Lúc Nhược Thuỷ tỉnh lại đã là buổi tối, đã thật lâu rồi y chưa có giấc ngủ nào thoải mái như vậy. Hạo Thiên vừa ăn cơm xong, đang định đi thì thấy Nhược Thuỷ tỉnh. Hạo Thiên tiến tới ôm Nhược Thuỷ rời giường, đặt y ngồi trên ghế xong liền kêu Quế Nhi đi tìm tên Phương thái y kia (thợ xoa bóp đó họ Phương), Phương thái y dặn rằng khi Nhược Thuỷ tỉnh, cần phải xoa bóp một chút nữa.
Lần này Phương thái y để Nhược Thuỷ ngồi trong lòng Hạo Thiên, giúp y xoa bóp thắt lưng và chân, sau khi xoa bóp xong lại giảng giải cho Tiểu Linh thêm một chút về xoa bóp khi ngồi trên nhuyễn đệm. Tiểu Linh và Quế Nhi đều nhớ kỹ. Thái y chưa kịp ly khai, Nhược Thuỷ lại bị thai đạp, Phương thái y đặt tay trên bụng Nhược Thuỷ di chuyển một vòng, xoa trái bóp phải một hồi, thai nhi dần dần an tĩnh, nhìn Nhược Thuỷ đang thoải mái dựa vào trong lòng mình, Hạo Thiên đối với vị Phương thái y này hài lòng cực kỳ.
Từ đó trở đi, dù là trước khi đi ngủ hay là sau khi tỉnh, Nhược Thuỷ đều phải nhận sự xoa bóp trị liệu của thái y này. Xoa bóp trị liệu giúp giảm được rất nhiều gánh nặng, mặc dù không thể triệt để loại bỏ cảm giác đau đớn nhưng cũng đã đã giảm được không ít rồi.
Bụng Nhược Thuỷ lớn đến kinh người, đừng nói là xuống giường đi lại, chỉ có nằm thôi cũng không ổn. May còn có vị thái y kia điều chỉnh đệm dựa lưng cho y cao thấp khác nhau nên Nhược Thuỷ cũng không cần phải chịu sự thống khổ như trước nữa.
Một lần, lúc Nhược Thuỷ rời giường thấy Hạo Thiên đang ngồi ở bên giường nhìn y, Nhược Thuỷ kỳ quái, hiện tại lúc này hắn hẳn là đang lâm triều cùng phụ hoàng hắn mới phải chứ? Hạo Thiên chỉ lên trời nói rằng đã tới trưa rồi.
Mấy ngày nay, Nhược Thuỷ ngủ rất tốt. Phương thái y tới, xoa bóp Nhược Thuỷ xong, đặt y nằm một vị trí thoải mái rồi lại quay sang giảng giải cho Tiểu Linh cách đặt đệm sao cho đúng rồi ly khai, mới vừa đi không lâu thì Nhược Thuỷ lại động thai dữ dội, Phương thái y liền quay lại.
Phương pháp của Phương thái y hình như không còn tác dụng mấy, tuy hắn đã cố gắng trấn an rất lâu nhưng hai tiểu gia khỏa trong bụng Nhược Thuỷ vẫn không chịu dừng lại, lông mi Nhược Thuỷ nhăn lại thành một đoàn. Trong khi Hạo Thiên rất lo lắng thì Phương thái y lại nở nụ cười, khom người nói với Hạo Thiên, “Thần cũng không phải là thần linh, thần chẳng qua cũng chỉ có thể giúp nương nương giảm đi một chút thống khổ nhưng không thể chấm dứt hoàn toàn, hơn nữa thỉnh thoảng để hài tử quậy một chút cũng được, vậy càng chứng tỏ chúng vẫn khoẻ mạnh.”
Nhược Thuỷ nghe hài tử khoẻ mạnh cảm thấy rất thỏa mãn, có lẽ để bọn nó nháo một hồi cũng không sao. Một lúc sau, hài tử có vẻ đã mệt liền thành thật hơn, lau đi mồ hôi trên trán cho Nhược Thuỷ, Hạo Thiên thầm cảm tạ trời đất, hai thằng nhóc kia cuối cùng cũng biết thương mẹ mình rồi.
Sang ngày kế tiếp, Nhược Thuỷ vừa hưng phấn nhưng cũng thống khổ mà cố gắng vượt qua. Bởi vì bụng y quá lớn nên cần người khác dìu mới đi được, nhưng Nhược Thuỷ không muốn làm phiền người khác, chỉ đành tận lực bảo trì một tư thế.
Tiểu Linh và Quế Nhi nghe theo dặn dò của thái y, đúng giờ giúp y thay đổi tư thế, xoa xoa thân thể. Hài tử không quá hai tháng nữa sẽ ra đời, Tiểu Linh và Quế Nhi đang chuẩn bị y phục cho hài tử.
Nhược Thuỷ cầm lấy bộ y phục, yêu thích không buông tay, hài tử trong bụng dường như cũng rất hài lòng nên liền đạp đạp vô bụng mẹ chúng. Nhược Thuỷ vừa lấy tay áp lên bụng vừa hít sâu, gần đây bọn nhỏ đạp hơi nhiều, Nhược Thuỷ cũng quen rồi. Dù sao cũng nháo không được lâu, Nhược Thuỷ đành để mặc bọn chúng quậy một trận vậy. Tiểu Linh và Quế Nhi thấy hài tử suốt ngày đánh nhau trong bụng mẹ nên cả hai cùng đoán chắc chắn đều này là nam hài nhưng Nhược Thuỷ lại mong là một nam một nữ.