Thiên Lục Vũ Trụ

Chương 208: C208: Không phải vẫn còn chưa thành sao



Thời gian trôi qua, mọi người cũng bắt đầu rời đi.

“Ca”

Vương Nguyên bay đến bên cạnh Vương Tuấn, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.

Vương Tuấn không nói gì, hai người nhanh chóng bay tới một khu vực yên tĩnh.

“Ca, Lý Phong không sao cả, còn có cơ hội trở thành đệ tử nòng cốt nữa” Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Không phải vẫn còn chưa thành sao?“ Vương Tuấn nhíu mày.

“Đỉnh Thần Văn không dễ khắc họa như thế đâu, trừ khí ngộ tính của hắn vô cùng cường đại, nếu không thì sẽ không thể khắc họa thành công”

“Ca, lỡ Lý Phong thành công thì sao?” Vương Nguyên nắm chặt tay lại, không nhịn được hỏi

Nhìn dáng vẻ tự tin của Lý Phong trên quảng trường, có vẻ như nắm rất chắc chuyện này.

“Nếu thành công thì hẳn sẽ trở thành đệ tử nòng cốt của phủ Thần Văn. Sau này đệ đừng trêu chọc Lý Phong nữa, trực tiếp tới xin lỗi hẳn” Vương Tuấn nhìn đệ đệ mình, trầm giọng nói.

“Xin lỗi?” Vương Nguyên nghe thế thì sắc mặt lập tức biến đổi


Anh ta căm hận Lý Phong như vậy, bảo anh ta đi lỗi hắn thì thà giết quách anh ta đi cho xong.

“Nếu Lý Phong là đệ tử nội môn thì đối phó với hắn là chuyện dễ dàng. Nhưng nếu hắn trở thành đệ tử nòng cốt thì ta không có cách nào đối phó với hẳn nữa. Lúc đó, đệ không xin lỗi, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục. đối nghịch với hắn?”

Hắn lạnh lùng nhìn đệ đệ mình: “Nếu không muốn lỗi thì đệ chỉ còn duy nhất một cách, đó là cầu nguyện cho Lý Phong khắc họa đỉnh Thần Văn thất bại.”

Mọi chuyện đã đến bước này rồi mà Vương Nguyên vẫn còn không cam lòng? Một đệ tử ngoại môn lại muốn đối phó với một đệ tử nòng cốt?

Sắc mặt Vương Nguyên không ngừng biến hóa, cuối cùng đành phải gật đầu, cúi mặt xuống nói: “Ca, đệ hiểu rồi”

Anh ta siết chặt tay lại, trong lòng vô cùng điên cuồng.

“Thất bại! Lý Phong nhất định sẽ thất bại!”

Trong lòng anh ta phẫn nộ rít gào.

....

Đây là một khu vực vô cùng hoang vắng, xung quanh ảm đạm không có ánh sáng, chỉ có một tòa cung điện.

Cung điện này nhìn hơi cũ kỹ, bên trên còn in hắn dấu vết thời gian.

Lúc này, ở trước cung điện có hai người đang đứng.

“Lý Phong, một tháng này ngươi sẽ ở trong cung Hình phạt”

Tam trưởng lão nhìn về phía Lý Phong, mỉm cười nói. Ông ta vung tay phải lên, sau đó một chiếc nhẫn không gian bay ra.

“Nơi này có nguyên liệu để luyện chế Thần văn rên đỉnh Thần Văn. Ngươi cứ an tâm ở đây, trong vòng một tháng này sẽ không có bất cứ ai vào trong cung điện quấy rầy ngươi, bao gồm cả chúng ta”

“Két”

Một âm thanh nặng nề truyền đến, cánh cửa cung điện mở ra.

Lý Phong nhận lấy nhẫn không gian, đi và trong cung điện.


Ong...

Sau khi hẳn đi vào trong, cung điện lập tức xuất hiện một luồng dao động. Chưa tới một giây sau, dao động lập tức bao trùm lên cả tòa cung điện, một tấm màng mỏng xuất hiện, bao bọc nơi này.

“Lớp màng mỏng này có liên quan với đỉnh Thần 'Văn trong tay ngươi. Trên đỉnh có tám đạo Thần vẫn, ngươi khắc họa được một đạo thì màng mỏng sẽ cắt giảm một phần. Chờ khi ngươi khắc họa xong hết tám đạo thì lớp màng mỏng này cũng sẽ hoàn toàn biến mất. Đến lúc đó ngươi có thể ra ngoài, nếu khắc họa xong trước thời gian đã định thì cũng có thể ra ngoài trước”

Tam trưởng lão mỉm cười nói: “Ta hi vọng ngươi có thể thành công”

Vụt!

Thân ảnh khế động, Tam trưởng lão lập tức biến mất.

Khu vực hoang vắng và ảm đạm này chỉ còn lại một mình Lý Phong.

“Lớp màng mỏng này có quan hệ với đỉnh Thần Văn à?"

Hắn nghĩ thăm. Nói như vậy thì tiến độ khắc họa của hắn ở bên trong như thế nào thì bên ngoài đều có thể nhìn thấy.

Lý Phong ngồi xuống, nhìn tiểu đỉnh kỳ dị trong tay.

Đỉnh Thăn Văn có tám mặt, nhưng cả tám mặt đều trống. Chuyện Lý Văn cần làm chính là khắc họa tám mặt đó.

Nếu như nhìn kỹ thì những khu vực trống đó thực ra cũng có tồn tại Thần văn, chẳng qua là ảm đạm mà thôi.

Lúc này, xung quanh mép đỉnh cũng có những đồ văn kỳ lạ, những đồ văn này đều không hoàn chỉnh.


“Những đồ văn này hình như có vài điểm tương tự với đồ văn trên bia Thiên Phú” Lý Phong quan sát: “Tám đạo đồ văn hình như tạo thành đồ văn hoàn chỉnh trên bia Thiên Phú."

"Tiểu tử, ngươi thông minh đấy, biết được thiên phú của mình không tầm thường nên không chút do dự mà nói ra trước mặt những trưởng lão của phủ Thần Văn.”

Đúng lúc này, ở bên trong lồ ng giam linh lực trong thân thể hắn, giọng nói của Huyền Long bỗng nhiên truyền tới.

Lúc trước ông ta cũng cảm thấy thiên phú Thần 'Văn sư của Lý Phong không bình thường. Hiển nhiên là bản thân Lý Phong cũng phát hiện, hơn nữa còn không chút do dự mà nói ra”

“Không nói ra, chẳng lẽ đến Xích Diên cốc chịu tội?" Lý Phong hờ hững đáp lại.

“Đáng tiếc, có nói ra cũng vô dụng, đỉnh Thần Văn này không phải dễ dàng khắc họa như thế đâu. Lúc trước khi ta đạt tới Đan Nguyên cảnh mới chế tác ra được.” Huyền Long cười hắc hắc.

Ông ta bị nhốt trong này không ra được, mặc dù tâm thái dần dần bình thản, nhưng vẫn rất thích đả kích Lý Phong.

“Nhưng mà khi đó ta đã có thể khắc họa ra Thần văn tam phẩm rồi. Còn ngươi thì đến Thần văn nhất phẩm cũng chẳng nắm giữ được mấy, đúng là khó khăn chồng chất khó khăn”

“Ta cảm thấy nếu như để Tần Chỉ Lan và Vương Tuấn khắc họa thì cũng chưa chắc có thể thành công, mà có thể thì cũng không thể nào chỉ trong một tháng được. Tam trưởng lão kia có vẻ quá kỳ vọng vào ngươi rồi."

“Khó như thế sao?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.