giọng nói: “Công tử, chuyện ngài ở Đại Lý bắt giam Đinh Xuân Thu, diệt phái Tinh Túc, đã sớm truyền đến tận Cô Tô rồi. Trong chốn võ lâm, không ai không tán thưởng ‘Nam Mộ Dung’! Khiến cho Bao lão tam ta, đi lại trên giang hồ cũng thấy nở mày nở mặt!”

“Chính là lần tới nếu có đánh nhau, công tử xin đừng quên ta!” Không thể tham gia vào trận đánh lần này, Phong Ba Ác vô cùng không cam lòng, “Những kẻ xấu trong Tô Châu thành này, ai ta cũng đánh vài lần rồi, rất muốn ra bên ngoài luyện tập a.”

“Mộ Dung công tử, ngài đã về rồi!” Người đi lại trên đường, phần lớn đều biết Mộ Dung Phục, Bao Bất Đồng và Phong Ba Ác, cho nên nhiệt tình muốn bắt chuyện với bọn họ, tiếng thăm hỏi không dứt bên tai.

“Biểu ca, huynh hiện tại có được tính là Bá Vương ở Cô Tô không ta?” Vương Ngữ Yên vén mành xe lên, mở miệng trêu ghẹo Mộ Dung Phục. Mộ Dung Phục chỉ cười, sau đó vươn người vào trong xe véo mũi nàng.

“Không đúng không đúng, công tử nhà chúng ta chính khí lẫm liệt, làm sao có thể dùng chữ ‘Bá’ để hình dung? Hơn nữa, Vương cô nương nha, nếu công tử là Bá Vương ở Cô Tô, vậy thì người chính là áp trại phu nhân rồi!” Bao Bất Đồng cùng Phong Ba Ác liếc mắt nhìn nhau, cùng cười ha ha.

Cười cười nói nói một lúc sao, đoàn người liền về tới trước Yến Tử Ổ. Vừa vào trong trang, Vương phu nhân đã chờ ở trong sảnh chính, tuy là bày ra tư thế chuẩn bị trách cứ, nhưng vẫn có chút đau lòng: “Hiện thời đã khỏi hẳn chưa? Thấy con có vẻ gầy đi, quần áo đều rộng ra.”

“Không sao đâu, nương. Dưới uy quyền của ngài, ta ngay cả đồ cưới cũng kiếm được, vô cùng cao hứng nha. Hơn nữa, nương chỉ cần tẩm bổ cho ta một chút thì có thể ăn đến béo luôn.” Vương Ngữ Yên vội vàng bày tỏ tấm lòng.

Vương phu nhân không nhịn được cười, nhưng lập tức liền thu lại nụ cười, lạnh lùng nói với Mộ Dung Phục: “Ngươi bảo vệ nàng như thế sao?”

Mộ Dung Phục âm thầm kêu khổ, đành phải thành thành thật thật cúi đầu nhận sai: “Là cháu ngoại trai không đúng, không bảo vệ tốt cho Yên nhi.”

“Nương, cái này không trách biểu ca được.” Vương Ngữ Yên liền tiến lên kéo tay Vương phu nhân, nhỏ giọng cầu xin.

“Một đám tiểu cô nương các ngươi, còn chưa lấy chồng mà lòng đã hướng ra ngoài rồi! Một người lại một người bị thương, còn nói tốt cho mấy tên tiểu tử thối tha này. Coi như ta uổng công nuôi các ngươi!” Vương phu nhân gõ gõ đầu Vương Ngữ Yên, ngoài mặt thì tỏ ra ghét bỏ, nhưng thực ra lại vô cùng thân thiết.

“Ngoài con ra, còn có ai bị thương nữa ạ?” Vương Ngữ Yên vừa nghe thấy manh mối để bát quái, liền vô cùng hưng phấn nhìn A Châu A Bích đang đứng bên cạnh. A Bích vội vàng xua tay, vì thế Vương Ngữ Yên liền cười hì hì nhìn A Châu, “A Châu tỷ tỷ hình như cũng gầy đi.”

A Châu không khỏi đỏ mặt, Vương Ngữ Yên lại kéo tay mẫu thân, ý bảo nàng mau kể xem giữa A Châu và Kiều Phong đã xảy ra chuyện gì. Mộ Dung Phục cũng nhận được ánh mắt của Vương Ngữ Yên, ngầm hiểu, liền giả vờ bâng quơ hỏi: “Kiều huynh đệ gần đây thế nào ạ?”

Vương phu nhân thấy hai đứa kẻ tung người hứng, liền hừ một tiếng, lại uống một ngụm trà, sau đó mới từ từ kể lại. Thời gian trước, quân đội Khiết Đan hình như có ý định tấn công, cho nên Kiều Phong liền một mình lẻn vào doanh trại địch, chém chết nguyên soái của giặc. Không ngờ lại kinh động đại quân Khiết Đan, cho nên bị bao vây, muốn thoát thân còn khó hơn lên trời.

A Châu lại lén đi theo hắn tới biên giới. Cho nên nàng vừa nghe tin hắn bị nhốt, liền suốt đêm duổi ngựa chạy tới, giả trang thành một vị tướng của quân Liêu đi cứu Kiều Phong. Lúc trở ra, không ngờ lại bị một tiểu binh nhận ra sơ hở, vì thế mặc dù đã cùng Kiều Phong nhảy lên ngựa phóng đi, thì vẫn bị trúng một mũi tên.

“Trách không được ta ở Đại Lý không gặp được A Châu tỷ tỷ, nghe nói tỷ tỷ có việc gấp, hóa ra là vội vã trở về làm mĩ nhân cứu anh hùng!” Vương Ngữ Yên vỗ tay cười nói.

“Cô nương đừng giễu cợt ta, cứu người như cứu hỏa, tất nhiên là chuyện gấp rồi.” A Châu cúi đầu thẹn thùng.

“Còn gọi ta là cô nương sao? Hiện giờ ngươi chính là tỷ tỷ hàng thật giá thật của ta đó.” Vương Ngữ Yên cười, nắm tay nàng, lại nói với A Bích, “Hay là chúng ta dứt khoát xưng hô tỷ muội đi, dù sao cũng là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, việc gì phải để ý thân phận.”

Mỉm cười một lát, Vương Ngữ Yên lại nhớ tới chuyện hôn nhân, liền hỏi A Châu: “Vậy Kiều bang chủ đã hứa hẹn gì với tỷ chưa? Như là bao giờ thành thân chẳng hạn?”

A Châu còn chưa trả lời, Vương phu nhân đã xen vào, căm giận nói: “Cái tên tiểu tử họ Kiều kia chỉ sốt ruột lo cho vết thương của nàng, cũng không thèm hỏi tâm tình nữ nhân của A Châu. Ta cứ nói bóng nói gió mãi mà hắn không hiểu, đúng là ngu ngốc hết thuốc chữa mà. Cuối cùng ta điên lên, bèn nói thẳng là chờ A Châu khỏi hẳn rồi, ta sẽ đứng ra gả nàng cho người khác. Hắn lúc đó mới ngộ ra, vội vàng cầu xin ta đem A Châu gả cho hắn.”

Vương Ngữ Yên vừa mừng vừa sợ, vội vàng chúc mừng A Châu, lại nghiêm trang chắp tay với mẫu thân, nói: “Nương, người thật sự càng ngày càng lợi hại rồi, ngay cả bang chủ Cái Bang cũng phải cầu xin người.”

Mộ Dung Phục cười nói: “Ta lúc trước nói với ngươi là lần này chúng ta có thể cùng tổ chức đám cưới với A Châu và Kiều huynh, ngươi còn không tin. Hiện giờ chẳng phải là chuẩn rồi sao? Dứt khoát đem chuyện A Bích và A Sách cũng làm luôn đi, để cho Yến Tử Ổ được náo nhiệt một hồi.”

Vương phu nhân lại không thuận theo. Nàng đập mạnh chén trà xuống, nói: “Ta lúc nào thì đồng ý gả nữ nhi cho ngươi hả? Con gái ta lành lặn đi ra ngoài, lúc về thì ốm yếu thế này. Ta còn chưa tính sổ với ngươi, ngươi còn dám đòi cho thành thân…”

Mộ Dung Phục toát mồ hôi lạnh, vội vàng xin nhạc mẫu. Vương Ngữ Yên thấy biểu ca luôn uy phong lần này lại khúm núm ngoan ngoãn, liền ôm lấy A Châu và A Bích cùng cười.

Nhưng ngay trong lúc vui mừng ấy, nàng lại mơ mơ hồ hồ nhớ tới, Kiều Phong vì Đại Tống liều mạng như thế, nơi nơi đối nghịch với Khiết Đan. Như vậy nếu sau này thân thế của hắn bị vạch trần, hắn sẽ phải làm thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.