Thiên Lục Vũ Trụ

Chương 11: 11: Hung Uy




Triệu Thiên Cường không biết Lý Phong, trên thực tế nhà họ Lý có rất nhiều người, anh ta rất quen thuộc với đám người Lý Hạo, nhưng mà lúc trước thực lực của Lý Phong quá yếu, anh ta không biết cũng rất bình thường.
"Vốn không muốn để ý tới ngươi, nhưng mà ngươi lại nhảy ra, cho nên nhất định phải cho ngươi một chút bài học." Sắc mặt Triệu Thiên Cường lạnh lẽo, nói: "Vậy phế bỏ một bàn tay của ngươi đi."
Nhìn thoáng qua phía sau, người thanh niên mặc áo đen nhà họ Triệu kia lập tức tiến lên từng bước.
"Ngũ ca, thực lực của Triệu Thiên Cường này đạt tới Luyện Thể cảnh tầng thứ năm, chúng ta không phải đối thủ của anh ta đâu." Thấy thế, Lý Nham Thạch vội vàng nói.
Cậu ta lại nhìn về phía Triệu Thiên Cường nói: "Ta giao cỏ Lam Huyên cho ngươi, ngươi thả chúng ta đi."
"Đã muộn."
Nghe vậy, Triệu Thiên Cường lạnh nhạt nói: "Ta muốn cỏ Lam Huyên, cũng muốn đánh hai người các ngươi!"
Trong mắt anh ta, mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của mình.
Lúc này trong mắt Lý Nham Thạch tràn đầy vẻ phẫn nộ, kinh hoảng, Triệu Thiên Cường này thực lực rất mạnh, bọn họ hoàn toàn không phải đối thủ.
"Muốn đánh nhau rồi."
"Tuổi thọ của lão tổ nhà họ Lý không ngừng tiếp cận đại nạn, mà nhà họ Lý mặc dù nhiều Tiên Thiên cảnh, nhưng mà lại không có một người có thể đột phá đến Đan Nguyên cảnh."
"Hiện tại tiểu bối nhà họ Lý đều bị nhà họ Triệu tùy ý ức hiếp, nhà họ Lý thật sự là mặt trời sắp lặn."
Mọi người vây xem đang nhìn, ánh mắt một số người lộ ra vẻ thổn thức.
Nếu ở thời kì cường thịnh của nhà họ Lý, ai dám ra tay với thế hệ trẻ của nhà họ Lý chứ?
"Ngươi nói nhảm nhiều thật đó."
Nhưng mà, Triệu Thiên Cường vừa dứt lời, Lý Phong liền bình tĩnh nói.
Hắn bỗng nhiên động, trực tiếp tiến lên một bước, sau đó tay phải chợt đánh ra.

Tốc độ của nắm tay này nhanh tới cực hạn, trong chớp mắt đã tới trước mặt Triệu Thiên Cường.
"Ngươi dám ra tay trước?"
Nhìn thấy Lý Phong đánh tới, Triệu Thiên Cường giật mình, sau đó khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.

Từ mấy tháng trước anh ta đã đột phá tới Luyện Thể cảnh tầng thứ năm!
Mà đối với thế hệ trẻ của nhà họ Lý, chỉ cần thực lực ở luyện thể tầng thứ tư trở lên thì anh ta đều biết, mà anh ta lại rất xa lạ với Lý Phong.
Hiển nhiên, lúc trước thực lực của Lý Phong nhiều nhất là ở vào Luyện Thể cảnh tầng thứ ba, mà Lý Nham Thạch có thể lấy được linh dược nhất phẩm bên trong tảng đá, như vậy Lý Phong phải là Luyện Thể cảnh tầng thứ tư, hơn nữa là vừa đột phá không lâu.
Mới vừa đột phá Luyện Thể cảnh tầng thứ tư, cũng dám ra tay với anh ta trước?
"Lăng Vân chưởng!"
Khóe miệng mang theo nụ cười lạnh, tay phải Triệu Thiên Cường hóa thành chưởng, phối hợp với chưởng phong cực kỳ sắc bén, hung hăng vỗ về phía Lý Phong!
Lăng Vân chưởng, võ học đỉnh cấp Luyện Thể cảnh, cũng được rất nhiều người nhà họ Triệu tu luyện, luyện tới đại thành, một chưởng có thể trực tiếp vỗ nát một ngọn núi, không thua Khai Sơn Quyền pháp.
Hai đòn công kích hung hăng va chạm.
"Ầm!"
Sự va chạm mạnh mẽ thậm chí lan ra xung quanh.
"Răng rắc!"
Sau đó, một tiếng vỡ vụn bỗng nhiên truyền đến.
Sau va chạm, đầu tiên là Triệu Thiên Cường kia nở nụ cười lạnh, sau đó tươi cười chợt đọng lại, trên mặt của anh ta hiện lên vẻ vô cùng dữ tợn, thống khổ, lập tức kêu lên thảm thiết.
Mà dưới nắm tay của Lý Phong, thân thể anh ta thế mà trực tiếp bay ngược ra ngoài, đập mạnh vào quảng trường đặt rất nhiều tảng đá cách đó không xa của nhà họ Tôn.
"A!!!"
Tiếng kêu vô cùng thống khổ truyền đến, Triệu Thiên Cường kia ôm cánh tay phải của mình, đau đến mức gương mặt đều có chút vặn vẹo.
Xương tay phải của anh ta bị gãy.
Xung quanh lập tức yên tĩnh trở lại, mọi người nhìn về phía Triệu Thiên Cường đang thống khổ r3n rỉ, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
"Triệu Thiên Cường bị đánh bại, chỉ một chiêu!"
"Trời ạ, vị thanh niên nhà họ Lý này là ai? Thực lực của Triệu Thiên Cường đạt tới Luyện Thể cảnh tầng thứ năm, lại bị đánh bại dễ dàng, thanh niên nhà họ Lý này thực lực mạnh như vậy, thế mà ta lại không biết."
"Ta cũng không biết."
Mọi người khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, quả thật không thể tin được những gì mình nhìn thấy.

Không chỉ có bọn họ, Lý Nham Thạch cũng sững sờ nhìn Lý Phong nháy mắt đánh bại Triệu Thiên Cường, trong mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin.
"Thực lực của Ngũ ca.

.

.

Thật là khủng khiếp!"
Lúc trước khi Lý Phong ở Luyện Thể cảnh tầng thứ ba đã có thể đánh bại Lý Hải Võ Luyện Thể cảnh tầng thứ tư, hiện tại đột phá tới Luyện Thể cảnh tầng thứ tư, thế nhưng dễ dàng đánh bại Triệu Thiên Cường Luyện Thể cảnh tầng thứ năm!
Sau khiếp sợ, trên mặt Lý Nham Thạch lại lộ ra vẻ vô cùng hưng phấn.
"A!!!"
Trên quảng trường, Triệu Thiên Cường kia thống khổ kêu thảm thiết, thân thể không ngừng run rẩy, anh ta ngẩng đầu nhìn Lý Phong, lúc này trên mặt tràn đầy vẻ dữ tợn.
"Ngươi dám phế một cái cánh tay của ta!"
Sắc mặt của anh ta dữ tợn, sâu trong đáy mắt còn kèm theo vẻ vô cùng oán độc, giống như một con rắn độc, không còn lạnh nhạt giống như lúc trước.
Cha là cường giả Tiên Thiên cảnh hậu kỳ trẻ tuổi nhất nhà họ Triệu, anh trai là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi, anh ta cũng là người có thiên phú kiệt xuất, có thể tưởng được địa vị của anh ta trong nhà họ Triệu, ngoại trừ Tiên Thiên cảnh, có ai mà không cung kính với anh ta, sao có thể bị người khác phế bỏ cánh tay?
"Không phải ngươi mới vừa muốn phế bỏ một bàn tay của ta sao? Hiện tại ta phế cánh tay ngươi không phải là rất công bằng sao?"
Sắc mặt Lý Phong hờ hững, sau khi một quyền đánh bay Triệu Thiên Cường, hắn lại không có ý định dừng tay, mà trực tiếp đi về phía Triệu Thiên Cường.
"Lá gan của ngươi thật là lớn!"
"Dám ra tay với Triệu Thiên Cường, ngươi nhất định phải chết!"
Lúc này hai người nhà họ Triệu khác nhìn về phía Lý Phong, tức giận nói.

Thế nhưng đáp lại bọn họ cũng là hai nắm tay.
"A!!!" "A!!!"
Lại là hai tiếng kêu thảm thiết, hai vị thanh niên này cũng trực tiếp bay ngược ra ngoài.
Trong nháy mắt, ba người kiêu ngạo ương ngạnh nhà họ Triệu đều bị đánh bại!
Mà Lý Phong đã đi tới bên người Triệu Thiên Cường.
Trên mặt Triệu Thiên Cường mang theo vẻ dữ tợn, oán độc, nhìn thấy Lý Phong đến gần, liền biến sắc, Lý Phong thế mà không dừng tay.

Tay phải anh ta đã gãy, sức chiến đấu gần như giảm đi hơn phân nửa.
"Ngươi muốn làm gì?" Triệu Thiên Cường nhìn chằm chằm Lý Phong, cố nén đau nhức nói.
"Rất đơn giản."
Lý Phong lạnh nhạt nói: "Giao nhẫn không gian ra đây đi."
Nghe vậy, Triệu Thiên Cường càng tức giận, nói: "Ngươi nằm mơ!"
Anh ta vung tay trái, muốn ngăn cản Lý Phong.
"Phanh!"
Nhưng mà, Lý Phong lại đánh ra một đấm, không chút khách khí nện ở trên cánh tay trái của Triệu Thiên Cường.
"Răng rắc!"
Lại là một tiếng vỡ vụn vang lên, sắc mặt Triệu Thiên Cường cứng lại, sau đó tiếp tục kêu lên thảm thiết.
Cánh tay trái của anh ta cũng bị phế đi!
"Quá độc ác! Vị thanh niên nhà họ Lý này thế mà phế đi hai cánh tay của Triệu Thiên Cường!"
Nhìn thấy Lý Phong lại ra tay, lúc này những người vây xem ở xung quanh nhìn về phía Lý Phong, trong mắt không tự giác lộ ra vẻ sợ hãi.
Nhìn về phía Triệu Thiên Cường đang kêu thảm thiết, Lý Phong cưỡng ép lấy đi nhẫn không gian trên người anh ta vào tay.
"Hả?"
Quét mắt nhìn vào bên trong nhẫn không gian, hai mắt Lý Phong sáng lên.
Nhìn thấy nhẫn không gian bị cướp đi, sắc mặt Triệu Thiên Cường dữ tợn nhìn về phía Lý Phong, nói: "Ngươi dám làm ta bị thương, cướp nhẫn không gian của ta, cha và đại ca của ta nhất định sẽ khiến cho ngươi phải trả giá đắt! Nhà họ Lý các ngươi cũng sẽ phải trả giá đắt!"
"Trả giá đắc?" Nghe vậy, sắc mặt Lý Phong lạnh lùng.

"Phanh!"
Hắn đá chân phải ra, trực tiếp đá vào bụng Triệu Thiên Cường, một luồng sức mạnh kh ủng bố lập tức tràn vào trong cơ thể anh ta.
Triệu Thiên Cường kêu thảm một tiếng, lại phun ra một ngụm máu, thân thể anh ta cong lại, trực tiếp bị đá bay xa mấy mét, nện mạnh ở trên mặt đất.
"A!!!"
Triệu Thiên Cường thống khổ gào thét, toàn bộ thân thể cuộn lại, xương ngực của anh ta bị Lý Phong đá gãy vài cái.
Anh ta nhìn về phía Lý Phong, trên mặt tràn đầy vẻ oán độc.
"Tương lai ta nhất định sẽ giết ngươi, giết ngươi!"
Lúc này Triệu Thiên Cường đã trở nên có chút điên cuồng.
"Thật ra, hiện tại ta có thể giết ngươi trước, ngươi cảm thấy thế nào?"
Sắc mặt Lý Phong lạnh lùng, lại đi tới trước mặt Triệu Thiên Cường, hờ hững nói.
Hắn nâng chân phải lên, sau đó đạp mạnh xuống.
"Răng rắc!"
Triệu Thiên Cường lại kêu thảm một tiếng, xương sườn trên người lại bị gãy vài cái.
Lúc này Triệu Thiên Cường cảm thấy mình sắp phát điên rồi, xung quanh đều là người, mà anh ta lại bị trực tiếp đánh gãy hai tay, xương sườn, chật vật tới cực hạn.
"Dừng tay!"
Hai vị thanh niên nhà họ Triệu kia nhìn thấy Lý Phong ra tay không kiêng nể gì, sắc mặt thay đổi kịch liệt, tức giận nói: "Ngươi cũng biết thân phận của Triệu Thiên Cường, ngươi dám làm như vậy với huynh ấy, nhà họ Triệu tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi."
"Ngu ngốc."
Nghe vậy, Lý Phong cũng cười nhạo nói: "Hiện tại ngươi làm cho nhà họ Triệu ra tay thử xem? Có bản lĩnh thì Đan Nguyên cảnh cũng đi ra đánh một trận?"
Tuy rằng thực lực của hắn thấp, nhưng mà cũng biết tình hình tranh đấu giữa nhà họ Lý và nhà họ Triệu, nhà họ Trịnh.
Trên thực tế, nhà họ Triệu, nhà họ Trịnh chính là dựa vào bốn vị Đan Nguyên cảnh kia, lúc trước nhà họ Lý đã lên kế hoạch, muốn giải quyết bốn lão già kia, như vậy nhà họ Lý căn bản không cần lo lắng gì nữa.
Nhưng mà, Đan Nguyên cảnh nhà họ Triệu, nhà họ Trịnh rất cẩn thận, đều là một vị ở trong nhà, vẫn luôn tránh ở chỗ sâu nhất trong gia tộc, không đi ra, một vị khác thì ở bên ngoài, không biết trốn ở nơi nào.






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.