Thiên Lý Khởi Giải

Chương 40: Anh, đừng bỏ rơi em



Thiên Việt rất khó hiểu bản thân vì sao có thể bình tĩnh như vậy, cậu nghĩ mọi chuyện đều không phải sự thật, trưa hôm qua cậu còn nói chuyện với Dĩ Thành, Dĩ Thành còn nói với cậu, phải đóng cửa sổ rồi đi ngủ. Có lẽ, mọi thứ chẳng qua là một giấc mộng hoang đường, hoặc là, một trò đùa xấu xa.

_______

Dĩ Thành cũng nhìn bọn họ.

Chậm rãi bước đến ngồi xuống cạnh bàn.

Ánh mắt của cha luôn nhìn chằm chằm vào mình.

Mọi người ngồi xuống xong, cha mở miệng nói.

“Hôm nay mọi người đều ở đây, lời cần nói thì cũng nên nói thôi. Thị Dĩ Thành, ta xem ra, mày đã quyết tâm rồi, cũng được, từ nay về sau ta xem như không có đứa con như mày.”

Cha dùng ánh mắt ngăn cản ý định mở miệng của mẹ, tiếp tục nói: “Chúng ta, thoát ly quan hệ. Căn hộ này, là năm đó cho hai lão già chúng ta, vốn muốn để lại cho mày cưới vợ. Nếu bây giờ đã không còn là con trai ta, không thể lại chiếm căn hộ này được. Nhà chúng ta tuy nghèo ít người, nhưng cũng có quy củ của mình, con gái không thể chia tài sản, căn hộ này, về sau để lại cho Dĩ Cương. Mày chuyển đi đi. Mặt khác, ta cùng mẹ mày nuôi mày lớn như vậy, tốn rất nhiều tiền, ta không tính toán với con trai, nhưng phải tính rõ ràng với mày. Đưa ra năm mươi vạn, chúng ta thanh toán sòng phẳng, từ nay chúng ta đi đường cái của chúng ta, mày đi cầu độc mộc của mày. Có bản lĩnh, mày cùng đàn ông sinh con cũng không phải chuyện liên quan đến ta, ta cũng không tham gì một tiếng ông kia.”

Trong lòng Dĩ Thành đột nhiên trống rỗng, thì ra, bọn họ không cần anh, bọn họ đuổi anh ra khỏi nhà. Anh không thể gọi người này là cha nữa, không còn là em trai của anh chị nữa, không còn là đứa con út trong nhà nữa, ngoại trừ một cái họ, đã không còn bất cứ quan hệ gì với gia đình này nữa.

Buổi trưa ngày đó, khi Dĩ Thành rời khỏi nhà, chỉ mang theo một ít quần áo và đồ dùng tùy thân, cuối cùng cha nói: “Đàn dương cầm này tìm người chuyển đi đi. Nhà chúng ta không chứa nổi thứ này.”

Chị gái nhân lúc không chú ý mà đuổi theo: “Tiểu Thành, Tiểu Thành.” Cô nói: “Cha không phải thật sự muốn đuổi em, không phải thật sự muốn tiền của em, Tiểu Thành, em cắt đứt với Thẩm Thiên Việt đi. Chúng ta vẫn là người một nhà.”

Dĩ Thành nhìn cô, lắc đầu: “Không đươc,” anh nói: “Không được.”

Trán chị gái dán chặt trên cánh tay hắn, nói: “Em không cần chúng ta nữa sao? Chúng ta là người một nhà, khó khăn lắm mới có được ngày hôm nay.”

Dĩ Thành ôm lấy vai chị gái: “Chúng ta vĩnh viễn là người thân, chị, em thật lòng yêu Thiên Việt, em không phải biến thái. Em chỉ là không thể từ bỏ em ấy.”

Dĩ Thành về công ty của mình trước.

Ninh Khả gọi cho anh, bảo mới đây vừa nhận được một đơn đặt hàng, có xe hàng cần chuyển gấp, ba tài xế của công ty đều lái xe ra ngoài rồi, Dĩ Thành nói, chuyến này để anh đi.

Trước khi đi, Dĩ Thành gọi điện cho Việt Việt, nói: “Việt Việt, anh phải lái xe đi một chuyến.”

Thiên Việt nói: “Tối qua anh không ngủ đủ, sao không bảo người khác đi.”

Dĩ Thành cười nói: “Đều chạy xe cả rồi. Nhanh thôi, ngày mai sẽ trở về.” Chập chừng, Dĩ Thành vẫn nói: “Việt Việt, từ sau em phải thu lưu anh rồi.”

Thiên Việt ở đầu bên kia nói: “Cái gì?”

Dĩ Thành nói: “Anh rời khỏi nhà rồi. Việt Việt, anh làm khách trọ chỗ em được không? Tiền thuê nhà chúng ta cùng trả.”

Thiên Việt nói: “Không cần, anh phụ trách nấu cơm thay tiền thuê là được.”

Dĩ Thành nói: “Được.”

Thiên Việt lại nói: “Còn phải giặt quần áo, quét dọn, trong nhà có đồ gì hư hỏng anh phải sửa, cơm thừa rau thừa anh phải ăn hết.”

Dĩ Thành ha ha cười: “Còn nữa không?”

Thiên Việt nói: “Còn nữa, mau về sớm chút. Mau trở về.”

Dĩ Thành nói: “Được.”

Âm thanh dòng điện đặc biệt mỏng manh bên trong điện thoại, còn có hơi thở rất khẽ của cả hai.

Thiên Việt nói: “Cúp máy đi. Lát nữa di động lại hết pin.”

Dĩ Thành nói: “Em quên anh có hai chiếc di động sao, còn có cái này.” Từ trong túi móc ra túi tiền lẻ, đung đưa, tiếng leng keng vang lên truyền qua đầu dây bên kia: “Quên sao?”

Thiên Việt nói: “Không quên, điện thoại cuồng nhân.”

Trước khi cúp máy, Dĩ Thành gọi: “Việt Việt,” trong nháy mắt, anh rất muốn nói, Việt Việt, hôn anh. Mở miệng lại thành: “Việt Việt, buổi tối có lẽ trời mưa, đóng cửa sổ rồi ngủ.”

Thiên Việt ở đầu bên kia, khì khì cười, một tiếng “nhớ” truyền qua điện thoại, lời nói còn mang theo ý cười: “Đóng anh một con dấu, Thị Dĩ Thành.”

Khi Dĩ Thành đi, trời bắt đầu mưa.

Giọt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống, rất nhanh thấm vào đất.

Dĩ Thành ngẩng đầu nhìn trời, mỉm cười nghĩ, đã đầu tháng bảy, năm nay có lẽ là một mùa hè mát mẻ.

Lần này, là lần đầu tiên Dĩ Thành không đúng hẹn gọi cho Thiên Việt.

Trên đường trở về Dĩ Thành xảy ra chuyện.

Một chiếc xe vận tải quá tải tông vào xe anh, khiến chiếc xe vận tải nhỏ của anh lộn nhào, đè ép bên dưới.

Xe bị vỡ vụn thành từng mảnh.

Lúc người được cứu ra, chỉ còn một hơi thở.

Là Ninh Khả báo cho Thiên Việt.

Trong nháy mắt Thiên Việt không nghe được bất cứ âm thanh nào, không nhìn thấy bất cứ là hình ảnh gì.

Cậu bình tĩnh cẩn thận phân rõ từng câu từng chữ của Ninh Khả, xảy ra chuyện gì, cậu nghĩ, những câu chữ này đứng một mình cậu đều nghe hiểu, ghép lại với nhau tại sao lại khiến bản thân nghe không hiểu?

Cậu vươn tay, giống như muốn kiềm đôi vai của Ninh Khả, lại dừng ở không trung, nói với cô: “Xin hãy nói chậm một chút. Xin hãy nói chậm một chút.”

Cậu thậm chí còn khẽ cười với cô, giống như an ủi, từ từ nói.

Ninh Khả càng hoảng loạn hơn Thiên Việt, nước mắt rơi lả chã, liên tiếp nói: “Nếu như tôi không nhận đơn hàng đó thì tốt rồi, không nhận thì tốt rồi.”

Thiên Việt ngắt lời: “Nói cho tôi biết anh ấy ở đâu, anh ấy ở đâu?”

Ninh Khả ngắt quãng đáp: “Người hiện tại đang cấp cứu ở bệnh viện Cổ Lâu.”

Thiên Việt xoay người muốn đi, Ninh Khả kéo cậu lại: “Cậu… bây giờ… không thể đi, cả nhà bọn họ, đều ở đó.”

Cả nhà bọn họ, đều ở đó.

Người cậu yêu sống chết còn chưa rõ, cậu thậm chí không thể nhìn Dĩ Thành một cái.

Thiên Việt thấp giọng nói: “Vậy tôi không vào, tôi sẽ trốn ở bên ngoài nhìn, được không? Cô dẫn tôi đi được không?”

Ninh Khả nhìn nụ cười nhợt nhạt trên mặt cậu, co thắt, hỗn loạn, giống như miếng bánh quế thuận tay bẻ vụn, thuận theo âm thanh mà rơi xuống.

Ninh Khả đáp: “Được.”

Dĩ Thành vẫn đang cấp cứu, người nhà, toàn bộ đều đứng đợi ngoài phòng phẫu thuật. Mẹ anh đã không thể đứng lên nổi, nửa nằm dựa vào con gái. Dĩ Cương sốt ruột đi qua đi lại.

Bọn họ đều không chú ý, ở khúc ngoặt cuối đầu hành lang, có người bọn họ căm hận nhất.

Thiên Việt vẫn đứng ở đó, không có ghế, chân cậu mềm nhũn đến không thể đứng vững, chỉ đành ngồi bệch dưới đất, dùng lưng khẽ đập vào thành tường lạnh lẽo. 

Thiên Việt rất khó hiểu bản thân vì sao có thể bình tĩnh như vậy, cậu nghĩ mọi chuyện đều không phải sự thật, trưa hôm qua cậu còn nói chuyện với Dĩ Thành, Dĩ Thành còn nói với cậu, phải đóng cửa sổ rồi đi ngủ. Có lẽ, mọi thứ chẳng qua là một giấc mộng hoang đường, hoặc là, một trò đùa xấu xa.

Thiên Việt cúi đầu nhìn bàn tay siết chặt của mình, nắm rất chặt, máu chảy không thông, đầu ngón tay trắng xanh, chậm rãi thả lỏng, nhìn huyết sắc dần dà khôi phục trên đầu ngón tay, nhìn rất chăm chú, rất chuyên tâm.

Mưa vẫn không ngừng rơi, mùa mưa năm nay thật dữ dội. Lộp độp, như lọt vào đầu óc trống rỗng của Thiên Việt. Tiếng mưa trong đầu hòa cùng tiếng mưa ngoài cửa sổ, vang cả một không gian.

Dĩ Thành cấp cứu tròn sáu tiếng đồng hồ.

Khi được đẩy ra từ phòng phẫu thuật, trời đã tối.

Dĩ Thành được đưa vào phòng ICU.

Thiên Việt không nhìn thấy anh, anh được người nhà vây quanh, rất nhanh được đẩy đi, kỳ lạ chính là, Thiên Việt không nghe thấy thanh âm nào, cảnh tượng kia cho dù là lúc đó, hay là sau này nghĩ lại, đều lặng thinh.

Dĩ Thành không tỉnh lại.

Đã năm ngày.

Trần Hướng Đông là bác sĩ phụ trách cấp cứu cho Dĩ Thành. Là bác sĩ lưu học ở Đức về nước. Chuyên gia trẻ tuổi, có phòng làm riêng của mình. Sáng sớm hôm đó, hắn tiếp một vị khách kỳ lạ.

Đó là một thiếu niên trẻ tuổi, đặc biệt thanh tú, sắc mặt có phần hoảng hốt. Ngôn ngữ lại hữu lễ hữu trí, cậu hỏi tình trạng bệnh nhân tên Thị Dĩ Thành kia.

Trần Hướng Đông khi không biết rõ thân phận của người đến, sẽ giống như bình thường không dễ dàng tiết bộ bệnh tình của bệnh nhân, thiếu niên này khi nghe hắn hỏi là người như thế nào với Thị Dĩ Thành, cậu có chút ngẩn ra, sau đó lại mỉm cười. Không đáp.

Không hiểu sao, nụ cười nhàn nhạt này lại hữu lực đả động Trần Hướng Đông, không ngờ phá lệ một lần.

Hắn nói với Thiên Việt: Đã cứu được người. Có điều không còn tri giác. Hơn nữa, anh ta, không thể đứng lên được.

Cột sống của anh ta đã bị tổn thương nghiêm trọng, liệt nửa thân dưới gần như là kết quả chắc chắn, chỉ là, rốt cuộc nghiêm trọng đến mức nào, phải đợi bệnh nhân tỉnh lại cùng với vết thường bên ngoài tốt hơn mới có thể khẳng định được.

Thiếu niên kia rất an tĩnh nghe hắn thuật lại xong, nói cảm ơn, đi ra ngoài, không quên thay hắn đóng cửa lại.

Ninh Khả bận rộn giải quyết công việc trong tay, kéo cửa cuốn công ty xuống. Hôm nay tương đối muộn hơn chút, rất nhiều việc lặt vặt, bây giờ toàn bộ đều rơi xuống người cô.

Lúc xoay người, nhìn thấy Thiên Việt trong màn đêm sẩm tối bước đến, chiếc bóng kéo dài phía sau. Thân thể cậu, càng gầy hơn so cái bóng kia.

Thiên Việt lại gần nói: “Cô Ninh, xin hãy giúp tôi. Van cô, hãy giúp tôi giúp tôi.”

Cha mẹ Dĩ Thành không chịu nổi đả kích, song song ngã bệnh, bệnh huyết áp thấp của mẹ anh rất nghiêm trọng, chị gái chỉ đành chăm sóc bọn họ, Dĩ Cương phải đi xử lý vấn đề sau sự cố giao thông, phối hợp với cảnh sát tiến hành điều tra trách nhiệm, còn vấn đề tiền bồi thường, rất rắc rối. Ninh Khả mấy hôm nay luôn giúp đỡ trực đêm.

Ninh Khả gật đầu: “Đừng vội, đừng vội, tôi giúp cậu.”

Buổi tối hôm đó, là lần đầu tiên cách mấy ngày nay Thiên Việt mới gặp được Dĩ Thành.

Dĩ Thành yên tĩnh nằm đó, khắp người trên dưới đều cắm đầy ống, trên mặt mang mặt nạ oxy. Không hề động đậy. Dưới ngọn đèn hiu hắt, chỉ nhìn thấy một đường viền.

Thiên Việt bước qua, thấp giọng khẽ gọi: “Bộ dạng của anh thật khó coi, giống như quái nhân khoa học.”

Cậu ngồi xuống bên giường, đầu cẩn thận dán trên tay Dĩ Thành.

Tay rất lạnh, tay của Dĩ Thành, luôn ấm áp, lòng bàn tay khô ráo có vết chai sần sùi, to lớn tựa cánh quạt, chỉ một tay là có thể phủ lên đỉnh đầu Thiên Việt.

Lạnh như vậy, Thiên Việt có chút không quen, đem tay anh bao phủ trong tay mình, truyền hơi ấm cho anh.

Cậu có thể sờ thấy mạch đập rất nhỏ của Dĩ Thành.

Thiên Việt nói: “Mau ngồi dậy, Frankenstein.”

Dĩ Thành không thể đáp lại cậu.

Thiên Việt lại nói: “Anh, đừng bỏ rơi em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.