Thiên Lục Vũ Trụ

Chương 326: C326: Cơ duyên thường đi liền với tử vong



“Nếu đã vậy thì ngươi chết đi” Lý Phong nhẹ giọng nói.

Vút! Vút! Vút!

Từng luồng kiếm quang đánh úp lại, không ngừng xẹt qua thân thể Kim Liệt Võ.

Dao động khí thế trên người anh ta không ngừng giảm đi.

“Phụt!”

Bồng nhiên, dao động khí thế trên người Kim Liệt Võ giảm đi rất lớn, cả người nhìn uể oái đi không ít.

Phía xa, Tiểu Lôi thỏa mãn xoa bụng, nhện đen Bách Nguyên đã bị nó ăn hết.

Cổ Bản mệnh chết thì lực sinh mệnh của Kim Liệt Võ lập tức giảm đi bốn phần, lúc này gương mặt anh ta rốt cuộc cũng lộ ra vẻ tuyệt vọng.

"Lý Phong, cho dù ngươi giết ta thì sau này ngươi cũng không sống tốt được đâu. Thực lực của Thiên Vu cốc chúng ta mạnh hơn ngươi, ngươi đừng hòng chạy thoát”

Anh ta nhìn Lý Phong, điên cuồng nói.

“Yên tâm, đệ tử nòng cốt thứ ba của Thiên Vu cốc các ngươi, sư huynh Hắc Cưu của ngươi đã bị ta gi ết chết rồi, hiện tại giết thêm mười người các ngươi nữa, còn những người khác ta nhất định sẽ tìm cơ hội giết nốt” Lý Phong nói.

“Hắc Cưu sư huynh bị giết rồi?” Sắc mặt của Kim Liệt Võ lập tức biến sắc. Anh ta còn định nói thêm gì nữa, nhưng kiếm quang của Lý Phong đã tiếp tục xẹt qua thân thể anh ta


Ngay lập tức, dao động trên người anh ta như thủy triều rút đi.

Trong mắt Kim Liệt Võ vẫn còn vẻ oán độc và không cam lòng, nhưng đã không còn ý thức nữa.

Đệ tử hạch tâm thứ tư của Thiên Vu cốc tử vong!

Lý Phong nhìn thi thể của Kim Liệt Võ, không nói gì.

Thực lực của Kim Liệt Võ kém Hắc Cưu một chút, nhưng thực ra cũng không kém hơn bao nhiêu.

Lần trước Lý Phong là nhân cơ hội Hắc Cưu bị thương nên mới có thể gi ết chết được anh ta! Nhưng lần này hẳn đối mặt với Kim Liệt Võ hoàn toàn hưng thịnh, thế mà vẫn có thể dễ dàng chém giết như vậy.

Huyền Long ở trong lồ ng giam linh lực cũng nhìn thi thể của Kim Liệt Võ, trong lòng bỗng nhiên có chút cảm khái.

Hơn nửa năm trước, khi ông ta vừa mới nhìn thấy Lý Phong thì hẳn mới chỉ là một tu luyện giả yếu ớt mới ở vào Luyện thể cảnh tầng thứ tám, khi đó ông ta hoàn toàn không để hắn vào mắt.

Thế nhưng hiện tại Lý Phong đã đạt tới cảnh giới như vậy! Lực công kích thậm chí còn gần đạt tới Đan Nguyên cảnh đỉnh phong!

Chỉ sau nửa năm ngắn ngủi, thực lực đã xảy ra những biến hóa long trời lở đất.

Nhìn Lý Phong thu hồi nhãn không gian của Kim Liệt Võ, lại đốt thi thể hẳn thành hư vô, Huyền Long nói: “Lý Phong, bây giờ đã giải quyết xong Kim Liệt Võ rồi, ngươi muốn đi tìm nhóm người nhà họ Lâm sao?”

Lúc trước Lâm Vụ trực tiếp trở mặt, báo tin tức về quả Ý cảnh cho Kim Liệt Võ.

Lý Phong im lặng một chút rồi lắc đầu: "Chuyện này để sau rồi tính, hiện giờ khoảng cách của nhóm người nhà họ Lâm cách ta rất xa”

Vì đánh chết nhóm người Kim Liệt Võ nên đã trễ không ít thời gian, Lý Phong không thể tiếp tục chậm trễ nữa.

“Tạm thời không quản những chuyện khác, tới dãy núi Thiên Khiển trước đất” Lý Phong hít sâu một hơi, nói.

Nơi đó có bảo vật mà hắn cần nhất.

“Ha ha, Lý Phong, chờ tới dãy núi Thiên Khiển, tiến vào được nơi đó thì thực lực của ngươi nhất định có thế chân chính đạt tới Đan Nguyên cảnh đỉnh phong!”

Nghe được Lý Phong nói, Huyền Long cười lớn: “Hơn nữa, nếu như có hoa Thiên Hồn thì ta nhất định cũng sẽ giúp ngươi tìm kiếm!"

"Trong lòng ông ta âm thầm cảm khái, ngoại trừ ông ta thì không ai biết được tiềm lực của Lý Phong! Nếu như biết thì chắc chắn bọn họ sẽ nghĩ đủ mọi cách kết giao với hắn chứ không giống như nhóm người nhà họ Lâm hay vương phủ quận Viêm Võ ngu ngốc kia. Rõ rằng ban đầu quan hệ của hai bên không tồi, vậy mà lại bồng nhiên trở mặt, đứng ở hai phía đối lập.

Dựa theo tốc độ trưởng thành này của Lý Phong thì rất có thể đế quốc Thiên Vũ chuẩn bị xuất hiện một vị cường giả Thất Phách cảnh trẻ tuổi nhất lịch sử rồi!


Lý Phong nghe vậy thì cười.

“Đi thôi!”

Hắn nhìn về phía xa, thân ảnh lược động, nhanh chóng biến mất.

...

Thời gian cứ thế trôi đi, một ngày... hai ngày.

Trong vực thẩm Ma Vực, các thiên tài đều không ngừng tìm kiếm co duyên. Có người tìm được một vài cơ duyên, nhưng cũng có người mất mạng.

Cơ duyên thường đi liền với tử vong.

Nháy mắt đã bốn tháng trôi qua, thế là nhóm thiên tài đã tiến vào vực thẳm Ma Vực được nửa năm rồi.

...

Phía chân trời u ám có mấy thân ảnh đang di chuyển, những người này nhìn rất quen thuộc, chính là nhóm người Tần Chỉ Lan.

Lúc này, sắc mặt của bọn họ vô cùng khó coi, trong mắt tràn đầy vẻ mệt mỏi, mà hiện tại bọn họ cũng chỉ có năm người.

Tân Chỉ Lan, Vương Tuấn, Văn Thiến, Ngô Hạo, Linh Hân, còn ba người khác không ở trong đội ngũ, hiển nhiên là đã tử vong.

“Gào!!!"

Xung quanh vang lên những tiếng gầm giận dữ. Nghe thấy những âm thanh này, sắc mặt của nhóm người Tần Chỉ Lan đều khẽ biến sắc.


“Lại xuất hiện sinh vật trong vực thẳm Ma Vực” Gương mặt xinh đẹp của Văn Thiến lúc này tràn đầy vẻ sợ hãi.

Linh Hân cũng là như thế, trên mặt còn có cả vẻ bỉ thương: “Nhóm người Khâu Hằng sư huynh đều chết trong tay những sinh vật vực thẳm Ma Vực đó.”

"Không cần lo lắng”

Tần Chỉ Lan trầm giọng nói: “Chúng ta đã tới gần dãy núi Thiên Khiển rồi. Nơi này đã từng không ít lần xuất hiện hoa Thiên Hồn, thế nên chắc chắn không chỉ có phủ Thần Văn chúng ta, mà những thế lực khác cũng sẽ tới nơi này”

Hoa Thiên Hồn là thứ mà tất cả thiên tài đều theo đuổi.

Vậy nên những thế lực tiến vào trong vực thẩm Ma Vực thì trên cơ bản đều sẽ đi đến nơi này.

“Chúng ta cứ tìm những thế lực khác trước, sau đó tụ họp với bọn họ. Như thế thì cho dù gặp phải nguy hiểm thì cũng có thể chỉ viện lẫn nhau." Tần Chỉ Lan nói.

Mọi người ở đây đều gật đầu.

"Hả?"

Đúng lúc này, nhóm người Tân Chỉ Lan bỗng nhiên nhìn về phía xa xa.

Dưới ánh mắt của nhóm người Tân Chỉ Lan, có ba mươi mấy người bay tới. Những người này tụ tập với nhau, trên người đều tản ra dao động vô cùng mãnh liệt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.