Thiên Lục Vũ Trụ

Chương 447: Ơn cứu mạng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Có lẽ nơi này do đặc thù trời sinh thôi, chứ không có bảo vật gì." Thấy Lý Phong cũng không có thu hoạch, Huyền Long lắc đầu nói.

Ông ta biết Lý Phong có vận may nghịch thiên, không biết chừng lại gặp được cơ duyên cường đại, nhưng hắn cũng không có thu hoạch.

Tìm kiếm một giờ mà không có kết quả gì, Lý Phong cảm thấy cho dù mình có tiếp tục tra xét nữa thì cũng chỉ phí công mà thôi.

Trong lòng Lý Phong hơi thất vọng, hắn còn trông cậy nơi này có thể mang tới cho mình bất ngờ gì đó, có trợ giúp đối với linh hồn cũng được, trợ giúp với việc tu luyện thì càng tốt.

Nhưng kết quả lại chẳng có gì.

“Không tìm nữa.” Thân ảnh khẽ động, hắn nhanh chóng bay về phía lối ra của dãy núi Vân Vụ, lập tức rời khỏi nơi này.

Lý Phong đứng ở lối vào, sau đó nhìn về một phía. Nơi đó có mấy căn nhà cũ nát, những căn nhà đó đều là nhà của những người dân sống ở dưới chân núi.

“Đến nhà Du Mục một chuyến." Lý Phong nhanh chóng đưa ra quyết định.

Hắn đi tới nơi này, liếc mắt một cái đã nhìn thấy mấy đứa trẻ đang chơi đùa với nhau, cô bé tên là Thanh Thanh cũng đang chơi ở đó.

Nhìn thấy Lý Phong, cô bé đầu tiên là hơi sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng chạy tới một căn nhà.

Những đứa trẻ khác tò mò nhìn về phía Lý Phong. Lúc trước bọn chúng đều theo gia đình tới những địa phương khác lánh nạn, bây giờ nguy cơ đã được giải trừ, mọi người lại quay trở về đây.

Người lớn đều biết uy danh cường đại của Lý Phong, nhưng. đám trẻ con lại chẳng biết.

Cô bé Thanh Thanh nhanh chóng chạy ra, đi sau cô bé chính là Du Mục.

“Ha ha, Lý Phong, ngươi làm xong chuyện rồi à?” Du Mục bước tới, nhìn về phía Lý Phong, tươi cười nói.

“Cũng tạm rồi." Lý Phong cười.

Vừa nói, Du Mục vừa dẫn hẳn vào trong nhà.

Căn nhà của Du Mục khá cũ kỹ, đồ đạc bên trong cũng chẳng có mấy, hiển nhiên cuộc sống của những người ở đây không được tốt cho lắm.

Trên thực tế, đây là thế giới tu luyện, những thế lực đỉnh cấp có cuộc sống vô cùng ưu việt, nắm giữ trong tay vô số tài nguyên. Nhưng những người dưới đáy xã hội thì không được sống cuộc sống tốt đẹp như vậy.

Càng ở tầng dưới thì càng thiếu hụt tài nguyên, muốn quật khởi là chuyện khó khăn vô cùng. Những người này cả ngày chỉ nghĩ chuyện làm thế nào giải quyết vấn đề cơm ăn áo mặc đã là quá sức rồi.

Du Mục từ trước đến nay đều dựa vào đi săn mà sống.

Nhà họ Lý ở quận Hoang Lâm là một trong số ba gia tộc mạnh nhất, thế nên từ nhỏ Lý Phong đã chẳng cần phải lo lắng đến mấy vấn đề cơm ăn áo mặc, chỉ tập trung tu luyện.

“Lý Phong, nhà ta hơi tồi tàn, ngươi đừng chê.” Du Mục gãi đầu, cười nói.

“Không sao.” Lý Phong cười.

Hai người nói chuyện vài câu, sau đó Du Mục bảo hẳn chờ một lát. Ông ta vào trong phòng, mấy giây sau lại đi ra, còn cầm theo một hộp. Chiếc hộp này màu tím, hình như làm bằng kim loại, nhìn vô cùng cổ xưa.

“Chiếc hộp này phải tồn tại ít nhất mấy chục vạn năm rồi." Lý Phong còn đang suy nghĩ xem chiếc hộp này làm từ chất liệu gì thì Huyền Long đã lên tiếng.

“Mấy chục vạn năm?”

Lý Phong nghe vậy thì ngẩn người, dùng ý thức truyền âm nói: “Huyền Long, ngươi chắc chắn chứ?”

Du Mục chỉ là người dân thường sống dưới chân dãy núi Vân Vụ, trong nhà làm sao có thể có đồ cổ mấy chục vạn năm chứ?

“Lý Phong, có lẽ ngươi không biết. Không chỉ có ngươi, đại khái là rất nhiều cường giả đều không biết. Kim loại đó tên là đá Bạch Lôi, là một loại khoáng thạch vô cùng cổ xưa, hiện giờ gần như không còn nhìn thấy được nữa. Đá Bạch Lôi có một đặc điểm rất rõ ràng, đó là sau khi sử dụng đá Bạch Lôi để luyện chế thành đồ vật, ví dụ như binh khí các loại... Theo thời gian chuyển dời, bản thân đá Bạch Lôi sẽ không ngừng phát sinh những biến hóa, bao gồm cả màu sắc, vân vân.”

Huyền Long nói tiếp: “Ta không có nhiều hiểu biết về loại khoáng thạch này lắm, nhưng thứ này chắc chắn đã có lịch sử từ mấy chục vạn năm trước, thậm chí còn hơn thế nữa!”

Lý Phong nghe Huyền Long nói như thế thì trong lòng hơi chấn động.

Hắn nhìn về phía chiếc hộp màu tím này, không biết trong đó là thứ gì.

“Lý Phong, lúc trước ngươi đã cứu mạng ta. Ơn cứu mạng không có gì báo đáp, đây là lễ vật báo đáp của ta, ngươi nhất định phải nhận lấy.” Du Mục nhìn về phía Lý Phong, trịnh trọng nói.

Đối với ông ta mà nói, ơn cứu mạng là một chuyện vô cùng quan trọng.

Lý Phong không từ chối, vươn tay nhận lấy chiếc hộp.

Hắn cảm thấy rất có hứng thú với thứ này.

Lý Phong mở hộp ra, trước mắt hắn là một tòa tiểu tháp.

Tòa tiểu tháp này màu đen, nhìn qua không quá mười centimet, nhưng lại chia làm mười tầng, vô cùng tỉnh xảo.

Nhưng trên mặt tiểu tháp lại không có bất cứ dao động nào, giống như một sản phẩm mỹ nghệ bình thường, không có tác dụng gì đặc biệt.

“Đây là?"

Lý Phong lấy tiểu tháp ra, nhìn kỹ.

Dùng đá Bạch Lôi để đúc thành hộp đựng, hơn nữa thời gian đã trôi qua mấy chục vạn năm, tiểu tháp này chắc chẳn không thể nào bình thường như thế được.

Lý Phong suy nghĩ một chút, sau đó trực tiếp tản ra linh hồn của mình.

“Hả?”

Ngay khi tản ra linh hồn, Lý Phong lập tức ngẩn người. Linh hồn của hắn vậy mà lại không có cách nào tiến vào trong tòa tiểu tháp mười tầng này được, giống như bị một lớp màng mỏng ngăn cản.

“Du Mục đại ca, tiểu tháp này là?” Trong lòng hắn chuyển động rất nhiều ý tưởng, Lý Phong nhìn về phía người đàn ông trước mắt, dò hỏi.

Hiển nhiên, tòa tiểu tháp này không hề đơn giản.

“Đây là tổ tiên ta để lại.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.