Thiên Lục Vũ Trụ

Chương 320: C320: Chỉ có thể vứt bỏ binh khí



“Lý Phong, đây là nhện đen Bách Nguyên, tơ nhện của nó dai khủng khiếp, cho dù là Đan Nguyên cảnh cũng khó mà chạy thoát được."

Đúng lúc này, giọng nói của Huyền Long vang lên trong đầu Lý Phong.

“Ngươi đừng chạm vào những tơ nhện đó, ngươi muốn rời đi cũng không phải chuyện đơn giản đâu."

“Nhện đen Bách Nguyên?” Lý Phong nhíu mày.

Hắn vung trường thương trong tay lên, muốn đánh tan những tơ nhện này.

Nhưng mà những tơ nhộn đó lại thuận thế quấn quanh trường thương của hắn, sau đó điên cuồng lan tràn

“Mộc Kim, cho dù là thực lực Đan Nguyên cảnh hậu kỷ thì cũng khó mà tránh được khỏi nhện đen Bách Nguyên của ta. Ngươi không trốn thoát được đâu!" Kim Liệt Võ cười lạnh.

Anh ta vô cùng tự tin với cổ Bản mệnh nhện đen Bách Nguyên của mình.

“Chỉ có thể vứt bỏ binh khí”

Lúc này, sắc mặt của Lý phong rõ ràng đã biến hóa một chút. Hắn thử phá hủy những tơ nhện đó, nhưng lại không thể nào làm được.

“Ngao...”

Đang lúc Lý Phong chuẩn bị vứt bỏ thanh trường thương trong tay thì bỗng có một ý thức truyền vào trong đầu hẳn.

“Tiểu Lôi?”


Nghe được ý thức này, Lý Phong sửng sốt. Tiểu Lôi lại muốn ra ngoài, hơn nữa còn muốn đối phó với nhện đen Bách Nguyên.

Còn chưa nhận được sự đồng ý của Lý Phong thì thân ảnh của Tiểu Lôi đã trực tiếp bay ra ngoài, dọc theo thanh trường thương trong tay Lý Phong, nhanh chóng tới trước người nhện đen Bách Nguyên.

Nhìn thấy Tiểu Lôi xuất hiện, con nhện đen Bách Nguyên này bỗng nhiên giật bắn mình, giống như gặp phải thứ gì vô cùng khủng khiếp vậy.

“Sao lại thế này?”

Cảm nhận được sự biến hóa cảm xúc của nhện đen Bách Nguyên, sắc mặt của Kim Liệt Võ cũng khẽ biến.

Con thú nhỏ trước mắt chỉ dài khoảng chừng hai mươi centimet, đôi mắt chớp chớp trông vô cùng hưng phấn, trên người tản ra dao động như là hồ quang đi cứ thế đánh lên người nhện đen Bách Nguyên.

Sau khi nhện đen Bách Nguyên chịu phải đòn công kích hồ quang điện này thì thân thể lập tức cứng đờ, giống như không có cách nào cử động.

"A....Ô!"

Sau đó, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Tiểu Lôi há miệng ra, trực tiếp cắn một cái lên người nhện đen Bách Nguyên.

“Chi!”

Một âm thanh vô cùng chói tai vang lên, nhện đen Bách Nguyên điên cưỡng gãy dụa. Âm thanh của bó vô cùng bén nhọn, rõ ràng là vừa hỗn loạn vừa đau đón.

Lúc này, trên người của nhện đen Bách Nguyên xuất hiện một dấu vết răng rất rõ ràng, thân thể lập tức ít đi một phần mười.

“Cái gì? Nhện đen Bách Nguyên bị con thú nhỏ kia cắn bị thương rồi!"

“Đây là sinh vật gì vậy?"

Nhện đen Bách Nguyên là loại cổ trùng nhện am hiểu nhất thủ đoạn dây dưa, lực phòng ngự của nó cũng rất mạnh, sao có thể bị thương như thế này được?”

Nhìn thấy tình cảnh này, tất cả mọi người đều lộ ra về khiếp sợ.

Bọn họ đều đã từng nghe đến thanh danh của nhện đen Bách Nguyên, đây là lăn đầu tiên được nhìn thấy nhện đen Bách Nguyên ra oai. Thế mà trên người Lý Phong lại đột nhiên xuất hiện một con thú nhỏ nhìn giống như là rắn, hơn nữa lại còn có thể cản bị thương nhện đen Bách Nguyên.

“Hình dáng giống như là rằn, nhưng lại có móng vuốt, trên người còn có lân giáp. Sinh vật này có phần giống với giao long trong truyền thuyết!"

Lúc này, nhóm người Chu Hàn và Lâm Vụ cũng nhìn thấy được Tiểu Lôi, trong mắt bọn họ đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.

“Nhện đen!”

Lúc này, sắc mặt của Kim Liệt Võ đại biến, anh ta nhanh chóng vung tay lên, sau đó con nhện đen Bách Nguyên nhanh chóng đi tới trước mặt anh ta, biển mất không chút dấu vết.


“Sao có thể như thế? Vậy mà lại có sinh vật có thể dễ dàng cần bị thương cổ Bản mệnh của ta!”

Anh ta nhìn về phía Tiểu Lôi, trong mắt lộ ra sát ý, đây là một mối uy hiếp rất lớn.

“Ha ha, Kim Liệt Võ, cổ Bản mệnh của ngươi cũng chỉ như thế mà thôi” Lý Phong cười lớn.

Lúc này, hẳn cũng rất ngạc nhiên về năng lực của Tiểu Lôi.

Sau khi đánh lui được nhện đen Bách Nguyên, Lý Phong cũng không ham chiến. hẳn xoay người, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Trong hư không, Kim Liệt Võ nhìn về phía Lý Phong rời đi, muốn đuổi theo nhưng cuối cùng lại dừng bước.

“Chết tiệt”

Vẻ mặt của anh ta bây giờ vô cùng âm trầm.

“Mộc Kim rốt cuộc là người của thế lực nào?”

Anh ta nghĩ đến tất cả mọi thiên tài của những thế lực lớn, nhưng mãi không có chút tin tức nào về người tên là Mộc Kim này.

Thực lực mà Lý Phong thể hiện ra quá mạnh, không thể nào là một người vô danh tiểu tốt được, thế nhưng lại không có thông tin gì về hắn.

Giống như hẳn bỗng nhiên từ đâu xuất hiện vậy.

“Mộc Kim chạy thoát rồi”

“Nhiều Đan Nguyên cảnh liên thủ như vậy mà cũng không giữ chân hắn được”

Mọi người nhìn theo bóng dáng Lý Phong rời đi, trên mặt lộ ra những biểu cảm khác nhau.


“Chạy thoát rồi?"

Tân Mộng trong đội ngũ nhà họ Tân, nhìn thấy Lý Phong rời đi thì thở phào một hơi

Lúc trước Lý Phong cứu cô, thế nên cô không mong hắn xảy ra chuyện.

Sắc mặt của Tân Quân và Chu Hàn còn đỡ, còn sắc mặt của Lâm Vụ thì giống hệt như Kim Liệt Võ vậy, vô cùng âm trầm,

“Hừ!"

Lâm Vụ nhìn nhóm người trước mắt một cái, Kim Liệt Võ không nói câu nào cũng hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời khỏi nơi này.

Lúc này, nơi đây chỉ còn lại nhóm người Chu Hàn, Lâm Vụ.

Một lát sau, Chu Hàn cười khổ: “Không ngờ thực lực của Mộc Kim lại cường đại đến vậy, lúc trước hắn liên thủ với chúng ta vẫn còn đang che giấu thực lực”

“Thanh Lộ, nếu biết sớm thì ta đã nghe lời muội nói."

Lúc trước quận chúa Thanh Lộ đã bảo anh ta đừng đối phó với Lý Phong.

Quận chúa Thanh Lộ lắc đầu: “Mộc Kim đúng là rất mạnh, hơn nữa con thú nhỏ trên người hẳn hình như có thể khắc chế cổ trùng. Nói cách khác, Mộc Kim ở đây thì chính là một mối uy hiếp lớn đối với Thiên Vu cốc”

Tại vực thẩm Ma Vực, thực lực đều bị áp chế, Thiên Vu cốc trở thành thực lực tồn tại manh nhất.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.