Thiên Lục Vũ Trụ

Chương 316: C316: Chỉ là tiện tay thôi



Vài bóng người này không chỉ không thể rời đi mà thậm chí còn bị những con Doanh Hủy trùng con này bắt lấy, chậm rãi đi về phía cửa động của ngọn núi kia.

"Tần Quân ca cứu muội” Lúc này một tiếng kêu vô cùng hoảng sợ truyền đến, trên mặt Tân Mộng tràn đầy vẻ sợ hãi, thực lực của cô không mạnh, lúc này hoàn toàn không ngăn cản được những con Doanh Hủy trùng con này, trực tiếp bị bắt đi.

Cô biết, chẳng bao lâu nữa, mẫu trùng Doanh Hủy trùng kia sẽ xuất hiện, đến lúc đó cô sẽ trực tiếp bị ăn, thậm chí ngay cả xương cốt cũng bị tiêu hóa không còn.

“Tiểu Mộng!"

Nhìn thấy Tân Mộng bị bắt, sắc mặt Tần Quân đại biến, muốn tiến đến, nhưng lúc này bên cạnh anh ta cũng có vô số Doanh Hủy trùng con, vả lại còn có vài vị Tiên Thiên cảnh nhà họ Tăn.

Bởi vì những điều này, động tác của anh ta bị hạn chế rất nhiều.

Vừa rồi Doanh Hủy trùng xuất hiện quá mức đột ngột, mà Tần Mộng vừa vặn ở gần cửa động kia nhất, hoàn toàn không kịp phản ứng, rớt lại phía sau bọn họ rất nhiều.

Nhìn ra tình huống của Tân Quân lúc này, trong mắt Tân Mộng lập tức lộ ra một tia tuyệt vọng, cô bị mình nhất định phải chết ở trong này.

Vút!

Đúng lúc này, một bóng người nhanh chóng bay tới, đi tới bên cạnh cô, lập tức bắt được cô.


Nhìn người đến, Tân Mộng sửng sốt, nhịn không được nói: "Mộc Kim”

Đi đến bên cạnh cô đúng là Lý Phong.

Lúc này trường thương trong tay Lý Phong vung lên, từng con Doanh Hủy trùng con nhanh chóng bị đánh chết, chỉ trong thời gian ngần đã ra lộ ra một con đường sống.

Sau đó, Lý Phong mang theo Tân Mộng nhanh chóng lao về phía xa, hoàn toàn thoát khỏi những con trùng con này.

“Tiểu Mộng”

Nhìn thấy Tần Mộng được Lý Phong cứu, sắc mặt Tân Quân vui vẻ, anh ta không còn chần chờ, mang theo mấy vị Tiên Thiên cảnh nhà họ Tần khác nhanh chóng lao về phía xa.

Cuộc chạy trốn này kéo dài suốt mười mấy phút đồng hồ, cuối cùng chùm sáng này mới rời xa, kéo về phía hướng khác, lúc này Lý Phong mới ngừng lại.

Lúc này nơi này chỉ có hai người là hắn và Tăn Mộng.

Thực lực của hẳn cực mạnh, đương nhiên tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với đám người Chu Hàn.

Lúc này Tân Mộng vui mừng như được sống lại lần nữa, nhưng mà cô nhìn về phía Lý Phong, trong mắt tràn đầy vẻ nghĩ hoặc.

"Tại sao Mộc Kim lại phải cứu ta?”

Cô ngơ ngác nhìn Lý Phong, trong đầu có trăm ngàn dấu chấm hỏi.

Ở trong mắt cô, Mộc Kim này vô cùng tham lam, đặt lợi ích lên hàng đầu, hơn nữa vì ích lợi, còn không sợ đắc tội Vương phủ quận Viêm Võ, nhà họ Tần bọn họ, còn có nhà họ Lâm.

Người như vậy hoàn toàn không thể nào ra tay cứu cô được, không hề có động cơ, không hề có lý do.

"Ngươi.."

Tân Mộng nhìn về phía Lý Phong, trầm mặc một chút, sau đó rốt cuộc cố lấy dũng khí, muốn nói cái gì.

"Chờ một chút đi, một hồi Tân Quân lại đây, ta liền rời đi” Lý Phong lạnh nhạt nói, sau khi nói xong


hắn liền không nói thêm gì nữa, đợi ở một bên.

Lời muốn nói hoàn toàn bị Lý Phong cắt đứt, Tần Mộng ngơ ngác nhìn Lý Phong, cũng không dám nói chuyện nữa

Thực lực của Lý Phong mạnh hơn cô rất nhiều, trên thực tế cô có chút sợ Lý Phong.

"Lý Phong, lúc trước ngươi vẫn luôn kháng cự nhà họ Tân, hiện tại xem ra, nghĩ một đẳng nói một nẻo nha” Huyền Long ở bên trong lồ ng giam linh lực cười hắc hắc nói.

"Chỉ là tiện tay thôi” Lý Phong bình tĩnh, nói: "Dù sao thì hai người cậu kia đối với mẹ ta cũng không tệ”

Tần Mộng là con gái của cậu hẳn, hẳn cũng từ rong miệng mẹ mình biết được hai người cậu kia đối xử rất tốt với mẹ hẳn, vừa rồi nếu hẳn không ra tay, Tân Mộng sẽ chết.

Nếu mẹ của hân biết chuyện này, sau này nhất định sẽ trách hắn, cho nên, lúc này hắn mới chọn ra tay.

Vút! Vút! Vút!

Chỉ chốc lát sau, từ xa có từng bóng người nhanh chóng bay tới, đúng là đám người Tân Quân, Lâm Vụ.

Lúc này vẻ mặt của Lâm Vụ, Chu Hàn đều không tốt.

Bên phía bọn họ đều có một vị Tiên Thiên cảnh tử vong, bị những con Doanh Hủy trùng con này quấn lấy, cuối cùng không thoát được.

“Tân Quân ca”


Nhìn thấy Tần Quân, Tân Mộng vội vàng bay đến.

“Tiểu Mộng”

Nhìn Tân Mộng, Tần Quân lại nhìn về phía Lý Phong, cảm tạ nói: "Đa tạ Mộc Kim huynh cứu tiểu muội”

Sau khi nói xong anh ta cũng ý thức truyền âm hỏi Tần Mộng: "Tiểu Mộng, sao Mộc Kim này lại cứu muội vậy? Lúc trước hắn có nói cái gì với muội không?”

Tân Mộng liếc mắt nhìn Lý Phong một cái, lắc lắc đầu: "Hắn cũng không có nói gì với muội”

Đến bây giờ trong đầu cô vẫn là một mảnh mơ hồ, hoàn toàn không biết trong lòng Lý Phong đang suy nghĩ gì.

Lúc này, một cô gái trẻ của nhà họ Tân đứng bên cạnh Tân Mộng, bỗng nhiên truyền âm đ ến nói: “Tần Mộng tỷ, Mộc Kim này chắc không phải là thích tỷ đó chứ?”

“Thích ta?" Tần Mộng ngẩn người

“Tỷ nhìn xem, lúc trước Lâm Khả của nhà họ Lâm đối phó với Mộc Kim, ánh mắt của hẳn lạnh như băng, thế nhưng tỷ cũng đối phó với Mộc Kim mà hắn lại chẳng có chút phản ứng nào."

Cô gái nhà họ tần bắt đầu phân tích: "Hơn nữa, lúc trước cũng không chỉ có một mình tỷ bị Doanh Hủy trùng bao vây, mà còn cả người nhà họ Lâm và người của vương phủ quận Viêm Võ nữa. Lúc đó xét theo vị trí thì người nhà họ Lâm cách Mộc Kim gần nhất, thế nhưng Mộc Kim lại không thèm quan tâm đ ến người kia, trực tiếp đi tới bên cạnh cứu tỷ."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.