Một lúc lâu sau, A Ngốc chống tay đứng lên, vầng sáng trên người đã dần dần biến mất, luồn khí lưu ấm áp phân tán trong kinh mạch rốt cuộc cũng không thấy tái hiện, ngoại trừ trên người dính dính khó chịu, hết thảy đều như trước kia tựa như không có thay đổi gì. Nó lê tấm thân mỏi mệt trở về nhà gỗ, lấy một ít nước suối tẩm lên quần áo dơ bẩn, rửa qua loa rồi về phòng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, A Ngốc từ trên giường ngồi lên cảm thấy tinh thần đã khôi phục hoàn toàn, tối hôm qua là đêm duy nhất nó không có ngồi đả tọa sau ngày Ca Lí Tư đi, bút ký đã học thuộc lòng, nó quyết định ngồi đả tọa để giết thời gian. A Ngốc bây giờ cảm thấy rất hứng thú với đả tọa, mấy ngày nay, nó đã có thể phóng ra ngọn lửa màu xanh, còn hỏa cầu cũng có đường kính hơn mười li. Nó không biết là ma pháp lực của nó bây giờ đã có thể so với ma pháp sư sơ cấp.
Sau hai tháng ly khai, Ca Lí Tư rốt cục cũng về tới. Lần đi này lão tiến hành không được thuận lợi lắm, phải dùng rất nhiều thời gian mới tìm được đủ số cỏ huân phong. Lão thấy chung quanh nhà gỗ vẫn yên tĩnh so với lúc trước khi đi cũng khống có gì thay đổi.
"A Ngốc, A Ngốc" Ca Lí Tư gọi nhanh vài tiếng. Không biết vì cái gì, trong khoảng thời gian rời đi đó, lão lại thường xuyên nhớ tới tiểu tử khờ khạo này.
"A! sư phụ, ông rốt cục đã trở lại." A Ngốc từ trong phòng chạy nhanh ra, nhảy mạnh vào trong lòng Ca Lí Tư, ngôn từ, cử chỉ biểu hiện đầy vui sướng.
Ca Lí Tư cẩn thận nhìn A Ngốc, hai tháng không thấy, tiểu tử này thân thể hình như khẻo mạnh hơn nhiều, da tay trắng hồng, dáng vẻ mặc dù vẫn còn ngây ngốc, nhưng cũng coi thuận mắt hơn. Ca Lí Tư cố đè nén tâm tình có chút kích động, nói: "ta rất mệt mỏi, ngươi đi hái vài trái cây cho ta ăn. Ta muốn nghỉ ngơi trước một chút."
"Vâng." A Ngốc vui vẻ đáp lời, về phòng cầm lấy cây trúc màu xanh chạy ra góc rừng trái cây. Khi trở lại nhà gỗ, nó phát hiện trên ghế có một cái túi bố, còn Ca Lí Tư thì đang ngồi một bên nhắm mắt dưỡng thần. "Sư phụ, trái cây tới. Có phải đây là cỏ huân phong ông tìm về không? Để con đem bỏ chúng vào ngăn kéo."
Ca Lí Tư mở to mắt nhìn A Ngốc, có chút ngạc nhiên nói: "ngươi, tiểu tử này, đã học được thông minh chút. Cái này không phải cỏ huân phong, là cho ngươi đó."
A Ngốc kinh ngạc, chỉ vào mũi mình: "Cho con?"
Ca Lí Tư gật đầu nói: "mở ra xem đi."
"Cám ơn sư phụ." A Ngốc hưng phấn ôm cái túi nặng trong lòng, đây là lần đầu tiên nó nhận được quà tặng, trong lòng hưng phấn khiến cho thân thể nó run rẩy. Nó chậm rãi mở cái túi, nhìn quà tặng trong túi khiến nó kinh ngạc nói không nên lời. Trong túi cũng không phải là vật phẩm trân quý gì, cũng không phải là vật gì mới lạ, nhưng đối với A Ngốc mà nói, vật phẩm trong túi làm nó cao hứng, cảm động không gì so sánh được. Bởi vì, đó là một đống bánh bao trắng toát. Bánh bao mặc dù hơi lạnh, nhưng cũng không cứng. A Ngốc ngửi mùi bánh bao, hai hàng nước mắt theo khóe mắt chảy xuống. Nó nghẹn ngào nhìn Ca Lí Tư: "Sư phụ, cám ơn, cám ơn ông."
Ca Lí Tư làm như không có chuyện gì ngồi ăn trái cây, nói: "Có gì để cảm tạ, chỉ là một ít bánh bao không đáng giá mà thôi, ta vốn định mang về cho ngươi vài cái đùi gà, nhưng thứ đó dễ bị hư, nên không có mang về. A Ngốc, ngươi xem bút ký ta đưa thế nào?"
A Ngốc lấy bút ký nó bảo quản thật tốt từ trong lòng đưa cho cấp Ca Lí Tư: "sư phụ, con đã nhớ kỹ tất cả."
Ca Lí Tư kinh ngạc: "Tất cả đều nhớ kỹ? Nếu nói dối, đừng trách ta trừng phạt ngươi."
A Ngốc kiên định nói: "Sư phụ, con không có nói dối, con thật sự nhớ kỹ tất cả. Ông có thể tùy tiện kiểm tra."
Ca Lí Tư nói: "Tốt lắm, vậy ta hỏi ngươi, dùng kim loại nào có thể luyện được binh khí tốt nhất."
A Ngốc đáp không chút do dự: "Muốn luyện được binh khí tốt nhất, phải có ba điều kiện, thứ nhứt, là phải có nguyên liệu tốt, nguyên liệu căn cứ theo đặc ính kim loại chia làm quang minh, hắc ám, thủy, hỏa, địa, phong sáu loại khác biệt. Quang minh và hắc ám là hai trong các loại kim loại quý nhứt. Thứ hai, muốn luyện ra binh khí tốt nhất, cần phải có độ nóng ổn định, độ nóng càng cao, binh khí luyện ra càng ít tạp chất, ngọn lửa màu đen sư phụ sử dụng cơ bản đã có độ nóng cao nhất, nhưng vì ngọn lửa màu đen do ma pháp phát ra nên không thể kiên trì thời gian dài, cho nên chỉ có thể luyện chế một ít binh khí nhỏ. Thứ ba, muốn luyện chế binh khí có linh tính, phải căn cứ vào thiên thời, địa lợi mới tạo thành, kim loại và ngọn lửa, tại địa phương khác biệt và dưới thời tiết khác biệt, binh khí luyện chế ra chất lượng cũng không giống nhau, nếu, trời nắng tại địa thế cao luyện ……"
Ca Lí Tư yên lặng nghe A Ngốc mang phần luyện binh khí trong quyển bút ký của mình đọc ra không sai một chữ, trong lòng kinh ngạc căn bản không thể diển tả bằng ngôn từ, với trí nhớ của A Ngốc, không biết nó đã hao phí bao nhiêu thời gian mới có thể học thuộc lòng hết quyển bút ký này!
"Tốt lắm, dừng lại được rồi, ta tin rằng ngươi đã hoàn toàn thuộc lòng. Bắt đầu từ ngày mai, ngươi tiếp tục giúp ta làm thí nghiệm giống như trước. Ta bây giờ muốn nghỉ ngơi."
"Tốt lắm, sư phụ." A Ngốc vui vẻ đáp lời. Nó ôm lấy đống bánh bao ngồi trên giường, cầm lấy một cái, dùng sức cắn một ngụm, đã năm tháng nó không có ăn lại món yêu nhất ……
Bắt đầu ngày thứ hai, Ca Lí Tư không ngừng dùng cái đỉnh nhỏ bắt đầu luyện chế, vì A Ngốc đã thuộc lòng quyển bút ký, căn cứ nguyên liệu Ca Lí Tư sử dụng, nó đều có thể đoán biết kết quả rõ ràng, quá trình luyện chế của Ca Lí Tư vì vậy cũng như quá trình thí nghiệm của A Ngốc. Việc làm A Ngốc tương đối kỳ quái chính là Ca Lí Tư đều luyện chế một ít hỗn hợp kim loại, đặc tính của hỗn hợp kim loại này không đồng nhất, nhưng đều rất trân quý, A Ngốc từ nội dung trong bút kí biết, mấy hỗn hợp kim loại ấy đều có thể làm thành binh khí rất tốt. Ca Lí Tư cẩn thận luyện chế mấy hỗn hợp kim loại quý này không biết để làm gì.
Hôm nay, A Ngốc lại giúp Ca Lí Tư luyện chế một khối kim loại tốt. Ca Lí Tư trở về phòng đả tọa còn nó thì đứng ở cửa phòng luyện tập hỏa cầu thuật và hỏa diễm thuật.
"Hê? Tiểu quỷ làm gì ở đây." Một âm thanh hài hước vang lên.
A Ngốc giật mình phát hiện một hồng y quái nhân đi ra từ trong sương mù. Người này ăn mặc rất giống Ca Lí Tư, cũng áo choàng lớn màu đỏ bao phủ toàn thân, thấy không rõ diện mạo. Tay cầm một cái trượng gỗ thật dài, tựa như muốn khoe mình to lớn.
A Ngốc có chút hoảng sợ lui ra phía sau hai bước, chất vấn: "Ông, ông là ai?"
Hồng y quái nhân ngạo nghễ nói: "Ta, ta một ma pháp sư vĩ đại." vừa nói, lão vừa vươn tay phải khô gầy như Ca Lí Tư ra, niệm nhỏ mấy chú ngữ, một hỏa cầu thật lớn đường kính nữa thước màu tím xuất hiện trên tay, ngọn lửa nóng cháy cho dù cách hơn mười thước vẫn làm cho A Ngốc cảm thấy nóng rực. Nhìn hỏa cầu nhỏ trên tay mình, lại nhìn hỏa cầu tím to lớn trên tay hồng y quái nhân, A Ngốc tự thẹn thu hồi ma pháp.
"Ha ha, thế nào, đã biết cái gì là ma pháp sư vĩ đại chưa. Ha ha ha ha."
"Hừ, uy phong gì trước một tiểu hài tử mà khoe khoang." Một hỏa cầu đồng dạng đường kính nữa thước màu đen từ trong phòng gỗ bay thẳng tới hồng y quái nhân.
Hồng y quái nhân sợ hãi, lùi ra sau một bước, hét lớn một tiếng, hỏa cầu tím trong tay bay lên đón chận hỏa cầu đen đang bay tới. Hỏa cầu Hồng y quái nhân phát ra là thuần hỏa hệ ma pháp , còn hỏa cầu từ trong phòng bay ra đúng là hắc ám chi viêm do Ca Lí Tư dung hợp hắc Ám Ma pháp và hỏa hệ ma pháp luyện ra, nói về đặc tính, hồng y quái nhân kém một chút, nhưng về năng lượng thì lão kém hơn rất nhiều.
A Ngốc chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhỏm, một luồn gió nhẹ mang nó ra ngoài mười thước. Trong tiếng ầm ầm, sao lửa bay đầy trời, hồng y quái nhân không tự chủ được thối về sau một bước. Lão quái kêu lên: "Oa, là ta đại ca, đệ đệ đi thật xa thăm huynh, huynh sao có thể đối đãi ta như thế!"
Ca Lí Tư từ trong phòng đi ra, hừ một tiếng, nói: "Ngươi đến thăm ta? Ta thấy ngươi như con chồn đến bắt gà lúc đầu năm. Thấy điệu bộ kiêu căng của ngươi là ta có ác cảm ngay. Ca Lí Tùng, có chuyện gì nói mau, ta không có cái gì tốt để khoán đãi ngươi ở đây."
Hồng y nhân Ca Lí Tùng cười khổ một tiếng, nói: "Đại ca, nói sao ta cũng là thân đệ huynh, huynh sao có thể đối đệ như thế? À đúng..., nó là ai vậy?" Vừa nói, vừa dùng mộc trượng chỉ chỉ A Ngốc.
Ca Lí Tư không vui nói: "Nó là học trò của ta. Có chuyện gì?"
Ca Lí Tùng cười hắc hắc, nói: "không nghĩ tới đại ca huynh cũng thu học trò, cái này không giống phong cách huynh! Nhìn tiểu tử vừa sử dụng hỏa cầu thuật, có thể xếp ngang sơ cấp Ma Pháp Sư. Lão Đại, huynh từ đâu kiếm được một tiểu tử tốt như thế, nhường cho đệ đi. Đệ đến bây giờ còn chưa có đồ đệ."
Ca Lí Tư hừ lạnh nói: "Ngươi nên biết tiểu tử này rất quan trọng đối với ta, nó ngoại trừ là học trò của ta, còn có tác dụng rất trọng yếu."
"A! Lão đại, huynh, huynh không thể …"
Ca Lí Tư hừ một tiếng, cắt ngang: "Vào phòng rồi nói. A Ngốc, ngươi coi chừng ở ngoài này, không có lệnh của ta không được vào."
A Ngốc đồng ý một tiếng, yên lặng nhìn Ca Lí Tư cùng Ca Lí Tùng đi vào nhà gỗ, trong lòng thầm nghĩ, bọn họ gì ta đều nghe không hiểu! hồng y quái nhân có thật sự là đệ đệ của sư phụ?
Trong phòng.
Ca Lí Tùng: "Đại ca, chẳng lẻ tiểu tử đó đúng là huynh kiếm về để làm thí nghiệm cuối cùng đó?"
Ca Lí Tư hừ một tiếng, nói: "ngươi nói chuyện cẩn thận một chút, biết chưa?"
Ca Lí Tùng thở dài, nói: "đại ca, huynh thật là nhẫn tâm a! không hổ là ma viêm thuật sĩ. đệ thấy đứa nhỏ đó hình dáng khờ khạo đáng yêu. Huynh hà tất phải ……"
Ca Lí Tư đột nhiên trở nên xúc động, "Việc của ta ngươi không cần lo, có chuyện gì nói mau, nếu ngươi đúng là tới đây có ý xấu, cút mau cho ta."
Ca Lí Tùng cười hắc hắc, vẫn không có tức giân vì lời nói của Ca Lí Tư, "tính ra, tính ra, đệ rất lười lo chuyện của huynh. Đáng tiếc một mầm non ưu tú a! Đệ lần này tới đây, chủ yếu là có việc cầu huynh, hi vọng huynh có thể đáp ứng." Vừa nói, vừa dùng mộc trượng vẽ lên không một cái, một cái khe xuất hiện trong không gian, Ca Lí Tùng niệm vài câu chú ngữ, một cái túi vải bay ra rơi trên mặt đất. "đây là vàng chủ thượng cho huynh, hắn muốn kết quả thí nghiệm của huynh." Túi vải tự động mở ra, bên trong đầy ngọc quí, ước chừng hơn một ngàn viên.
Ca Lí Tư giống như không thấy gì, hừ lạnh một tiếng, nói: "Muốn kết quả thí nghiệm của ta? Đừng có nằm mộng, ta ai cũng sẽ không cho."
Ca Lí Tùng thở dài: "đại ca, không phải đệ khuyên huynh, huynh giữ mấy bảo bối này để làm gì? Nhứt là kết quả thí nghiệm cuối cùng, huynh làm ra nó không phải là vì danh truyền hậu thế sao? Hà tất giữ kín ....... Sao huynh không như đệ làm ……"
Ca Lí Tư cắt ngang lời Ca Lí Tùng, phẫn nộ quát: "Bớt nói nhảm, mang mấy cái này về đi, đã nói không bán tức là không bán."
Ca Lí Tùng trầm mặc trong chốc lát, mới nói: "Tính ra, từ lâu huynh đã không muốn bán đệ có cưỡng cầu huynh cũng không có ý nghĩa gì. Đệ sẽ giải thích rỏ với chủ thượng. Chỉ, đứa nhỏ đó tựa hồ rất có thiên phú với ma pháp, huynh cũng nên nghĩ lại. Không nên vì một thí nghiệm mà lãng phí một sanh mệnh, huynh biết giá trị của nó mà?"
Ca Lí Tư không chút do dự nói: "Giá trị. Để hoàn thành thí nghiệm này, cho dù chết hơn ngàn nhân mạng cũng đáng giá."
Ca Lí Tùng cười khổ nói: "Hyunh nói như vậy từ lâu, đệ cũng không muốn khuyên huynh nữa. Tốt lắm, đại ca, huynh bảo trọng, đệ đi đây. Nếu huynh thay đổi chủ ýi, có thể dùng cách cũ cho đệ biết." Nói xong, Ca Lí Tùng đi nhanh ra cửa.
"Chờ một chút." Ca Lí Tư ngồi đó kêu Ca Lí Tùng lại, "Thí nghiệm của ta cũng không nhất định thành công, nếu thành công sẽ cho ngươi biết. Ngươi cũng nên cẩn thận hơn."
Ca Lí Tùng nhìn Ca Lí Tư một lúc lâu mơi rời khỏi nhà gỗ, Ca Lí Tư ngồi tại chỗ không có đứng lên tiễn.
Ca Lí Tùng đi ra cửa phòng, nhìn A Ngốc một cái, thở dài nói: "tiểu tử, ngươi tự cầu phúc." Nói xong, lão niệm chú ngữ, không khí chung quanh trở nên xao động, nâng Ca Lí Tùng nhẹ như lông bay vào sương mù nồng đặc.
A Ngốc yên lặng nhìn thân ảnh Ca Lí Tùng biến mất, lâu lắm không nói gì.
"A Ngốc, ngươi không mau luyện tập hỏa diễm thuật, đứng yên lặng ở đó làm gì?"
"Dạ. Hởi các phần tử lửa tràn ngập trong thiên địa! Hãy ban cho ta lực lượng thiêu đốt của các ngươi ...."
Thời gian ba tháng nữa đi qua, mặc dù Ca Lí Tư không có chính thức dạy, nhưng A Ngốc cũng học không ít kiến thức về luyện kim thuật sĩ từ trên người lão, bây giờ A Ngốc đã không giống như trước nghe gì cũng đều không hiểu, ở trong mắt Ca Lí Tư, nó hoàn toàn đủ tư cách làm học trò lão, cũng vì có A Ngốc trợ giúp, Ca Lí Tư đều tiến hành thí nghiệm thuận lợi dị thường, nhanh hơn dự tính của lão lúc trước.
A Ngốc vì ăn nhằm vãng sanh quả lúc trước bị thống khổ quá lớn nên cũng không có nói ra. Nó sợ Ca Lí Tư biết mình ăn loạn mà tức giận, bây giờ ở trong mắt A Ngốc, Ca Lí Tư tuyệt đối là người quan trọng nhất. Nhờ Ca Lí Tư mang nó khỏi Ni Nặc thành lạnh lẻo, nó mới có thể ăn no mặc ấm, có thể học được nhiều điều mới mẽ kỳ lạ. Ca Lí Tư ở trong mắt nó, bây giờ hoàn toàn là một vị trường giả hiền lành, A Ngốc đối với lão tôn kính sâu đậm. Ở chổ sâu trong nội tâm nó đã sớm xem Ca Lí Tư giống như cha.
Theo thời gian trôi qua, sự đấu tranh trong nội tâm Ca Lí Tư cũng càng lúc càng mãnh liệt, lão biết rất rõ ràng A Ngốc là mấu chốt để hoàn thành tâm nguyện đó của mình, có điều, nếu thí nghiệm thành công, A Ngốc tất nhiên vì vậy mà chết. Ở chung một thời gian dài, Ca Lí Tư bất tri bất giác đã có chút yêu thích tiểu tử ngốc này, khiến người luôn tâm ngoan thủ lạt như lão trở nên do dự.
Nhưng mị lực của thí nghiệm làm Ca Lí Tư rốt cục từ bỏ hết cố kị, cái tâm nguyện đó đối với lão quá quan trọng, có thể nói, lão nghiên cứu cả đời cũng chỉ vì để thực hiện lần luyện chế cuối cùng này, đó là thiên tượng ngàn năm mới xuất hiện một lần! Một cơ hội này, có biết bao Luyện Kim Thuật Sĩ cho dù đợi cả đời cũng không gặp được. Dục vọng rốt cuộc chiến thắng cảm tình, Ca Lí Tư quyết định tiến hành mọi việc như dự định, khi ngày đó tới lão sẽ bắt đầu thực hiện thí nghiệm cuối cùng.
Hôm nay, Ca Lí Tư kêu A Ngốc tới bên cạnh, nhìn nó nói: "A Ngốc, ngươi đến nơi này cũng có hơn tám tháng."
A Ngốc dùng ngón tay tính toán, gật đầu: "đúng vậy, sư phụ, con tới đây có tám tháng."
Ca Lí Tư: "Tay ngày mai sẽ rời khỏi đây đi tìm một nguyên liệu rất quan trọng, chổ này cũng do ngươi trong coi."
A Ngốc kinh hãi, thất thanh: "Cái gì? sư phụ ông lại phải đi a!"
Ca Lí Tư trịnh trọng nói: "Nguyên liệu này ta cần phải tìm về, nó rất quan trọng với thí nghiệm, ngươi cần phải coi nhà cho tốt, ta phỏng chừng phải đi ba tháng mói có thể trở về."
A Ngốc cố gắng vang nài, "sư phụ, sư phụ ông có thể mang theo con đi cùng không?"
Ca Lí Tư nhìn ánh mắt tràn ngập kì vọng của A Ngốc, thầm than trong lòng, ta làm sao có thể mang ngươi cùng đi, ta sở dĩ rời đi là vì muốn lánh xa ngươi, như vậy cuối cùng ta mới có thể nhẫn tâm dùng ngươi để làm thí nghiệm. Nghĩ đến đây, Ca Lí Tư cắn răng, nói: "Tốt lắm, đừng có thái độ như nữ nhân, ta cũng không phải không trở lại."
A Ngốc nghẹn ngào nói: "sư phụ, sư phụ, ông phải trở về nhanh một chút! A Ngốc rất nhớ ông."
Ca Lí Tư gật đầu, nói: "Trước khi đi ta ta muốn dạy ngươi một cách sử dụng hỏa diễm ma pháp, ngươi nên luyện tập cho tốt. tám tháng nay, ma pháp lực của ngươi tiến bộ coi như không chậm, đã có thể sử dụng ma pháp này."
Bình thường nếu Ca Lí Tư nói muốn dạy nó ma pháp, A Ngốc nhất định hưng phấn nhảy dựng lên, có điều, hôm nay hơi khác biệt, nó quan tâm nhiều đến chuyện Ca Lí Tư đi xa hơn học tập ma pháp.
Ca Lí Tư không nhìn thấy thần sắc cao hứng từ trong ánh mắt A Ngốc, không khỏi kinh ngạc, tám tháng nay A Ngốc từng có vài lần cầu lão chỉ dạy nó mấy chiêu ma pháp nhưng lão đều không có đồng ý, lần này chủ động đề ra, nó sao lại không có hưng phấn? Lão không nhịn được hỏi: "Sao? ngươi không thích học sao?"
A Ngốc lắc đầu: "Không, con thích học, có điều, con muốn ông ở lạ]. A Ngốc muốn ở cùng một chỗ với sư phụ."
Ca Lí Tư trong lòng nóng lên, thiếu chút nữa lên tiếng đáp ứng nó nhưng đã kịp thời dừng lại. Một già một trẻ cứ đứng yên lặng như vậy một lúc lâu.
"A Ngốc, sư phụ đáp ứng ngươi, sau khi trở về lần này sẽ không đi nữa" Ca Lí Tư ôn hòa nói. Lão hiểu rất rõ ràng, nếu không nhanh rời khai chổ này, lão sợ không thể nhẫn tâm dùng A Ngốc làm thí nghiệm. Cho nên lão đành nói dối.
Mắt A Ngốc lập tức sáng lên "Thật vậy chăng? sư phụ. Vậy con chờ ông trở về."
Ca Lí Tư gật đầu, nói: "Tốt lắm, bây giờ ta dạy ngươi hỏa lưu tinh ma pháp. Ma pháp này là trụ cốt của hỏa cầu thuật và hỏa diễm thuật. Ngươi nên chăm chú nghe, có gì không hiểu, phải hỏi ta ngay lập tức hôm nay, biết chưa?"
A Ngốc gật đầu. Tập trung tinh thần lắng nghe Ca Lí Tư giảng giải.
Hỏa lưu tinh kỳ thật một ma pháp sơ cấp trong hỏa hệ có diện tích công kích lớn hơn hỏa cầu, đặc điểm lớn nhất của ma pháp này là theo pháp lực mạnh yếu mà sinh ra uy lực khác biệt. Giống như Ca Lí Tư nếu sử dụng có thể phóng ra hỏa diễm màu đen chứa nhiều hỏa lưu tinh uy lực to lớn, có thể đạt tới cấp bậc ma pháp cao cấp.
"Trước khi sử dụng ma pháp hỏa lưu tinh này, ngươi phải dung hợp lại hỏa diễm thuật và hỏa cầu thuật, ngươi nhìn, ngươi bây giờ sử dụng hỏa diễm thuật đã có thể phát ra ngọn lửa màu xanh, nhưng ngươi vẫn còn phát ra hỏa cầu màu đỏ như cũ, vậy là không được. Ngươi phải nên ……" giảng giải suốt buổi sáng, A Ngốc mới miễn cưỡng ghi nhớ được nguyên lý sử dụng hỏa lưu tinh ma pháp. Ca Lí Tư vì sợ nó quên nên bắt A Ngốc luyện tập liền. A Ngốc luyện tập có nghi vấn gì đều được Ca Lí Tư ở cạnh cực kỳ ôn hòa, không ngại phiền hà, tận tâm giảng giải. Tốt cục đến tối A Ngốc đã có thể phát ra hỏa lưu tinh ma pháp, phải nói là, nó đã có thể phát ra một mảnh hỏa tinh, uy lực vì vậy chỉ có thể thiêu cháy được lá cây mà thôi. Ca Lí Tư nói với nó, hi vọng khi lão trở về, có thể thấy nó phát ra một mảnh hỏa tinh màu xanh đường kính một li.
Sáng sớm ngày thứ hai, Ca Lí Tư thu thập một ít hành trang đơn giản lặng lẻ rời đi trước khi A Ngốc thức dậy. Lão muốn tìm một chỗ để tĩnh tâm, chuẩn bi chu đáo cho thí nghiệm cuối cùng.
Sau khi Ca Lí Tư đi, A Ngốc cảm thấy vô cùng tịch mịch, so với lần đầu tiên đến đây, tư niệm của nó đối với Ca Lí Tư càng thêm tha thiết, nó thường một mình ngồi ngẩn người trước nhà gỗ nhìn về hướng Ca Lí Tư sẽ về. Hỏa lưu tinh ma pháp này rất cao thâm đối vớ A Ngốc, mặc dù nó không ngừng cố gắng luyện tập, nhưng hiệu quả cũng rất nhỏ, uy lực căn bản không đáng nói tới.
Thời gian hai tháng trôi qua rất nhanh. Hôm nay, A Ngốc sau khi ăn sáng xong lại bắt đầu tu luyện ma pháp. Ngồi trước nhà gỗ, nó cẩn thận móc ra một cái bánh bao bằng bạc lóng lánh, cầu mong Ca Lí Tư trở về nhanh hơn. Bánh bao Ca Lí Tư mang về cho nó đều ăn hết, chỉ chừa lại mộ cái, thừa dịp Ca Lí Tư đi tắm rửa, nó lén vào phòng thí nghiệm sử dụng phép luyện binh khí bao ở bên ngoài bánh bao một lớp bạc. Phép luyện chế này Ca Lí Tư gọi là bảo tiên, cũng là thí nghiệm thứ nhất A Ngốc hoàn thành. Ca Lí Tư đương nhiên biết A Ngốc làm cái gì? Nhưng lão cứ giả vờ không biết, cũng không có vạch trần nó ra. A Ngốc làm vậy cũng đã để lại một dấu vết thật sâu trong lòng Ca Lí Tư.
Vuốt ve bánh bao bạc, A Ngốc si ngốc lẩm bẩm, "sư phụ, đã hai tháng rồi, ông nên nhanh về. Ông trở về nhanh! A Ngốc rất tưởng nhớ ông."
"Linh, linh, linh. Linh, linh, linh" Cái chuông treo ở trên mái hiên đột nhiên vang lên. A Ngốc trong lòng kinh hải đứng lên. Cái chuông này là do Ca Lí Tư bố trí lúc trước, trong đó có trang bị ma pháp đặc biệt, chỉ cần có người xâm nhập vào phương viên ba dặm của nhà gỗ là chuông sẽ]vang lên. Kỳ diệu nhứt là trong ma pháp trân có thiết trí cơ quan có thể phân biệt sự khác nhau giữa người và thú, Nói cách khác, nếu dã thú tiến vào trong phạm vi này, linh đang sẽ không ngân lên. Ca Lí Tư có bố trí khác trong phạm vi một dặm chung quanh nhà gỗ, dã thú không thể vượt qua. Cho nên tới nay, chổ này chưa từng có dã thú nào lọt vào tập kích.
A Ngốc biết người đến bên ngoài nhứt định không phải là Ca Lí Tư, bởi vì lộ tuyến Ca Lí Tư trở về nhứt định sẽ không làm động trang bị cảnh báo. Chẳng lẻ, chẳng lẻ là người ngoài đến? Ai lại tới nơi này? Mặc dù Ca Lí Tư có bố trí đủ loại cơ quan chung quanh, nhưng A Ngốc cũng trở nên khẩn trương. Nó dựa theo phương pháp Ca Lí Tư dạy lúc trước, phân biệt phương hướng tiếng chuông, nó phát hiện, ngoại nhân làm động trang bị ở hướng bắc, hướng đó cũng đúng là phương hướng Ca Lí Tư trở về.
Thường nói quá lo lắng sẽ bị loạn, A Ngốc nghĩ chẳng lẻ, chẳng lẻ là Ca Lí Tư sư phụ đã trở lại, không cẩn thận làm phát động cơ quan? Đúng rồi? Nhứt định là sư phụ? Tới nơi này hơn mười tháng, A Ngốc sớm đã rỏ ràng hết thảy chung quanh, mặc dù nó còn chưa biết cách đi ra khỏi khu rừng âm u, nhưng phương viên mười dặm phụ cận đều có thể phân biệt phương hướng rõ ràng. Ở ngoài ba dặm mặc dù cũng có sương mù, nhưng thưa thớt hơn nhiều.
Không được, Ca Lí Tư sư phụ có lẽ đã bị thương, nhất định là Ca Lí Tư sư phụ, ta phải đi tiếp ông. Cảm giác nhớ nhung mãnh liệt thúc giục A Ngốc chạy ra ngoài, nhảy vào trong sương mù.
A Ngốc liều mạng phân biệt phương hướng không ngừng phóng đi, nó sớm đã quên Ca Lí Tư dặn không cho đi ra quá xa. Đối với thân thể khỏe mạnh của A Ngốc, ba dặm đường cũng không là bao, rất nhanh, nó đã chạy ra khỏi khu sương mù.
"Đinh, đinh, a a!" Âm thanh binh khí va chạm và tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến, trong lòng A Ngốc càng gấp, cứ hướng nơi phát ra âm thanh chạy tới. Từ xa nó đã thấy hơn mười đạo thân ảnh nhảy lên hạ xuống liều mạng đánh nhau, trên mặt đất còn có một cổ thi thể. Nó cẩn thận tới núp phía sau một cây đại thụ, nhìn xem có thân ảnh Ca Lí Tư ở đó hay không.
Sau một lúc lâu không có phát hiện hình dáng quen thuộc của Ca Lí Tư nó không khỏi có chút thất vọng. Qua quan sát nó phát hiện nhóm người này chia làm hai phe, tổng cộng có mười hai người, trong đó mười một hắc y cùng một phe, bọn họ đang vây công nam nhân cao lớn sử dụng một thanh kiếm bảng to. Bởi vì khoảng cách không gần nên A Ngốc không thấy rỏ bọn họ. Nó chỉ có thể từ quần áo mà nhận ra, người bị vây công rỏ ràng mặc đồ trắng. Các loại quang mang không ngừng lóe ra từ trên người nhóm người này. Cây cối chung quanh bị đấu khí cuồng bạo đánh phá thành từng mảnh nhỏ. Mạc dù ở ngoài hơn trăm thước, A Ngốc cũng có thể cảm giác được sự đáng sợ của đám người này, kình khí phát ra khiến cho chung quanh tràn ngập sát khí. Trong mắt nó, những người này bất luận là ai, cũng có thể so với tên hải tặc đầu đảng Ám ma nhân gặp được ở trên thuyền lúc trước. Đặc biệt là bạch y nhân thân hình cao lớn, hắn cao chừng một thước chín, vai hùm lưng gấu, tay huy động trọng kiếm dễ dàng giống như múa một sợi lông chim.
Mặc dù lấy đông đánh ít, nhưng nam tử bạch y bị vây công hình như cũng không có thua kém bao nhiêu, quang mang màu trắng lóe ra từ kiếm bảng to không ngừng hóa giải công kích từ mười một người kia, Kiếm pháp của hắn đại khai đại hợp, khí thế sung mãn chưa từng thấy từ trước đến nay. Mười một người kia đều dùng trách (bảng hẹp) kiếm, Thân kiếm cũng màu đen giống như quần áo của bọn họ, nếu là ban đêm rất khó nhìn thấy mũi kiếm. Mười một thanh trách kiếm giống như mười một con rắn độc không ngừng tìm sơ hở trên người bạch y nhân.
Đột nhiên, một độc xà nhân cơ hội bạch y nhân như chậm lại một chút kích vào đầu vai hắn. Trên người bạch y nhân chợt phát ra quang mang màu trắng mãnh liệt, chuyển qua cầm chặt kiếm bảng to bằng hai tay, đánh ra ba đạo quang mang cầu vòng mãnh liệt, mặc dù độc xà không có cắn trúng vai hắn, nhưng kiếm khí bén nhọn cũng làm rách quần áo hắn.
Mười một hắc y nhân đột nhiên đồng thời nhảy ra ngoài hơn mười thước, chỉ xéo trách kiếm xuống đất, ngưng thần chú ý nhìn bạch y nhân trước mặt.
Một hắc y nhân mở miệng, thanh âm trầm thấp khàn khàn: "Minh vương lão đại, coi như chấm dứt ở đây, không cần tiếp tục nữa. Nếu ngươi bị vây trong trạng thái tốt nhất, chúng ta tuyệt đối sẽ không đến tìm chết, có điều, bây giờ ngươi đã trúng phải vô nhị thánh thủy kịch độc, có thể kiên trì đến chổ này đã không kém. Đi theo chúng ta trở về. Dùng địa vị của ngươi tại tổ chức, nếu thừa nhận sai lầm với chủ thượng, hắn nhất định sẽ tha thứ ngươi."