Thiên Mã Hành Không

Chương 121: Phế lập cung chủ





Giang phu nhân tủm tỉm cười, bảo:



- Cái đó dễ thôi, đại sư tỉ ta giải được ngay ấy mà!



Lập tức một hán tử lực lưỡng hùng dũng tiến ra, gã dang tay khoát rộng ngực áo, để lộ một khoảng da thịt đen sì, rồi chỉ vào đấy, gã nói:



- Sinh Tử phù khảm vào chỗ này, tới hạn phát tác mà thuốc giải chậm trễ đưa đến, cứ vào giờ ngọ là phát đau nhức tới chết đi sống lại, lần này được triệu tập đến đây, tiểu nhân đã định sau cuộc chiến, sẽ thỉnh cầu cung chủ ban cho thuốc.



Vẫy vẫy tay, Hà Thanh Liên bảo:



- Ngươi đến đây, để ta hoá giải dứt nó đi cho.



Gã tráng hán vui mừng quá sức, tuy gã không quên là đang có một bà Bích Vân cung chủ ánh mắt hung tợn đang dòm dòm gã, vẫn bước những bước thật dài đến, cái bùa Sinh Tử phù này nó khiến gã sống dở chết dở, khi nghe có người sẵn lòng giải trừ dứt đi cho, gã liều mạng bất chấp hiểm nguy, xông ra thử cầu may một phen.



Bích Vân cung chủ hứ lạnh, quát thét:



- Nô tài đáng chết, dám phản ta sao?



Tả thủ bà khẽ hất ra, vung một ngọn mai châm nhắm vào hán tử, món ám khí độc châm này vô thanh vô tức, gã hán tử đâu làm sao biết mình đang là cái đích nhắm của nó, gã vẫn mải miết bước nhanh đến chỗ Hà Thanh Liên. Nhanh như một làn chớp, Hà Thanh Liên tung mình tới, phất tay áo rộng, đánh rơi ngọn châm xuống đất, rồi cất giọng bức xúc, hỏi:



- Nhị sư muội, phải làm sao cho muội sửa đổi đây?



Gã tráng hán ngẩn ngơ, gã chợt phát hiện mình vừa từ Quỷ Môn quan trở về dương thế, toàn thân bỗng đổ mồ hôi lạnh dầm dề.



Hà Thanh Liên vung tay điểm lia lịa trên khuôn ngực gã, thủ pháp cực nhanh, người đương trường ngoài Tiêu Phong, Bích Vân cung chủ và Giang phu nhân, không một ai nhìn ra rõ được các bộ vị. Lập tức, đại hán thấy bao nhiêu đau đớn trong mình triệt tiêu, cảm giác bị một tảng cự thạch đè nặng nơi lồng ngực hoàn toàn biến mất, gã ngơ ngác một chút, rồi quỳ thụp ngay xuống dước chân Hà Thanh Liên, gã giập đầu lạy bình bình, kêu lớn:



- Đa tạ ơn cứu mạng của tôn chủ, ơn đức cao dày này, tiểu nhân nguyện trọn cuộc đời sẽ xin làm thân trâu ngựa để báo đáp, từ giờ trở đi, trong mắt tiểu nhân chỉ có ngài là cung chủ thôi!



Nghe gã nói vậy, cả bọn nhân sĩ ba mươi sáu đảo, bẩy mươi hai động rùng rùng quỳ rạp người xuống, đồng thanh hô to:



- Tiểu nhân nguyện tuân theo hiệu lệnh của tôn chủ, kính phục tùng ngài làm cung chủ Bích Vân cung.




Đứng trước biến cố đột ngột này, nữ tử đó cuả Bích Vân cung bối rối, không biết phải làm gì, bà đưa mắt nhìn nhìn vào cả bốn vị đại hộ pháp .



Giang phu nhân quay sang thưa cùng cả bốn:



- Bốn vị tỉ tỉ, tiên sư ta đãi các vị không tệ, các vị nỡ đành lòng nhìn Bích Vân cung bị hủy diệt trong khoảnh khắc sao!



Tứ đại hộ pháp đưa mắt nhìn nhau, rồi họ đồng loạt quỳ xuống, thưa:



- Xin tuân thủ hiệu lệnh của Hà cung chủ!



Cả bốn người này mấy chục năm ròng thao luyện kiếm trận bên nhau, họ sớm đã đạt mức tâm ý tương thông, những động tác cùng câu nói đều như rập khuôn hệt nhau, giống như họ đã từng tập dượt qua từ trước.



Toàn thể môn nhân Bích Vân cung ở đấy thấy cả bốn vị đại hộ pháp đồng lòng lập cung chủ mới, họ tức thì cúi rạp sát thân mình xuống, cùng vái lạy ngay trên đất. Trong số môn nhân, có không ít người quen biết cá nhân Hà Thanh Liên, trong lòng họ đều cảm thấy may mắn mới có được một vị tân cung chủ mang tấm lòng nhân hậu, tuy rằng bà có hơi nhu nhược, e rằng khó quản thúc cho tốt đám thuộc hạ của ba mươi sáu đảo, bẩy mươi hai động. Thế nhưng tất cả đều trút một hơi thở dài nhẹ nhõm, họ hiểu rằng bữa nay, cuối cùng cũng đã bảo toàn được cung Bích Vân, tánh mạng của tất cả đều không bị đem đi thí bỏ một cách vô ích.



Khi Lâm Hinh Lan thấy cơ đồ cục diện chuyển biến to, bà cười một tràng dài, giọng cười băng giá, rồi đột nhiên phóng mình lên cao, bà lướt trên đầu đám đông, chạy vùn vụt mất dạng về phía xa xa. Khinh công bà ta là chúa trùm cả võ lâm, đến cả Tiêu Phong cũng phải bội phục .



Hà Thanh Liên gọi với theo:



- Nhị sư muội, hãy dừng bước!



Lâm Hinh Lan cũng chẳng thèm ngoái lại, bà vượt qua vòng vây kị binh Mông Cổ, biến dạng vào màn đêm đen, từ xa xa, vãn hãy còn vang vọng về tràng cười chát chúa ấy của bà.



Đám binh lính Mông Cổ binh tuy tên đã đáp sẵn trên cung, nhưng chưa được lệnh Tiêu Phong, chẳng đứa nào dám thiện tiện bắn ra.



Thấy Lâm Hinh Lan thân bại danh liệt , Giang phu nhân vừa vui mừng vì đứa con gái bà thoát khỏi một cái chết gần như chắc chắn, thế nhưng, trông vào công ơn Lâm Hinh Lan đã bỏ ra nuôi nấng dạy dỗ Lâm Yên Bích suốt mười sáu năm qua, bà dẹp bỏ hết, không muốn nhắc lại những oán thù quá khứ. Gương mặt thấy có phần nhợt nhạt, bà nhìn Hà Thanh Liên đang bối rối, ngẩn ngơ trước bao nhiêu con người đang cúi quỳ rạp trước mặt mình, không biết phải hành sự làm sao!



Giang phu nhân vội kéo tay áo rộng của bà, nói:



- Đại sư tỉ, toàn thể thuộc hạ của sư tỉ đang quỳ rạp người ra đấy, sư tỉ giờ đã lên ngôi cung chủ rồi, hãy mau mau lên tiếng cho phép tất cả đứng dậy đi!



Hà Thanh Liên lắc đầu lia lịa,



- Ta đâu xứng làm cung chủ, mà cũng không đủ tài làm nhiệm vụ ấy, tiểu sư muội, muội mới đáng giữ chức vụ ấy, hồi đó, sư phụ cũng đã từng lập tâm như vậy rồi!



Giang phu nhân mau mắn trả lời:



- Đại sư tỉ, trải mười sáu năm ròng rã đó, không ít đệ tử của cung chẳng hiểu, chẳng quen biết muội, thì muội làm sao giữ chức cung chủ cho được! Bây giờ, mọi người đều đề cử sư tỉ lên làm cung chủ, sư tỉ thôi đừng chối từ nữa!



Nói xong, bà cũng quỳ xuống, cất cao giọng:



- Lâm Phi Doanh đảnh lễ trước cung chủ!



Bà sợ Hà Thanh Liên cứ từ chối mãi, lòng người vừa mới ổn định xong, sẽ lại thêm một phen náo động!



Hà Thanh Liên cũng vội vàng giậm chân, :



- Sư muội, cái này ... cái này ... muội bảo ta phải làm sao đây?



Liễu Như Lãng chạy nhanh đến, ghé vào tai bà:



- Sư phụ, người phải nhận lời cho nhanh lên, nếu không, số người đang quỳ đấy, họ sẽ bỏ đi tứ tán hết bây giờ!



Hà Thanh Liên rủ thấpo giọng:



- Thực tình, ta đúng không ngờ lại phải làm cung chủ, mà ta cũng không có tài đức gì nắm giữ ngôi vị ấy, ngày xưa, chính miệng gia sư đã bảo ta rồi!



Liễu Như Lãng nói nhỏ:



- Sư phụ, người nếu không thích làm, thì dần dà sẽ nhường lại cho kẻ có tài đức khác, người muốn trao lại cho ai thì trao, nhưng tình thế trước mắt, lão nhân gia người phải ứng tiếng đảm nhiệm thôi!



Hà Thanh Liên lặng thinh suy nghĩ một lúc, rồi nói rõ tiếng:




- Thôi được, ta hãy tạm đảm nhiệm làm cung chủ cung Bích Vân, chờ tìm được người đầy đủ khả năng, sẽ nhượng lại cho.



Trung khí bà sung mãn, tuy bà không cất cao giọng, song người hiện diện cũng như binh lính Mông Cổ bao vây bên ngoài, ai nấy đều nghe rõ hết.



Môn nhân Bích Vân cung lập tức hô lớn:



- Thuộc hạ kính làm lễ ra mắt cung chủ!



Mấy trăm con người đồng loạt tung hô một câu chúc tụng, nghe thật có khí thế .



Hà Thanh Liên truyền:



- Tất cả hãy bình thân!



Tập 17: Chân tướng đại bạch



Hồi 121: Phế lập cung chủ (II)



Mọi người lục tục đứng lên, lại nghe có người la lớn:



- Cung chủ, thỉnh nguyện ngài ban ơn, giải Sinh Tử phù cho thuộc hạ!



Lập tức có hàng trăm người rùng rùng nói theo, kẻ thì xin:



- Cung chủ, cầu xin người hoá giải dứt nó cho tiểu nhân nữa, đã bị Sinh Tử phù hành hạ đau khổ hai mươi năm nay rồi!



Người thì van nài:



- Ngươi mới bị có hai mươi năm thì đã nhằm nhò gì, ta đây đã chịu khổ sở suốt cuộc đời đây, thỉnh nguyện cung chủ hoá giải cho tiểu nhân trước!



Hà Thanh Liên vốn không có ý định dấn thân vào mấy việc đó, bà nghe hàng trăm con người đồng lúc kêu la van xin từ khắp phía, đột nhiên thấy lúng túng, còn không biết phải làm sao, bỗng nghe bên tai có một giọng thánh thót nói:



- Mọi người đừng làm ồn! Chuyện hoá giải Sinh Tử phù, cung chủ rồi sẽ có chủ định cho từng trường hợp.



Người ấy chính là Lâm Yên Bích, nghe cô nói thế, tất cả bèn im lặng, họ đều nghĩ rồi cung chủ sẽ tìm cách hoá giải Sinh Tử phù cho tất cả, ai ai rồi cũng sẽ có phần.



Lâm Yên Bích ghé sát bên Hà Thanh Liên, thì thầm vào tai bà:



- Sư bá, mấy người đó có phần khó quản thúc, phần lớn trước đây đều từng tác ác, nếu không có Sinh tử phù ước thúc, e rằng sẽ lại làm xằng bậy nưã! Thành ra, không nên giải trừ cho họ ngay, buộc họ phải trước hết minh chứng chưa từng làm gì hung ác, rồi khuyến khích họ hành thiện, phục tùng mệnh lệnh của Bích Vân cung. - Cô ngừng một chặp, rồi cúi đầu, nói tiếp - Sư bá, tiểu điệt cả gan mạnh miệng, thỉnh sư bá quyết định.



Hà Thanh Liên gật đầu lia lịa, bảo:



- Hay lắm! Yên Bích, vậy cứ thế mà làm! Con hãy tuyên bố cho họ nghe đi, ta rồi sẽ giải trừ Sinh Tử phù cho họ sau.



- Dạ - Lâm Yên Bích ngẩng cao đầu, cô dõng dạc nói - Cung chủ bảo là, kẻ nào trong vòng một năm qua không làm điều ác gì thương thiên hại lý, mà còn có hành vi tốt tạo phước đức, sẽ được ngài ra tay hoá giải mọi đau khổ của Sinh Tử phù cho. Mọi công chuyện các ngươi làm suốt một năm qua đều đã có được ghi chép trong sổ, chờ đến khi trở về cung xong, ai hội đủ điều kiện sẽ được giải trừ dứt Sinh Tử phù.



Lâm Yên Bích còn chưa dứt lời, đã nghe đám đông đồng loạt xôn xao, Lâm Yên Bích lại lớn tiếng nói tiếp:



- Mọi người đừng lo, năm nay, ai nấy đều được phát giải dược đầy đủ, chẳng sót một ai đâu!



Nghe cô nói vậy, mọi người rộ lên hoan hô, ai nấy đều vui mừng, vì theo thông lệ mấy năm qua, Bích Vân cung chủ còn phải kiểm tra từng người một trước khi chịu ban thuốc giải, nếu bà không ưng ý, sẽ để mặc người đó bị Sinh Tử phù hành hạ cho đến chết! Họ nghe cô bảo ai nấy đều được phát giải dược, thảy đều hớn hở. Lập tức có kẻ hoan hô:



- Cung chủ anh minh! Lâm cô nương anh minh!



Họ nhận thấy vị tân cung chủ này ngoài võ công cao cường ra, còn khoan dung với tất cả, nhưng bà không trực tiếp xử lý công chuyện trong cung, người chủ chốt chính là Lâm Yên Bích, ai nấy đều hiểu ngôi vị cung chủ này cuối cùng sẽ vào tay Lâm Yên Bích, cô tuổi tác tuy còn nhỏ, nhưng y thuật cao minh, võ công cũng khá, lại có uy tín rất cao trong đám môn nhân, mai đây cô lên làm cung chủ, không ai là không phục.



Lâm Yên Bích lại sang sảng nói tiếp:



- Nay truớc hết mời các vị đảo chủ, động chủ dẫn tuỳ tùng, thuộc hạ trở về nguyên quán, trong vòng mười ngày tới, giải dược sẽ được giao đến tận tay các vị. Chờ cung chủ về lại Thiên Sơn, sẽ thông báo đến những ai hội đủ điều kiện, mời lên núi để dứt khoát hoá giải Sinh tử phù.



Cô quay sang bảo các tỉ muội của bản bộ Bích Vân cung,



- Cũng mời các tỉ muội các bộ hãy về cung trước, cung chủ sẽ gặp từng người sau.




Chúng nhân đồng thanh trả lời:



- Dạ!



Lâm Yên Bích khoát tay, nói:



- Vậy thì giải tán cả đi thôi!



Rồi ngoẹo đầu nhìn sang Tiêu Phong, cô nói:



- Tiêu đại ca, huynh bảo họ mở vòng vây, nhường cho một lối đi!



Tiêu Phong cười sảng khoái:



- Được! Bọn ta cũng thu quân thôi!



Ông cao giọng truyền lệnh cho Bác Nhân Thuật:



- Bác Nhân Thuật tướng quân, cho khua chiêng thu binh!



- Mạt tướng tuân lệnh! - Từ trên mình ngựa, Bác Nhân Thuật cung tay đáp lệnh Tiêu Phong, rồi gã ngẩng cao đầu, hô lớn - Truyền mệnh lệnh thu binh!



Quân binh Mông Cổ lập tức hạ cung tiễn, sắp hàng, trong tiếng ngựa hí vang lừng, cả vạn con người đồng loạt di chuyển, những không hề nghe một tiếng nói nào.



Các nhân vật giang hồ đương trường xem thu quân, đều thầm cảm phục, tự nhủ "Quân Mông Cổ xâm nhập miền nam không gặp chút kháng cự đáng kể nào, thật ra không phải không có lý do!"



Tiêu Phong quay sang toàn thể môn hạ Bích Vân cung, chắp tay, nói:



- Các vị từ xa đến là khách, xin mời đi trước!



Lúc này, quân Mông Cổ đã tụ tập vào một góc, nhường ba lối đi.



Môn hạ Bích Vân cung, các đầu lĩnh, các chúa đảo, chúa động, đều đồng loạt chắp tay chào Hà Thanh Liên, Lâm Yên Bích:



- Thuộc hạ xin ra về!



Rồi họ chào Tiêu Phong xong, lục tục dẫn bộ thuộc đi về hướng bắc.



Chờ đám Bích Vân cung đi xa, Tiêu Phong bảo Bác Nhân Thuật:



- Bác Nhân Thuật tướng quân, ông dẫn người về được rồi đấy, phải giữ kín mọi chuyện, tránh làm rộn dân tình.



Bác Nhân Thuật cung kính đáp:



- Mạt tướng lĩnh mệnh!



Tuy hắn từng bị Tiêu Phong đánh cho ngã ngựa, nhưng người Mông Cổ rất kính trọng anh hùng, mà hắn cũng không phải người hẹp hòi, trong lòng hắn nhất mực nể sợ Tiêu Phong, tuyệt không chút oán hận.



Giữa hàng ngũ Mông Cổ vọng lên mấy hồi tù và, Bác Nhân Thuật ruổi ngựa dẫn đầu, nhắm phía thành Tín Dương phóng đi. Tiếng tù và ngừng bặt, quân binh Mông Cổ giục ngựa theo sau, từng hàng người tuần tự lên đường, chỉ còn nghe tiếng vó ngựa dồn dập, nhanh chóng đi xa dần.



---- Xem tiếp hồi 122 ----



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.