Thiên Lý Đào Hoa Nhất Thế Khai

Chương 58: C58: Chương 58



"Ta hỏi ngươi.." Cao Thu Mân run giọng nói: "Tang Kỳ hại mẹ ta như thế nào?"

"Cái gì?" Mộ Huyền Linh nhíu mày: "Không phải mẹ ngươi chết vì khó sinh sao, liên quan gì tới Tang Kỳ?"

Cao Thu Mân cũng biết điều này, lúc ấy nàng cũng hỏi Tố Ngưng Chân, nhưng sắc mặt Tố Ngưng Chân đột nhiên đại biến, đuổi nàng khỏi phòng, không chịu nói thêm câu nào. Lòng Cao Thu Mân đầy nghi ngờ, càng nghĩ càng sợ, cuối cùng nghĩ đến tới hỏi Mộ Huyền Linh. Nàng cho rằng Mộ Huyền Linh là đệ tử của Tang Kỳ, nói không chừng sẽ biết chuyện năm đó. Nhưng nghe Mộ Huyền Linh trả lời, tựa hồ cũng không biết nguồn gốc trong đó.

Từ khi Cao Thu Mân còn bé, đã nghe mọi người nói, lúc nàng sinh ra trời sinh dị tượng, cả phòng hoa quang tuyệt trần, khiến người khác không thể mở mắt, thân thể mẹ nàng không chịu nổi điềm lành, cho nên mất mạng. Chẳng lẽ đó không phải là điềm lành, mà là Tang Kỳ động tay chân, hại chết mẹ nàng? Tại sao hắn phải hại chết mẹ nàng?

Đôi mắt Cao Thu Mân lộ rõ kinh nghi và sợ hãi trong lòng nàng, Mộ Huyền Linh thấy rõ ràng, nói: "Mặc dù không biết Tố Ngưng Chân nói gì với ngươi, nhưng ta biết, năm ngươi ra đời, Tang Kỳ đang bế quan, không thể chạy ra ngoài hại chết mẹ ngươi."

"Ta dựa vào cái gì mà tin lời ngươi?" Cao Thu Mân trợn mắt nhìn nàng.

Mộ Huyền Linh cười nhạo một tiếng: "Nếu ngươi không tin lời của ta, căn bản không cần chạy tới hỏi ta. Mặc dù hai mươi năm trước ta chưa được Tang Kỳ nhận nuôi, nhưng từ trong miệng những yêu ma khác biết được, lúc ấy Tang Kỳ bị trọng thương, gãy một cánh tay, bế quan ba năm, đúc lại thân xác, cho nên hắn tuyệt đối không thể đến nhân giới."


Tang Kỳ đã từng đứt một cánh tay?

Tin này cũng không nhiều người biết. Ánh mắt Cao Thu Mân lóe lên, có chút tin lời Mộ Huyền Linh.

Mộ Huyền Linh giơ tay lên đè trán đang đau, thở dài nói: "Cao tu sĩ, nếu ngươi đã hỏi xong, thì đừng quấy rầy ta nghỉ ngơi nữa."

Cao Thu Mân rất ghét Mộ Huyền Linh, mọi người trong tiên minh bị quỷ kế của Tang Kỳ gây thương tích, nàng thì ngược lại, mặt đầy thích thú trốn ở chỗ này nghỉ ngơi, rõ ràng nàng cũng là đầu sỏ.

"Ngươi đừng đắc ý vội, ngươi thật sự nghĩ Tạ tông chủ bảo vệ được ngươi sao?" Giọng Cao Thu Mân uy nghiêm: "Tang Kỳ lệnh hai đại ma thần đả thương tiên minh, Nhất Niệm tôn giả đã giao lại bản đồ của Ma tộc, không lâu sau, tiên minh sẽ khởi binh tấn công hai giới, thanh trừ ma tộc bán yêu, ngươi là đệ tử của Tang Kỳ, dùng ngươi tế cờ, là thích hợp nhất."

"Có thể bảo vệ được ta hay không, lời này ngươi phải hỏi Tạ tông chủ." Mộ Huyền Linh khẽ mỉm cười: "Ta đã giao mạng của mình cho hắn."

Nụ cười của Mộ Huyền Linh khiến ánh mắt Cao Thu Mân đau đớn, càng khiến ngực nàng chua xót. Bảy năm trước, Tạ Tuyết Thần liều mình cứu giúp, nàng liền nhận định hắn. Hắn thiên nhân chi tư, vô song trên đời, cõi đời này chỉ có Tạ Tuyết Thần có thể vào mắt nàng, cũng chỉ có nàng mới xứng với Tạ Tuyết Thần. Một bán yêu hạ tiện như Mộ Huyền Linh, dựa vào cái gì mà tiếp cận hắn, lại dựa vào cái gì mà vào được mắt của hắn?

Chỉ bằng khuôn mặt có mấy phần tương tự mình sao?

Cao Thu Mân siết chặt trường kiếm trong tay, trong mắt ánh lên tia lửa: "Ta không giết ngươi, nhưng có thể để lại vài đường kiếm trên mặt ngươi mà? Có ai lại nói ta chỉ vì ta huỷ dung của bán yêu chứ?"

Ánh mắt Mộ Huyền Linh trầm tĩnh nhìn Cao Thu Mân, nhìn nàng giơ kiếm Xuân Sinh lên, thân kiếm bởi vì có linh lực mà phát ra lục quang âm trầm.

"Ta đã từng vô cùng xấu xí." Hai mắt Mộ Huyền Linh bình tĩnh phản chiếu lại lục quang: "Nhưng hắn chưa từng chê ta."


Cao Thu Mân rất ghét dáng vẻ vô cùng bình thản này của nàng, một bán yêu hèn hạ như nàng, nên trở thành yêu nô, bị người bắt nạt, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ! Nếu nàng cầu xin, có lẽ nàng sẽ hạ thủ lưu tình!

Trong mắt Cao Thu Mân lóe lên độc ý, kiếm Xuân Sinh chém xuống mặt Mộ Huyền Linh, hai tay hai chân Mộ Huyền Linh đều bị khóa khắc pháp trận gông lại, không thể khởi động linh lực, né tránh càng khó, nàng nâng cánh tay lên chặn lại kiếm Xuân Sinh, lưỡi kiếm đánh trúng xích, phát ra tiếng loong coong, kiếm khí làm rách tay áo Mộ Huyền Linh, trên cánh tay trắng nõn lưu lại một đạo vết thương dài hai tấc, máu tươi nhất thời chảy ra ngoài.

Cánh tay Mộ Huyền Linh tê dại, nàng tu tập ma công nhiều năm, đau đớn này cũng không sao, chỉ khẽ nhíu mày, nhưng kiếm thứ hai của Cao Thu Mân lại biến ảo phương hướng bổ tới, Mộ Huyền Linh nằm tại chỗ, khó khăn lắm mới tránh thoát một kiếm trên mặt, lại bị mủi kiếm lướt qua cổ, lưu lại một vệt máu, nếu sâu thêm ba phân, sẽ nguy hiểm tính mạng.

Lúc này Cao Thu Mân đã tàn sát mù quáng, không giữ lại mạng cho Mộ Huyền Linh, hạ một kiếm nhắm thẳng vào ngực nàng. Mộ Huyền Linh lạnh lùng nhìn kiếm Xuân Sinh đến gần ngực, nhưng vào lúc này, một chiếc quạt xếp bay ra ngoài, đánh trật kiếm Xuân Sinh, mủi kiếm cắm thẳng vào vách đá.

"Cao Thu Mân!"

Quạt xếp vòng một vòng, bay trở về trong tay chủ nhân, một bóng người xuất hiện trong phòng giam, chính là Nam Tư Nguyệt.

Trên mặt Nam Tư Nguyệt luôn ngậm nụ cười như gió xuân, giờ phút này lại lộ ra nghiêm nghị lãnh ý hiếm thấy, không ngại gọi cả kỳ danh của Cao Thu Mân.

Tay cầm kiếm của Cao Thu Mân hơi tê dại, lúc này mới hoàn hồn, xoay người nhìn về phía Nam Tư Nguyệt, trên mặt lộ ra nụ cười châm chọc: "Hửm? Lại thêm một nam nhân bị yêu nữ mê hoặc?"


Ánh mắt Nam Tư Nguyệt nhìn qua cánh tay và cần cổ đang rỉ máu của Mộ Huyền Linh, ánh mắt tối đi ba phân, hắn kéo đôi chân không nhanh nhẹn lắm đi tới ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay điểm mấy huyệt đạo cầm máu, không để ai vào mắt.

Cao Thu Mân cảnh giác nhìn Nam Tư Nguyệt, nàng không ngờ, một phế nhân không thể tu hành, lại có lực đẩy lui nàng, cây quạt tên Chiết Phong kia, quả thực không thể coi thường.

Không, phải là Nam Tư Nguyệt, người này không thể coi thường.

Thấy vết thương trên người Mộ Huyền Linh dần dừng chảy máu, Nam Tư Nguyệt mới thở phào một cái, quay đầu nhìn về phía Cao Thu Mân.

"Cao tu sĩ, Tạ tông chủ có lệnh, tạm thời giam Mộ cô nương, trước khi chúng nghị có kết quả, bất kỳ ai cũng không được tự ý tư hình." Nam Tư Nguyệt lạnh lùng nói: "Ngươi vi phạm lệnh của tông chủ, là Kính Hoa Cốc muốn phản bội tiên minh sao?"

Cao Thu Mân hừ lạnh một tiếng: "Nam trang chủ, Uẩn Tú sơn trang đã sớm bị tiên minh gạch tên, nơi này chưa tới lượt ngươi nói chuyện."

"Từ lâu đã nghe nói Cao tu sĩ mắt cao hơn đầu, không coi ai ra gì, nhưng Minh Nguyệt sơn trang các ngươi và Uẩn Tú sơn trang đều bị tiên minh gạch tên, Minh Nguyệt sơn trang không còn, ngươi lấy gì mà ra oai trước mặt ta?" Nam Tư Nguyệt cười nhạt, nhưng nụ cười không vào trong đáy mắt: "Tuy Uẩn Tú sơn trang không còn trong tiên minh, nhưng cũng không phải là nơi mà một kim đan nhỏ bé có thể làm loạn."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.