Thiên Mã Hành Không

Chương 135: Tả hữu vi nan





Dương Qua giục ngựa đến trước viên tướng Tống triều, thấy y hoa thương, quát thét:



- Mi là đứa nào? Hãy xưng tên lên mà chịu chết!



Dương Qua nói:



- Tại hạ vô danh tiểu tốt, xin hỏi quý tính đại danh tướng quân là chi?



Tên tướng nọ "hừ" một tiếng, ngạo mạn đáp:



- Ta đây làm tiên phong dưới cờ Giả thừa tướng, Trấn Viễn tướng quân Lưu Nhất Hằng, mi chỉ là đồ vô danh tiểu tốt, mau về gọi Tiêu đại tướng quân của bọn mi ra đây, nghe nói hắn ta một tay công đả và chiếm lại thành Kinh Triệu, thiệt cũng ghê gớm lắm, ta muốn coi mặt hắn!



Thấy gã kiêu căng hống hách, Dương Qua nghĩ thầm tên này ắt hẳn thường ngày hay ức hiếp thiên hạ, gã bèn cười gằn, lạnh lùng nói:



- Tiêu đại tướng quân ư? Ngươi còn chưa xứng gặp tướng quân, hãy giao đấu trước cùng ta một trận xem thử, rồi tính sau!



Gã bạt trường kiếm, công một chiêu thẳng mặt Lưu Nhất Hằng, chỉ dùng chưa tới một thành công lực trong đòn ấy, với ý định thăm dò thực lực Tống quân, giả dụ tên Lưu Nhất Hằng đích thực một hổ tướng, gã sẽ thừa cơ trá bại. thể nào Ngột Lương Hiệp Đài cũng phải ra đỡ đòn cho gã, tạo cơ hội tốt cho viên tướng Lưu Nhất Hằng này giết phứt Ngột Lương Hiệp Đài cho rồi, giảm bớt cho Tiêu Phong một kẻ giám sát. Vốn Dương Qua thật chẳng khó khăn mà trừ khử đi Ngột Lương Hiệp Đài, nhưng rủi Hốt Tất Liệt hay tin Ngột Lương Hiệp Đài chết không minh bạch trong quân, tất sẽ hoài nghi, vả lại gã cũng hiểu, Tiêu Phong nhất định không bằng lòng cho gã ám sát Ngột Lương Hiệp Đài như thế, thấy nên lợi dụng cơ hội giao tranh trước hai bên quân đội để thanh toán dứt Ngột Lương Hiệp Đài là hay nhất.



Lưu Nhất Hằng vội cử thương ngạnh tiếp chiêu kiếm Dương Qua, hai người qua lại dăm ba hiệp, lòng Dương Qua nảy sinh thất vọng vô cùng cực, tên Lưu Nhất Hằng này thuộc hạng tầm thường, y thực sự chỉ là một cái bị thịt, thương pháp tồi tệ thua nhân vật giang hồ loại bình thường. Chỉ với nửa thành công lực, Dương Qua đã đánh cho y chân tay rối loạn, vô phương trả đòn. Y đổ mồ hôi ròng ròng đầy mặt, trường thương vung vít loạn cả lên, mặt xám như chì.



Dương Qua ngầm thở dài chán ngán, gã nhận ra rằng, ai mà có chút am hiểu về võ học, đều thấy tên Lưu Nhất Hằng chẳng chống đỡ nổi lấy một đòn, kế trá bại kia là không xong, chưa kể nếu gã trá bại, thể nào Ngột Lương Hiệp Đài cũng sẽ xông ra, nhập trận, đánh bại y rồi, quân Mông Cổ sẽ thừa thắng truy kích, thành Ngạc Châu bữa nay ắt sẽ thất thủ chẳng sai.



Gã chau mày, lập tức gia tăng kình lực vào thanh trường kiếm, đè trĩu cây thuơng của Lưu Nhất Hằng xuống. Lưu Nhất Hằng gắng huy động toàn lực hất cán thương lên, đến độ mặt mày y đỏ tía, vẫn chẳng nhúc nhích được chút nào. Y bỗng nghe Dương Qua nói nhỏ:




- Bữa nay ta tha chết cho, mau rút binh về thành đi.



Nói xong, gã gạt mạnh trường kiếm, quài tay vỗ một chưởng vào cánh tay Lưu Nhất Hằng, chỉ nghe tên Lưu Nhất Hằng nọ "hộc" lên một tiếng, cánh tay y đau buốt, cây trường thương tuột khỏi tay, rớt xuống dưới mình ngựa.



Y cực kỳ kinh hoàng, quày đầu ngựa bỏ chạy. Chỉ vì, trong lúc quẫn bách, y đã không còn tâm trí đâu mà nghe cho rõ câu nói của Dương Qua, gã bỏ chạy như vầy, đich thực vì bản năng cầu sinh! Quân Tống mắt nhìn ông tướng tiên phong mình thua chạy, tai nghe tiếng trống bên Mông Cổ thúc trận liên hồi, nghe tiếng quân địch hò hét rầm trời, cả bọn bất chợt đều thất sắc, bao nhiêu ý chí chiến đấu trong lòng đều mất tan tành hết cả.



Giả Tự Đạo cũng trở đầu ngựa, tìm nẻo bỏ chạy, trong cơn hoảng loạn, ngưạ hắn va vào ngựa tên quân cầm lá đại kỳ đứng sau lưng hắn, khiến hắn chới với, ngã rời khỏi lưng ngựa. Bọn thị vệ chung quanh nhanh chóng ùa vào đỡ hắn dậy. Toàn thể quân Tống trông cảnh chủ soái hoảng hốt như thế, lập tức trận thế rối tung, Còn may, tên tướng thủ thành Ngạc Châu là Trương Thắng dày dạn kinh nghiệm chiến trận, bèn lập tức ban lệnh khua chiêng lui quân, quân sĩ bên Tống theo hiệu lệnh đó mà rút lui về trong thành.



Nhìn cảnh quân Tống lui binh, Ngột Lương Hiệp Đài vội vã chạy đến bên Tiêu Phong, nói:



- Đại tướng quân, lòng quân Tống đã loạn, bên mình hãy thừa thắng rượt theo, có thể phá được thành.



Tiêu Phong ngồi vững trên ngựa, dõi mắt nhìn tình thế, ông sang sảng giọng, nói:



- Chớ khá lỗ mãng, phải đề phòng gian kế bên địch. Quân Tống cho dù không chống cự nổi, nhưng cũng không phải yếu kém đến nỗi vừa mới nhập cuộc đã tan hoang vậy!



Dã Tốc và A Lam Đáp Nhân đưa mắt ngó nhau, cùng gật đầu, nói:



- Đại tướng quân nói rất có lý! Xưa tôi từng tấn công thành Tương Dương, chưa khi nao thấy quân Tống mới vào một trận đầu tiên mà đã tan tác hết!



Ngột Lương Hiệp Đài vội cãi:



- Đấy là vì Tương Dương có Kim Đao phò mã Quách Tĩnh chủ trì, thêm toàn thành trên dưới một lòng một dạ, quân dân quyết tâm giữ thành, bên mình tấn công thật lâu mà không sao hạ nổi. Cái thành Ngạc Châu đã chẳng có một đại tướng nào giỏi như vậy, không có một đại hiệp nào trụ lại đấy để chủ trì, lòng quân, lòng dân chủ bại và ly tán, lấy đâu ra gian kế?



- Tiêu huynh nói đúng đấy, bên trong nhất định có trí trá!



Một thớt ngựa tiến lại gần, chính là Dương Qua .



Ngột Lương Hiệp Đài hơi khựng, y hỏi:



- Sao nói vậy được? Chẳng lẽ Dương đại hiệp đã có nhìn thấy manh mối gì?



Dương Qua gật đầu, đáp:



- Đúng thế! Ngột Lương Hiệp Đài tướng quân, ông thấy, qua trận đấu giữa ta và tên Lưu Nhất Hằng, bản sự hắn thế nào?



Ngột Lương Hiệp Đài hừ lạnh, đáp:



- Chỉ là đồ bị thịt, bản lãnh vậy mà cũng dám xong pha trận tiền! Bọn Tống triều thiệt chẳng còn ai khác nữa!



Dương Qua bảo:



- Đấy là tướng quân ông đã nhìn lầm rồi, tên Lưu Nhất Hằng chính ra đã cố ý giấu thực lực, y vờ thua trận, nhờ tôi giao thủ cùng hắn, nên tôi nhìn ra rõ nhất. Hơn nữa, tướng quân ông cho rằng Đại Tống đều là hạng gà chết cả rồi, mới cho thằng bất tài đó ra đánh trận đầu, bọn họ cũng hiểu rõ tính cách chiến lược của Ngạc Châu, nếu không, họ đâu có cử bẩy vạn quân tiếp viện đến đây. Vậy thì làm sao họ có thể tuỳ tiện cho một đứa bị thịt ra ứng chiến? Chẳng lẽ cả đám bọn chúng đều là ngu đần cả rồi sao?



Dương Qua nói một hơi, trong lòng gã thầm chửi bới tên hoàng đế họ Triệu ở Lâm An cả trăm lần, đã cử một tên gian thần cỡ Giả Tự Đạo đến đốc chiến. Tên Giả Tự Đạo trù dập trung thần, một tay che trời, đồ bất học vô thuật, những người ngợm mà hắn mang theo thì cũng cùng một giuộc, chỉ giỏi ức hiếp dân lành, đấm đá nỗi gì nơi trận tiền?




Ngột Lương Hiệp Đài ngẫm nghĩ, thấy cũng không hoàn toàn bất hợp lý, hắn ngẩng trông qua đám quân binh nhà Tống đang co giò hè nhau rút chạy về thành như một đợt thuỷ triều hung mãnh, mặt lộ vẻ nghi ngờ, hắn nói:



- Coi tình hình kia, quân Tống đứa nào đứa nấy đều bỏ chạy bán mạng, đâu có thấy mai phục chỗ nào đâu? - Ngoái trông sang Tiêu Phong, hắn tiếp - Đại tướng quân, mình có cẩn thận quá đáng lắm không?



Tối qua, sau khi hắn tổ chức bao vây thành Ngạc Châu xong,, bao nỗi hiềm nghi trong gã về Tiêu Phong đều tan biến hết cả, lúc này, không phải hắn nổi nghi ngờ, hắn chỉ e ngại một điều, Tiêu Phong chưa từng hành quân chiến đấu, thiếu kinh nghiệm tác chiến.



Tiêu Phong lắc đầu, nói:



- Chỉ là, mình cẩn thận một chút vẫn hơn, chúng ta vây thành như thế, không cho bọn chúng phá vòng vây thoát ra, bên mình không cần xông pha gánh chịu nguy hiểm, bằng không, nếu ấy là trí trá, mình trúng phải gian kế, chả phải đã vô duyên cớ, dâng hiến vào tay địch thủ một hình thế tuyệt vời hay sao?



Dã Tốc lúc ấy cũng chen vào bàn bạc:



- Ngột Lương Hiệp Đài tướng quân, Tống binh bỏ chạy đấy đúng là trốn chạy thật, không phải giả vờ, vì tên tướng thủ thành Ngạc Châu lập mưu kế, đâu có để cho đám quân binh tép riu bên dưới thấu hiểu, giỏi lắm chỉ dăm ba người là nắm rõ, thì bọn quân sĩ ngờ nghệch đó mới co giò chạy trốn, làm mồi nhử mình đuổi theo mà sập vào bẫy! - Y ngừng một chút, rồi tiếp - Tôi từng theo Tứ vương gia tấn công thành Tương Dương, tụi quân Tống lắt léo vô cùng, có lần tụi nó chẳng buông đá, chẳng bắn tên, chờ khi quân mình lên gần đến đầu thành rồi, cứ tưởng chắc thắng đến nơi, đâu ngờ, Quách Tĩnh lớn tiếng ra lệnh, ngàn vạn mũi tên đồng loạt bắn ra, gỗ, đá tới tấp trút xuống, chặn đứng thế tấn công quân ta, rồi họ phản công ra, cả ngàn người bên mình bị quân phản công bao vây, tiêu diệt gọn. Thành thử quyết định của đại tướng quân là đúng, mình không nên hành sự lỗ mãng, chưa kể, mình không cần thiết xông pha hiểm nguy, bên mình lương thảo sung túc, nguồn tiếp tế đến từ mé bắc Trường Giang không thể bị gián đoạn, mình cứ bao vây dài ngày, số mười vạn quân sĩ của chúng không thể chi trì hơn quá một tháng đâu!



Tập 19: Lĩnh binh nam chinh



Hồi 135: Tả hữu vi nan (II)



Đứng kế bên, A Lam Đáp Nhân không ngớt gật đầu, hắn nói:



- Thật vậy ... Thật vậy ... Người Hán có câu nói "... - hắn gãi đầu, - ... nói gì ấy nhỉ ... tạm thời tôi không nghĩ ra! Câu này, Tứ vương gia thường hay dùng, đại khái bảo là khi kẻ địch chạy trốn, ta chớ nên đuổi bừa theo ..



Liễu Như Lãng cười, nhắc:



- "Cùng khấu mạc truy!"



A Lam Đáp Nhân mừng rỡ:



- Đúng rồi ... Chính là câu ấy đấy!



Ngột Lương Hiệp Đài thấy không ai ủng hộ mình, ngay cả Dã Tốc và A Lam Đáp Nhân đều chung nhận định của Tiêu Phong với Dương Qua, hắn tạm thời không cách gì khác, chỉ đành giương mắt nhin tướng TrươngThắng cuả quân Tống đang bình tĩnh chỉ huy quân đội rút lui vào bên trong cổng thành. Theo mệnh lệnh cuả y, Tống quân đang hỗn loạn đã nhanh chóng sắp hàng, tuần tự triệt thoái.



Ngột Lương Hiệp Đài tuy có hơi thắc mắc trong bụng, hắn nghĩ thầm "Có khi có gian kế không chừng! Dù gì đi nưã, đại tướng quân làm nguyên soái, lần này, ta hãy nghe theo ông ấy đã!



Hắn bèn cao giọng nói:



- Lời đại tướng quân cũng có lý, mạt tướng xin tuân theo chủ ý ấy, bước kế tiếp sau đây phải làm gì, xin thỉnh ý đại tướng quân.



Tiêu Phong ngầm thở ra, sắc mặt chẳng thay đổi, ông bảo:



- Khuya rồi, đại quân đã vượt sông cả đêm, sáng sớm đã phải ra dàn trận nghênh chiến, ta nghĩ chắc tất cả đều đã thấm mệt, bất kể là quân Tống thực sự thua chạy thì cũng tốt, hay họ trá bại thì cũng được, tất cả chúng ta hãy cứ chờ thời cơ, lấy nhàn hạ chống cực nhọc, hãy truyền lệnh ba quân nghỉ ngơi cho tốt, đồng thời tổ chức canh gác nghiêm mật, đề phòng quân Tống đánh lén.



Các tướng chỉ huy liền hạ lệnh khua chiêng thu quân, quân binh Mông Cổ tản hàng, trở về lều trại nghỉ ngơi.



Khi Tống quân đã rút hết vào thành rồi, Trương Thắng ban lệnh đóng chặt các cổng thành, cho tăng cường lực lượng phòng thủ trên đầu tường thành. Y biết, sau chuyến xuất quân vừa qua, quân sĩ dưới quyền vốn đã lung lay trong lòng, cư dân trong thành đang hoang mang, y chỉ còn cách tử thủ thành Ngạc Châu, trong hy vọng quân Mông Cổ gặp khó khăn trong vấn đề chuyển vận lương thảo, đồng thời y được triều đình gửi thêm quân tiếp viện.



Cứ vây thành như vậy được vài hôm, Ngột Lương Hiệp Đài hết nhẫn nại, y đến gặp Tiêu Phong, xin xuất trận:




- Đại tướng quân , thỉnh ngài cấp cho tôi một vạn binh sĩ, tôi sẽ tiến ra mé trước công thành, ngài ở đàng sau áp trận, chờ khi tôi vượt được lên đầu tường thành, mở toang các cổng, ngài sẽ thúc quân xông vào, đánh cho chúng không còn manh giáp!



Đang cắm cúi xem xét bản đồ, Tiêu Phong ngẩng lên, hỏi:



- Ngột Lương Hiệp Đài tướng quân, chính là ta đang nghiên cứu cách đánh thành, ông chờ thêm cho một chút!



Ngột Lương Hiệp Đài hỏi:



- Lại còn phải chờ? Chờ đến bao giờ? !Tôi xưa nay không thích tình trạng bị động, mình bao vây thành đã mấy bữa rồi, vẫn chưa tấn công, nghĩa là đánh đấm thế nào đây?



Tiêu Phong nhướng mày, bảo:



- Một vạn quân binh chưa chắc đủ để tấn công, đánh đổ thành Ngạc Châu đâu! Ta thât không muốn thấy quân sĩ mình đi vạn dặm đến đây rồi xông mình vào chỗ chết, xương cốt chẳng được đem về chôn nơi quê hương, ông hiểu không?



Ngột Lương Hiệp Đài rán nhịn cười, nói:



- Lời đại tướng quân thật lạ! Từ ngàn xưa, có chiến tranh nào mà không đổ máu, không chết người đâu?



Tiêu Phong đáp:



- Chưa kể, hiện thời mình bao vây, khi bọn chúng cạn kiệt lương thực, Ngạc Châu thành chẳng cần công cũng tự nó sụp đổ, sao mình không rán chờ, mà cứ muốn đẩy huynh đệ vào chết trong tay quân Tống?



Ngột Lương Hiệp Đài hỏi ngược lại:



- Thế nhưng nếu trong thành tích trữ nhiều lương thực, hoặc được đại quân làm viện binh kéo đến, đặt mình vào thế gọng kềm, mặt trước mặt sau đều thụ địch, thì làm thế nào?



Tiêu Phong còn đang trầm ngâm chưa đáp, Ngột Lương Hiệp Đài đã tiếp:



- Đại tướng quân bụng dạ thiện lương, không muốn binh sĩ mình đổ máu, bỏ mạng, tôi hiểu, nhưng mình chẳng thể cứ chờ đợi mãi như vầy, hạn trong nửa tháng nữa, nếu vẫn chưa thấy động tĩnh gì từ trong thành Ngạc Châu, mình sẽ thúc quân công thành, ý đại tướng quân ra sao?



Tiêu Phong chưa kịp lên tiếng trả lời, từ ngoài chợt vọng vào một tràng tiếng ngựa hí, thanh âm truyền đến mỗi lúc một nhanh chóng hơn, rồi nghe tiếng quân canh quát thét:



- Kẻ nào vậy? Mau dừng bước, nếu không muốn bị bọn ta bắn tên!



Rồi giọng một nữ tử quát trả:



- Tránh ra!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.