Cừu Đại Đồng đậu xe ở cổng sau trường đại học, gã biết cổng sau này gần với ký túc xá, hầu hết sinh viên vào lúc chập tối đều ra vào nơi này.
Gã đợi ba ngày, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Thẩm Thiên Việt kia.
Ngày thứ tư, cuối cùng gã gặp được Thiên Việt.
Cừu Đại Đồng từ trong xe bước ra, chắn trước mặt cậu. Gọi: “Thẩm Thiên Việt.”
Thiếu niên đứng lại, lẳng lặng nhìn gã, Cừu Đại Đồng nghĩ, trong lòng cậu có lẽ sục sôi căm hận mình, nhưng biểu hiện bên ngoài, lại là lẳng lặng như nước.
Cừu Đại Đồng đột nhiên cảm thấy có chút lúng túng khi đối diện đôi mắt trong ngần như nước kia, là cảm giác đã bao năm qua chưa từng có.
Để che đậy, gã bước lên một bước kéo cánh tay Thiên Việt.
Thiên Việt quét mắt nhìn bàn tay to lớn đặt trên cánh tay mình, không lên tiếng, sau đó, tự động mở cửa xe, ngồi vào trong.
Cừu Đại Đồng quả thật có chút không ngờ. Vội lên xe, nhanh chóng lái đến một nơi yên tĩnh. Lúc này mới quay đầu lại, nhìn Thiên Việt, nói: “Thẩm Thiên Việt, tôi đợi cậu nhiều ngày như vậy, là muốn nói tiếng xin lỗi cậu. Như vậy, lương tâm của tôi cũng dễ chịu hơn.”
Thiên Việt nói: “Ồ, lương tâm của ông. Vậy, tôi tiếp nhận lời xin lỗi này, tôi đi. Ông cũng thu hồi lại lương tâm của mình đi.”
Cừu Đại Đồng một phen bắt lấy cậu: “Khoan, tôi nói, không bằng, cậu theo tôi đi. Tên Kế Hiểu đó, địa vị rất cao, cậu không với tới hắn đâu. Tôi chu cấp chi phí đại học cho cậu, cậu muốn học bao lâu cũng được, tôi đều sẽ chu cấp cho cậu. Thế nào?”
Thiên Việt đột nhiên mỉm cười, trong ánh chiều tà, nụ cười vẻ như rạng ngời.
Cậu hất tay ra, cũng không quay đầu, bước xuống xe.
Cừu Đại Đồng ngơ ngác nhìn, gã cảm thấy bản thân giống như một tên hề biểu diễn vụng về. Thẩm Thiên Việt không huýt sáo chế giễu gã, quả thật tu dưỡng rất tốt.
Gã ngồi trong xe suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng, gã đưa ra một kết luận, gã thử ngẫm lại, đuổi theo Thẩm Thiên Việt, cậu hấp dẫn mình, gã thích đôi mắt trong sáng của Thiên Việt, bộ dáng sạch sẽ xuất trần, Cừu Đại Đồng nghĩ nhiều năm như vậy rốt cuộc động tâm một lần, không ngờ lại là một thiếu niên. Gã ngồi trong xe ha hả cười lớn.
Sau đó, giống như bình thường đến trường đợi Thiên Việt, có lúc không gặp được, có lúc sẽ gặp được, Thiên Việt giống như hoàn toàn không nhìn thấy gã, đi ngang qua người, gã cũng không giận, cũng không vội, lần sau lại đến.
Có người nhận ra gã.
Xe của gã, quá chói mắt, còn có người gã.
Đài truyền hình có một kênh đời sống, trong đó có một chuyên mục, mỗi ngày sẽ giới thiệu một quán ăn đặc sắc ở thành phố N, có rất nhiều quán ăn, là Cừu Đại Đồng mở, có cảnh gã ngay ngắn ngồi sau bàn giám đốc. Cừu Đại Đồng đã ngoài bốn mươi, cao lớn cường tráng, cũng không khó coi, thậm chí trước nay đặt biệt chú trọng vấn đề trang phục, cũng không phải quần tây giày da, mà là kiểu ăn mặc đơn giản, bề ngoài giản dị này, kỳ thực một chiếc áo len không thôi tương đương với tiền lương một năm của một công nhân. Lại còn mời chuyên gia đến phối màu sắc.
Gã vẫn luôn đứng bên xe như vậy, nhìn Thiên Việt hững hờ đi ngang qua, lại lên xe rời đi.
Gã còn chưa kịp đi bước thứ hai, thì việc làm ăn lại xảy ra chút chuyện ngoài ý, phải đi vài ngày.
Trong mấy ngày này, mọi chuyện đã chuyển biến theo chiều hướng không còn nằm trong sự khống chế của gã nữa.
Thiên Việt sau một buổi học, ở hành lang trong khoa, gặp một người phụ nữ.
Bà ta mặc áo lông thú, màu nâu vàng, kiểu dáng giống áo khoác dài, dáng người rất cao. Đến trước mặt cậu, hỏi: “Mày là Thẩm Thiên Việt.”
Thiên Việt gật đầu.
Một cái tát nặng nề giáng xuống, đánh Thiên Việt lui về sau hai bước, đầu đập vào tường trên hành lang.
Chung quanh đều yên tĩnh, mọi ánh mắt đều tập trung lại, tất cả mọi người quên cả khuyên can.
Một người phụ nữ gần bốn mươi, một thiếu niên hai mươi tuổi, tình cảnh này thật sự có chút kỳ quái. Trong kỳ quái, dường như có điều vô cùng khó hiểu, ngọ nguậy chui ra.
Bà ta chậm rãi nói: “Thẩm Thiên Việt, đây là giáo huấn nho nhỏ cho mày. Không nên có bất kỳ dính dáng gì với chồng ta, Cừu Đại Đồng. Là đàn ông lại đi chèo kéo đàn ông, cái giá phải trả là rất lớn. Mày nghe hiểu không?”
Bà ta chính là vợ của Cừu Đại Đồng. Những chuyện phong lưu của chồng mình bà đều biết, mỗi một lần, chỉ cần bà tìm được người đó, nhất định sẽ đến tận cửa làm ầm ĩ một trận. Gã không hối cải, bà cũng không chịu thỏa hiệp, bà sẽ lại cùng gã giằng co một hồi. Có lẽ sẽ có một ngày chán ghét, nhưng chỉ cần bây giờ chưa còn chán, thì bà vẫn còn tiếp tục làm loạn, gã cũng sẽ tiếp tục phong lưu.
Bà quay đầu bỏ đi, hai bên đều là ánh nhìn, kỳ quái có, kinh dị có, miệt thị có, đồng tình có, muôn hình muôn vẻ.
Trong lòng bà có phần thích thú nghĩ, đi gây chuyện với con trai, đúng là lần đầu.
Lưng Thiên Việt, dựa vào tường, cậu ăn mặc mỏng manh, có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo xông đến phủ lên tim lên phổi.
Sau đó, khắp trường đều biết chuyện này. Sau đó, tệ hơn là có lời đồn truyền ra. Sau đó, trong trường tiến hành thôi học Thiên Việt.
Ngày cuối cùng Thiên Việt ở trong ký túc xá, mẹ của cậu gọi điện cho cậu.
Khi đó, cha sớm đã ra nước ngoài, mẹ cũng đi theo một người đàn ông Bỉ mới quen.
Lần này trở về, mẹ nói với cậu, bà đã kết hôn với người Bỉ kia. Bà đến thăm Thiên Việt, sau này, e rằng núi cao sông dài, khó mà gặp lại.
Thiên Việt nói với bà, cậu muốn gặp riêng vị tiên sinh kia, có được không?
Thiên Việt cùng người đàn ông kia ngồi trong gian cafe hơi khuất ở một nhà hàng sang trọng.
Người này tuổi tác cũng không nhỏ, đôi mắt màu xám lại lộ ra dáng vẻ ngây thơ. Thân hình hơi mập, cường tráng hồng nhuận, giống như là người có tính tình rất tốt. Thiên Việt kỳ thực là muốn thay mẹ mình đánh giá thử người này, đột nhiên nghĩ, mắt nhìn người của mình, thật đúng là không giỏi. Trong lòng thoáng chán nản.
Cậu dùng tiếng Pháp nói chuyện với người kia.
Thiên Việt hỏi: “Ông rất yêu mẹ tôi?”
Người kia đáp: “Đương nhiên. Nếu không, tôi sẽ không kết hôn lần nữa. Đây là cuộc hôn nhân thứ ba của tôi. Nếu không phải là yêu, đã không quyết tâm kết hôn lần nữa.”
Ý cười hiện lên giữa hàng lông mày cậu, dập dềnh như nước. “Ồ.” Cậu nói, “Ông sẽ mua cho mẹ chiếc nhẫn kim cương thật lớn?”
Người kia đáp: “Phải, bé cưng. Mẹ của con huyền bí như vậy, đẹp như vậy, xứng với viên kim cương lớn nhất.”
Người kia lại cười nói: “Con với cô ấy thật giống nhau. Trẻ con phương Đông, trưởng thành thật sự rất trẻ, con của ta cũng không lớn hơn con bao nhiêu, nhưng nhìn nó lại giống như chú của con…”
Thiên Việt cắt ngang nói: “Ông sẽ yêu thương, bảo vệ mẹ tôi cả đời chứ?”
Người kia nói: “Đúng rồi, nhóc ạ.”
Thiên Việt chậm rãi uống xong một tách cafe: “Đừng quên, mỗi ngày nói với mẹ một câu ‘Anh yêu em’. Còn nữa, đừng gọi tôi là nhóc.”
Người kia nháy mắt, bỗng nhiên có phần tinh nghịch: “Được, được.”
Ngày thứ ba bà đi. Trước khi đi, bà đưa cho Thiên Việt một số tiền. Bỏ trong một phong thư, nhét vào tay Thiên Việt.
Sau khi lên máy bay, đầu có chút đau. Khi lấy thuốc trong hành lý ra phát hiện phong thư kia, nằm trên quần áo, bên trong còn có một bức thư.
Thiên Việt viết: “Số tiền này, mẹ giữ lại. Khi không thể dựa vào tình yêu, có lẽ mẹ sẽ cần nó. Mẹ, tự bảo trọng.”
Thiên Việt nghĩ, bức thư do con trai mình viết, bà có lẽ sẽ giữ lại số tiền này, sau đó, bà sẽ hiểu được chừa lại đường lui cho bản thân mình. Có lẽ sẽ không đem số tiền này đổi lấy một đôi hoa tai Kutchinsky, hay là một chiếc ghim cài áo Cartier, hay là, một chuyến du lịch xa hoa trên biển Aegean.
Mẹ của cậu khó mà có thể quay đầu được.
Thiên Việt nghĩ, mẹ, chúng ta đều giống nhau.
Đối với tình yêu đều vô cùng khát khao.
Chỉ là, chúng ta, đều dùng sai phương thức rồi, đều, dùng sai phương thức rồi.
Thiên Việt rời khỏi trường học.
Cậu thuê một căn phòng bên ngoài. Cậu không có nhiều tiền tích góp, cho nên điều kiện của phòng thuê không tốt lắm, lại khá xa trung tâm. Cậu bắt đầu quá trình tìm kiếm công việc vô cùng khó khăn của mình.
Cậu chẳng qua chỉ là thiếu niên có bằng cấp ba, thể lực lại không tốt. Đành đến quán bar đánh đàn.
Cậu gặp một vài người, cũng không làm tiếp nữa, đổi hết việc này sang việc khác. Sinh bệnh một hồi, công việc trong quán bar cũng bỏ. Sau đó, cứ vậy mà trượt dài, trượt dài.
Khi trượt ngã đến tận cùng, ngược lại cái gì cũng không nghĩ đến.
Thiên Việt nói, anh Dĩ Thành, mấy năm qua em chính là như vậy.
Dĩ Thành nói, sau này, sẽ không nữa đâu.
Sẽ không. Tuyệt đối không. Yên tâm, Việt Việt. Em có anh, có anh.