Lúc Thiên Việt tỉnh lại, cơn đau đã qua đi. Nhưng cả người mềm nhũn, cổ họng càng khô rát giống như sắp phun ra lửa. Khẽ cử động định xuống giường lấy chút nước uống, Dĩ Thành đã đẩy cửa bước vào, trên tay cầm theo một cốc nước.
Dĩ Thành nói: “Dậy rồi? Có khát không? Uống chút nước đi, nhưng mà không được uống nhiều.”
Quả nhiên, nước ấm chỉ non nửa cốc.
Thiên Việt uống cạn một hơi, hé miệng, muốn xin thêm chút nữa, đột nhiên lại ngượng ngùng, chỉ rũ my, ôm chặt cái cốc không buông. Dĩ Thành kéo hai lần cũng không lấy lại được cốc nước, hiểu ý, mỉm cười xoa đầu, nói: “Không được nha, anh lên mạng xem thử, chứng viêm túi mật này, lúc phát tác, không được uống quá nhiều nước.”
Thiên Việt nói: “Qua một đêm không ngờ anh trở thành chuyên gia rồi.” Trong thanh âm bất giác mang theo chút ấm ức hòa lẫn bướng bỉnh.
Dĩ Thành không khỏi mềm lòng, nói: “Vậy thêm chút nữa thôi, một chút thôi đấy.” Nói xong đi ra, chốc lát đã mang đến một cốc nước chỉ lưng lửng nơi đáy, Thiên Việt lại một hơi uống sạch, lần này lập tức đặt cốc xuống, rúc vào trong chăn.
Dĩ Thành túm lấy chiếc chăn bị cậu trùm kín đầu kéo xuống: “Việt Việt, trùm kín như vậy, sẽ bị ngộp đó.”
Thiên Việt lại kéo chăn lên, che đi miệng và mũi, chỉ chừa lại đôi mắt đen láy, trong ngần như nước nhìn Dĩ Thành.
Khoảnh khắc đó, cả hai đều có chút mơ hồ, dường như những ngày tháng cũ, đang chậm rãi ùa về.
Thiên Việt nghĩ, e rằng mình đã không thể quay lại được nữa. Nhất định không thể quay lại được nữa.
Dĩ Thành thấy Thiên Việt xoay mặt đi, cũng đứng dậy, lúc này mới phát hiện, đôi tay mình đã siết chặt thành nắm, cả đốt tay cũng tê dại đau nhức.
Giây phút ấy, anh hiểu tình cảm mình dành cho em trai nhà bên năm nào đã thực sự thay đổi.
Anh nghĩ, không ngờ mình lại có dục vọng với Việt Việt!
Thế nhưng, anh lại sợ xung động nhất thời của mình sẽ khơi gợi những ký ức không hay của Việt Việt.
Dĩ Thành xoay người định ra ngoài, chợt nghe thấy Thiên Việt hỏi: “Hôm nay anh không đi làm sao?”
Dĩ Thành ngây ngô cười nói: “Không đi. Ở nhà với em.”
Thiên Việt nói: “Vậy không được, làm lỡ chuyện quan trọng của anh thì sao.”
Chỉ một câu đơn giản vài chữ, Thiên Việt lại như chim sợ cành cong, kéo giãn khoảng cách giữa mình và Dĩ Thành.
Dĩ Thành ôn hòa nói: “Không đâu. Hôm qua đã nhận được điện thoại của công ty rồi. Hàng lần này, đã vận chuyển hết, sáng sớm nay chỉ còn xe không chạy về. Chú Lý rất giàu kinh nghiệm, sẽ không vấn đề gì đâu. Còn có Ninh Khả trông coi nữa. Chưa kể… anh cũng không yên tâm để bệnh nhân ở nhà một mình.
Thiên Việt khẽ gọi: “Anh Dĩ Thành.”
Dĩ Thành nói: “Chuyện gì?”
Trong lòng Thiên Việt có ngàn vạn mối tơ vò, không biết nên bắt đầu từ đâu. Đành đáp: “Không, chỉ gọi anh một tiếng thôi. Không có gì.”
Thiên Việt bị ốm hai ngày, Dĩ Thành cũng ở nhà suốt hai ngày với cậu.
Sang ngày thứ ba, Thiên Việt rốt cuộc cũng khỏe hơn, Dĩ Thành nói: “Ăn cháo hai hôm liền, hôm nay có mua cá, hấp cho em ăn chịu không?”
Thiên Việt nằm trên sofa trong phòng khách, hai cánh tay từ trên tay vịn rũ xuống tận nền gạch, đưa qua đưa lại, nói: “Em nói anh sẽ nuôi em đến kén ăn luôn cho xem. Hay là sau này anh mở một tiệm cơm đi, em sẽ tới ủng hộ.”
Dĩ Thành nói: “Việt Việt, Việt Việt, em nha… em nha…”
Thiên Việt khẽ bật cười.
Dĩ Thành nói: “Việt Việt, lúc ăn cá phải cẩn thận, đừng như hồi nhỏ lần nào cũng bị hóc xương.”
Còn chưa dứt lời, Thiên Việt đã bị nghẹn.
Xương bị mắc ngay cuống họng, nuốt xuống không được nhả ra cũng không xong. Thiên Việt bị nghẹn đến mặt mày đỏ bừng.
Dĩ Thành nóng ruột: “Mau nuốt nắm cơm này đi.”
Nuốt liền hai nắm cơm cũng không có tác dụng. Dĩ Thành vội đem giấm ra, rót một thìa, xương không trôi xuống, ngược lại Thiên Việt còn bị sặc đến nằm gục trên bàn, ho đến thở không ra hơi.
Dĩ Thành càng hoảng hốt, chà tay: “Việt Việt, không ổn thật rồi, chúng ta đến bệnh viện đi.”
Thiên Việt ho đến hít thở cũng khó khăn: “Vậy… vậy mặt… mặt mũi em… phải… phải giấu… đi đâu.”
Cuối cùng cũng ngừng ho, Thiên Việt thở hắt một hơi, bỗng nhiên nói: “Ấy, nuốt xuống rồi.”
Dĩ Thành nhoẻn miệng cười rộ lên: “Việt Việt, em đúng là thích hù dọa người ta.”
Thiên Việt cụp mắt: “Em không phải dọa anh, mà là… diễn xuất khuynh tình.”
Dĩ Thành nhẹ giọng gọi: “Việt Việt.”
Thiên Việt không chịu ngẩng đầu lên: “Chuyện gì?”
Dĩ Thành thở dài: “Không có gì. Đúng rồi, anh… anh mấy hôm nay tù túng trong nhà. Hay là buổi chiều chúng ta ra ngoài dạo một chút. Hiếm khi trời đẹp như vậy.”
Thiên Việt nói: “Ừm, em đi tắm trước đã.”
Lúc Thiên Việt tắm xong bước ra, đã thay quần áo để đi dạo, nhưng mái tóc vẫn còn ẩm, đi trong nhà, nước men theo đuôi tóc nhỏ xuống người cậu lẫn nền gạch.
Dĩ Thành thấy vậy, bèn lấy chiếc khăn lớn, để Thiên Việt ngồi trên sofa, còn mình đứng phía trước chăm chú lau khô tóc cho cậu.
Tấm khăn to đùng che khuất đi khuôn mặt của Thiên Việt, Thiên Việt ngồi dưới thấp giọng cười.
Dĩ Thành lấy khăn ra, đối diện gương mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt của cậu.
Khoảng cách gần như vậy, Dĩ Thành có thể nhìn thấy cả lông tơ mềm mại trên mặt Thiên Việt, trong đôi mắt đen trắng rõ rệt, phản chiếu hai khuôn mặt nhỏ xíu của mình, vừa khao khát vừa khẩn trương.
Hình ảnh mình trong vòng sáng kia dần dần mờ đi, cuối cùng không còn thấy tung tích nữa.
Là Thiên Việt quay đầu. Thiên Việt nghĩ, thì ra, thì ra, có thể đến gần Dĩ Thành, chỉ là Việt Việt, còn Tô Tô, thì không thể.
Rõ ràng đã gần đến thế, lại một lần nữa kéo xa hơn.
Buổi chiều, Thị Dĩ Thành lái mô tô chở Thiên Việt đến Bắc Cực các mà lúc nhỏ họ thường tới.
Trong khu rừng rậm rạp, có một tòa biệt viện của Tống Tử Văn (*) năm xưa. Đằng sau biệt viện là sườn dốc. Hơi âm u, trong không khí tràn ngập mùi cỏ xanh ẩm ướt. Ngải cứu phát triển tươi tốt cao hơn nửa thân người. Đặc biệt tĩnh lặng.
Trên khoảng đất trống trong rừng, Thiên Việt nằm trên tấm thảm nhựa được Dĩ Thành lót sẵn, Dĩ Thành nằm bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cậu.
Thiên Việt hôm nay không đeo cặp kính gọng đen nho nhỏ kia nữa, khẽ nheo mắt, như đang suy tư. Ánh sáng nhàn nhạt rải trên gương mặt lẫn thân thể cậu, Dĩ Thành đột nhiên cảm thấy cậu giống như sắp tan biến theo vầng sáng này, nhịn không được đưa tay, nắm lấy bàn tay Thiên Việt.
Bàn tay Thiên Việt bao bọc trong bàn tay thô ráp ấm áp kia, loại cảm giác êm dịu bình yên này, thật khiến người ta quyến luyến, Thiên Việt suýt nữa đã buột miệng nói ra nghi vấn vẫn luôn quanh quẩn trong lòng bấy lâu.
Dĩ Thành, anh, có phải vẫn đang tìm kiếm Việt Việt, một Việt Việt đúng như trong cảm nhận của anh?
Dĩ Thành từ tốn nói: “Việt Việt, em còn nhớ không, hồi nhỏ, có một lần, chúng ta lên đây chơi, em bị một con ong mật đốt sau gáy, sợ đến khóc nức nở, còn không ngừng hỏi anh, ‘Em có chết không? Em có chết không?’ Lúc ra về, chân em cũng nhũn ra, anh đành phải cõng em suốt dọc đường. Việt Việt này, em lúc nhỏ, đúng là một đứa trẻ nhút nhát.”
Đứa trẻ nhút nhát ấy, ngay cả ong mật cũng sợ, nhưng nhiều năm sau, lại liều lĩnh dũng cảm cũng mù quáng hy sinh vì tình.
Thiên Việt trở mình nói: “Dĩ Thành, anh có bằng lòng cõng em lần nữa không?”
Thiên Việt nằm phục trên bờ vai rộng lớn rắn chắc của anh, vùi đầu vào cổ, trên người Dĩ Thành, mang theo khí tức như ánh mặt trời, rực rỡ lại ấm áp. Thiên Việt nghĩ, ba tháng, vẫn còn thời gian hơn hai tháng nữa. Sau đó, em vẫn sẽ rời xa nơi đây. Như vậy, những ngày tháng sau này, mỗi khi anh nhớ đến Việt Việt, có lẽ còn có thể giống như hôm nay, nhớ thật nhiều, nhớ thật rõ.
———-
(*) Tống Tử Văn: Một doanh nhân và chính trị gia nổi bật đầu thế kỷ XX của Trung Hoa Dân Quốc, có ba người anh em rể nổi tiếng là Tôn Trung Sơn, Tưởng Giới Thạch và Khổng Tường Hy.