Thiên Lý Khởi Giải

Chương 2: Xin cứ từ từ dùng



Ba người họ ở chung một gian trên tàu.

Vừa vào phòng, đóng cửa lại, Lý Sí liền khóa tay phải của Thẩm Thiên Việt vào cột đầu giường.

Trần Bác Văn để ý, hắn dùng một góc độ cực kỳ xảo quyệt, bởi vậy, tay phải của Thẩm Thiên Việt, bị vặn ra sau lưng, không bao lâu sau, cánh tay kia nhất định sẽ bị chuột rút, đau đến tái tê.

Trần Bác Văn thấy thế, suy nghĩ một hồi, cũng không mở miệng.

Sắc mặt Thẩm Thiên Việt lại đặc biệt bình tĩnh, trong tàu ấm hơn bên ngoài rất nhiều, đôi môi cậu dần dần khôi phục chút huyết sắc.

Trần Bác Văn nghĩ, tên nhóc này, bộ dáng thực sự rất khá. Như bạch sơn hắc thuỷ, không hề có gam màu nào dư thừa, nhưng ghi dấu ấn vào lòng người liền không dễ phai nhạt.

Tàu từ từ rời ga.

Lý Sí đột nhiên nói: “Thẩm Thiên Việt, ngươi nhìn Cát Lâm lần cuối đi, e rằng sau này ngươi không còn cơ hội nữa đâu.”

Trần Bác Văn hiểu tâm tư Lý Sí, hắn biết Thẩm Thiên Việt là đồng tính, trong lòng vẫn luôn tồn tại một cái gai, lại xen lẫn chút hiếu kỳ, thỉnh thoảng còn muốn gây sự, phân nửa là trêu cợt phân nửa là thăm dò, tự nhận là người bình thường nên trước mặt người ta hữu ý vô ý cảm thấy mình ưu việt hơn, loại tổn thương này, giống như cát trộn trong cơm. Trần Bác Văn cũng lười quản hắn.

Thẩm Thiên Việt vốn luôn trông ra ngoài cửa sổ đột nhiên quay đầu lại, nói “Không sao, thành phố này, đã khắc sâu trong lòng tôi rồi.”

Thái độ cậu ung dung, vẻ mặt bình thản, nói chuyện ôn hòa, thực sự không giống đang khiêu khích. Lý Sí thoáng ngẩn người.

Tàu bắt đầu tăng tốc.

Trần Bác Văn biết, trạm kế tiếp, là Trường Xuân.

Hắn sẽ không quên thành phố này, vĩnh viễn không quên.

Vợ Trần Bác Văn Hoàng Giai Mẫn, là người Trường Xuân.

Bảy năm trước, vào đêm trước hôn lễ của hai người, hắn cùng Giai Mẫn đi Trường Xuân.

Cho đến hôm nay, hắn vẫn nhớ như in, đó là một ngày cuối tháng mười, khí trời ấm hơn bây giờ đôi chút.

Hắn nhớ đêm ấy, hắn và Giai Mẫn cùng tản bộ trên đường Stalin (một vị tướng nổi tiếng của nước Nga trong chiến tranh Xô – Đức), Giai Mẫn mặc một chiếc áo bông dày và quần nỉ dài. Giai Mẫn kéo hắn đi, tươi cười vui vẻ, còn nói không ngừng, những mảng khí trắng bọn họ thở ra, đều hòa vào bầu không khí trong lành của buổi tối. Lúc đó, trên đường gần như chẳng còn ai, hai bên đường là kiến trúc mang phong cách Nga, những hàng cây trên đường cũng rụng sạch lá, nhánh cây trơ trụi như muốn vươn tới bầu trời tối đen như mực, giống một bức tranh thủy mặc. Hắn còn nhớ tại công viên Nam Hồ, đã chụp ảnh cho Giai Mẫn, Giai Mẫn ngồi trên thềm đá, ôm má, khóm hoa sau lưng Giai Mẫn cũng ló mặt, hàm tiếu nhìn vào ống kính.

Bức ảnh này, ngay cả cậu giúp việc ở hiệu ảnh màu nhìn thấy, cũng khen Giai Mẫn trông thật xinh đẹp. Đôi mắt Giai Mẫn to tròn, nơi đuôi mắt hẹp lại thành một góc nhọn nho nhỏ, giống như nòng nọc, ngây thơ, trong sáng, duyên dáng như lúc nào cũng mang ý cười. Trần Bác Văn vẫn nhớ, khi đó, cô luôn cười như vậy, tuy phải xa quê hương, tuy người nhà của cô, bởi vì cô muốn lấy chồng xa, nên không được vui lắm, cũng chẳng mấy hài lòng với nghề nghiệp của Trần Bác Văn, nhưng bản thân Giai Mẫn, trong lòng ngập tràn hạnh phúc. Cô khăn gói tất cả đồ đạc, ngay cả những viên kẹo lúc nhỏ nhặt được trong đám cưới người ta cũng không nỡ bỏ lại, cuối cùng ở ngay ga tàu hỏa thuê một cái container mini vận chuyển tất cả những thứ kia. Trần Bác Văn nhớ mình đã hỏi cô, “Cần gì dọn sạch như vậy, sau này còn có thể trở về mà.” Giai Mẫn nói: “Đương nhiên phải dọn hết chứ, hiện tại em đã có nhà riêng, em phải mang theo những thứ em thích, sống với anh cả đời.”

“Anh Trần, uống nước đi.” Lý Sí đặt một ly nước trước mặt Trần Bác Văn, hỏi: “Nghĩ gì mà nghĩ đến nhập thần thế?”

“Không. Đang nghĩ quảng trường Văn Hóa ở Trường Xuân thật đẹp.”

“Trước đây anh Trần từng đến vùng Đông Bắc sao?”

Trần Bác Văn cầm ly lên, vùi mặt uống nước, “Làm hình cảnh đã mười năm, có nơi nào ở Trung Quốc chưa đi qua? Cậu chờ xem, có đủ thời gian cho cậu chạy đấy.”

Lý Sí cười hì hì.

Ngoài cửa sổ, là khung cảnh rộng lớn của miền Bắc. Dưới ánh hoàng hôn mênh mông, từng cánh đồng đã qua mùa gặt, từng hàng cây trụi lá, cứ vùn vụt lướt qua bên cửa sổ, liên miên bất tận.

Hành trình dài đằng đẳng, quả thật cực kỳ vô vị. Chưa hết, phạm nhân lần này, còn đặc biệt im lặng, khiến người an tâm. Chỉ chốc lát sau, Lý Sí đã bắt đầu chán đến phát hoảng.

“Này …” Hắn đá đá Thẩm Thiên Việt, “Dù sao cũng không có gì làm, kể chuyện của ngươi một chút đi?”

Trần Bác Văn ho một tiếng. Tên nhóc này, đúng là non nớt không hiểu chuyện, ở đâu ra loại yêu cầu như thế, không hợp quy củ, mà đây cũng không phải phòng thẩm vấn.

Thẩm Thiên Việt không lên tiếng, đôi mắt bình tĩnh nhìn qua, rồi quay về.

Lý Sí nhận được lời từ chối tế nhị, ánh mắt sắc bén phóng qua, đã thấy ánh mắt Thẩm Thiên Việt hướng ra phía ngoài cửa sổ, dường như đang nhớ đến chuyện gì.

Mới đó đã là bữa ăn chiều.

Lý Sí mua về mấy hộp cơm.

Phần của hắn và Trần Bác Văn, rõ ràng thịnh soạn hơn rất nhiều.

Trần Bác Văn nói: “Tên nhóc này, vung tay quá trán à.”

Lý Sí cười nói: “Là em mời anh Trần mà.”

Thẩm Thiên Việt bị khóa tay phải, cũng không thuận tay trái, cử động đương nhiên khó khăn, Lý Sí chỉ bàng quan nhìn hắn.

Trong hộp cơm của cậu, là một phần trứng sốt cà cực tầm thường.

Mà cà dường như vẫn chưa chín lắm, còn bị xắt thành từng khối to, sắc đỏ lẫn lộn với màu xanh. Trứng thì gần như nhìn không ra. Thẩm Thiên Việt chậm rãi dùng đũa gắp bỏ vào miệng. Có chút vụng về, nhưng không chật vật.

Có thể thấy, cậu xuất thân từ một gia đình gia giáo rất tốt, lúc ăn gần như không phát ra tiếng động.

Lý Sí nhìn cậu nửa ngày bỗng nhiên nói: “Thứ chua như vậy cũng có thể nuốt được, không buồn nôn sao?”

Trần Bác Văn âm thầm duỗi chân đạp hắn một cước.

Thanh niên kia lại ngẩng đầu lên, nhìn Lý Sí. Đôi mắt trong ngần, không hề gợn sóng, như mặt hồ phẳng lặng dưới ánh trăng.

Đột nhiên, cậu mỉm cười.

Nụ cười trong trẻo, thiện ý nhưng xa lạ, như gió xuân thoảng qua. Lại như nụ cười của một người khoan dung, không chấp nhặt với đứa trẻ bướng bỉnh. Còn đứa trẻ bướng bỉnh kia, chính là Lý Sí.

Lý Sí càng lúc càng mất tự nhiên, nhiệt độ trong người cứ vọt lên từng bậc. Giọng điệu hung dữ quát: “Nhìn gì mà nhìn!”

Thẩm Thiên Việt cúi đầu, một tay dọn dẹp phần cơm còn dang dở. Cậu làm rất chậm, không vội không vàng. Sau đó nói: “Tôi ăn xong rồi. Xin từ từ thưởng thức.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.